Bài viết của Phạm Gia Thái tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-12-2022] Gần hai tuần trước, một đám cháy bùng phát ở Ô Lỗ Mộc Tề (Urumqi), Tân Cương đã thu hút sự chú ý của nhiều người trên khắp Trung Quốc.

Ngọn lửa bùng phát tại một tòa nhà chung cư trong khu Cát Tường Uyển (Jixiangyuan) ở Urumqi vào ngày 24 tháng 11 năm 2022.

Trong gần ba tháng trước khi đám cháy xảy ra, cộng đồng dân cư này bị liệt vào diện khu vực có nguy cơ cao về Covid. Để ngăn chặn người dân ra khỏi nhà, chính quyền đã đóng các lối thoát hiểm; cũng có thông tin cho hay các căn hộ bị niêm phong từ bên ngoài.

Mặc dù xe cứu hỏa đã nhanh chóng đến gần tòa nhà, nhưng không sao tiếp cận được để dập lửa do các chướng ngại vật được dựng lên trong công tác phong tỏa vì Covid. Người dân phải di dời các rào chắn chặn người và xe ra khỏi khu vực.

Mọi người phải di chuyển những chiếc ô tô ra khỏi con hẻm nhỏ dẫn đến tòa nhà đang cháy, nhưng một số ô tô điện không khởi động được vì hết pin, do không được sử dụng trong nhiều tháng vì đợt phong tỏa Covid hơn 100 ngày ở Tân Cương. Cuối cùng, người dân phải khiêng những chiếc xe ra ngoài để dọn đường cho xe cứu hỏa đi qua. Đám cháy được dập tắt sau đó 2 tiếng rưỡi, nhiều người đã thiệt mạng.

Cũng giống như trước đây, chính quyền cộng sản Trung Quốc đã che đậy và báo cáo không đầy đủ về tất cả những thảm họa nhân tạo, chính quyền tuyên bố chỉ có 10 người chết và 9 người bị thương trong vụ hỏa hoạn. Họ cũng đổ lỗi cho cư dân là “thiếu kỹ năng tự phòng tự cứu.”

Lần này, công chúng từng chấp hành sự kiểm soát hà khắc và phong tỏa quá lâu của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã không còn tin vào nó nữa. Các cuộc biểu tình nhanh chóng nổ ra khắp các vùng nông thôn, mọi người hô vang “đã đảo ĐCSTQ” và đòi quyền tự do cơ bản và quyền được sống.

Vụ hỏa hoạn ở Urumqi đã giúp nhiều người Trung Quốc nhận ra bản chất thật của ĐCSTQ và cách che đậy sự thật và giũ bỏ trách nhiệm của nó ra sao – cho dù hậu quả của thảm kịch là gì hay có bao nhiêu người thương vong, cũng không bao giờ là lỗi của Đảng.

Vụ hỏa hoạn ở Urumqi cũng khiến nhiều người dân Trung Quốc nhớ đến vụ hỏa hoạn khác cách đây 21 năm đã phơi bày bộ mặt dối trá của ĐCSTQ.

Sự việc xảy ra vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, ngay trước Tết cổ truyền. Năm người ngồi trên Quảng trường Thiên An Môn và tự thiêu. ĐCSTQ lập tức tuyên bố những người này là học viên Pháp Luân Công và phát động một chiến dịch tuyên truyền mới tấn công Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân của Phật gia bị ĐCSTQ cấm vào năm 1999.

Tuy nhiên, khi một phóng viên của tờ Washington Post tìm đến quê nhà của Lưu Xuân Linh, người dẫn đầu vụ tự thiêu, ông ngạc nhiên khi hàng xóm của cô Lưu nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy cô Lưu tu luyện Pháp Luân Công.

Nhưng đó không phải là thắc mắc duy nhất của người dân về sự kiện này.

Trong khi các nhà chức trách tuyên bố vụ “tự thiêu” là một sự cố, thì các cảnh quay từ nhiều góc độ, trong đó các cảnh quay cận cảnh giống một thước phim được dàn dựng theo kế hoạch hơn. Đoạn phim quay chậm cũng cho thấy một người đàn ông dùng vật giống như dùi cui đánh vào đầu cô Lưu khiến cô ngã ngay xuống.

Nhiệt độ cháy của xăng vào khoảng 945 độ C (1.733 độ F), cao hơn nhiều so với mức chịu đựng của con người. Nhưng một người tự thiêu khác là ông Vương Tiến Đông đã đổ xăng lên người mình, và theo tin tức là ngồi yên trong hơn một phút, không hề cử động trong khi bị ngọn lửa đang thiêu đốt.

Tổ chức Phát triển Giáo dục Quốc tế (IED), một tổ chức phi chính phủ của Liên Hợp Quốc (LHQ), đã công bố một đoạn video trong cuộc họp LHQ vào tháng 8 năm 2001 để vạch trần âm mưu dàn dựng vụ tự thiêu của ĐCSTQ. Bộ phim tài liệu “Lửa giả” cũng cung cấp những manh mối cho nghi vấn này.

Mặc dù vụ hỏa hoạn ở Thiên An Môn nhằm bôi nhọ Pháp Luân Công và vụ hỏa hoạn ở Urumqi đã giết chết những người Duy Ngô Nhĩ vô tội có nhiều điểm khác nhau, nhưng cả hai đều vạch trần âm mưu của ĐCSTQ mà nó không muốn tiết lộ cho công chúng. Ngọn lửa đã phơi bày bộ mặt hung ác và bản chất xấu xa của ĐCSTQ.

ĐCSTQ không phải là Trung Quốc, cũng không đại diện cho người dân Trung Quốc. Hy vọng nhiều người hơn nữa nhận ra bản chất thật sự của ĐCSTQ và chấp nhận một Trung Quốc mới không có ĐCSTQ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/3/452634.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/4/205035.html

Đăng ngày 09-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share