Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2022] Bà Cốc Lệ là y tá trưởng của Bệnh viện Nhân dân Số 2 Kim Châu ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân) vào năm 1996, bà thay đổi trở nên thành một người lạc quan, hay giúp đỡ và cải thiện các mối quan hệ với gia đình. Bà làm việc chăm chỉ và quan tâm đến bệnh nhân một cách tận tình và tỉ mỉ.

Thế nhưng, chỉ vì nói với người khác về sự tàn bạo của cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động vào năm 1999, bà Cốc đã bị chính quyền bắt giữ vào ngày 6 tháng 12 năm 2016 và bị kết án 4 năm tù vào ngày 19 tháng 8 năm 2017. Bà đã bị đưa đến Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh 3 tuần sau đó.

Lính canh đã xúi giục tù nhân tra tấn bà nhằm ép bà từ bỏ đức tin. Họ không cho bà giặt đồ và tắm rửa, khiến bà bị bệnh về da và rụng tóc vĩnh viễn trên một mảng da đầu lớn. Lính canh cũng ép bà ngồi trong tư thế kiễng ngón chân nhiều giờ mỗi ngày, khiến chân và ngón chân của bà bị mất cảm giác. Họ còn lạm dụng tình dục đối với bà và cấm bà ngủ. Bà được thả vào ngày 5 tháng 12 năm 2020.

Bắt giữ, giam cầm và kết án

Một ngày trong tháng 12 năm 2016, bà Cốc bị bắt vì nói với vài người lính về cuộc bức hại Pháp Luân Công đã và đang xảy ra ở Trung Quốc. Họ đã trình báo bà và cảnh sát của Đồn Công an Quang Minh đã bắt giữ bà.

Dù bà Cốc từ chối hợp tác với cảnh sát nhưng họ vẫn cưỡng chế chụp hình, lấy dấu vân tay rồi đưa bà đi khám sức khoẻ tại một bệnh viện. Đến sau nửa đêm họ chuyển bà đến Trại tạm giam Diêu Gia và lính canh đã lột quần áo của bà, khám người và đưa bà vào một buồng giam.

Buồng giam chật cứng tù nhân. Ở đó có hai chiếc giường, một nhà vệ sinh và một bồn rửa mặt và hầu như không đủ chỗ cho mọi người ngủ trên giường. Không khí bẩn thỉu và bà cảm thấy ngột ngạt. Ngày hôm sau, một lính canh nói rằng nếu bà ký tên vào bản tuyên bố từ bỏ đức tin thì bà có thể về nhà, nhưng bà từ chối. Bà cũng từ chối ký vào “bản tự nguyện” lao động.

Ngày 28 tháng 4 năm 2017, Toà án quận Kim Châu đã xét xử bà và thẩm phán kết án bà 4 năm tù. Bà đã kháng cáo lên Toà án Trung cấp thành phố Đại Liên nhưng cơ qua này đã ra quyết định giữ nguyên bản án ban đầu vào ngày 19 tháng 8.

Tra tấn trong Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh

Sau khi bị chuyển đến Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh vào ngày 12 tháng 9 năm 2017, bà bị đưa vào khu 5. Đây là một khu được thành lập riêng để tra tấn các học viên Pháp Luân Đại Pháp và cưỡng chế họ từ bỏ đức tin.

Tù nhân bị xúi giục tra tấn bà Cốc

Lính canh phân công hai tù nhân Tôn Nhã Chi và Bành Xuân Diễm canh chừng và tra tấn bà Cốc liên tục. Ban đầu, họ chơi trò “cảnh sát tốt, cảnh sát xấu”. Vào ngày đầu tiên, khi bà quay trở về sau một ngày dài lao động khổ sai, họ đưa bà đến một căn phòng tẩy não. Bành lăng mạ và tra tấn bà trong khi Tôn giả vờ bảo vệ và chăm sóc bà, đồng thời cố thuyết phục bà từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Cô ta nói: “Tất cả các học viên khác đến đây trước bà đều đã từ bỏ tu luyện rồi”.

Tôn cũng thuyết phục bà làm việc nặng nhọc vào ngày thứ hai. Sau khi bà từ chối xem các video tẩy não vào buổi tối, họ bắt bà ngồi xổm và không cho bà giặt giũ, tắm rửa. Vài ngày sau, hộp sọ của bà bắt đầu sưng lên và mưng mủ vì tình trạng vệ sinh kém của nhà tù và tóc của bà bị rụng nhiều.

Khi lính canh bắt bà Cốc nằm giữa Tôn và Bành trong khi ngủ, Tôn đã đặt một tấm bìa cứng giữ cô ta và bà vì cô ta thấy ghê sợ tình trạng da của bà.

Tôn và Bành tức giận khi bà Cốc từ chối từ bỏ Pháp Luân Công và đã gia tăng tra tấn bà. Một buổi sáng khi tất cả tù nhân khác đi làm việc, Tôn đã lột quần áo của bà, véo núm vú bà và dùng một chiếc dép đánh vào mông bà, đồng thời Tôn cũng chửi rủa bà.

Bà Cốc đã hai lần cố báo cáo sự ngược đãi tình dục với trưởng lính canh nhưng lính canh từ chối gặp bà. Sự tra tấn càng trở nên tồi tệ. Hai tù nhân bắt bà ngồi kiễng chân và ngay khi hai gót chân của bà chạm xuống sàn, họ sẽ đá vào giữa hai chân và bụng dưới của bà. Tư thế ngồi xổm kích thích nhu động ruột của bà, nhưng họ không cho bà dùng nhà vệ sinh. Từ đó bà cố gắng ăn ít hơn để đỡ phải đi vệ sinh và bà sụt cân nhanh chóng.

Bị đánh đập tàn bạo, đông lạnh và cấm ngủ

Trưởng lính canh thấy tù nhân tra tấn bà Cốc nhưng giả bộ làm ngơ. Hai tù nhân không cho bà giặt đồ và tắm rửa từ ngày 12 tháng 9 đến 1 tháng 10 năm 2017. Trong thời gian này, họ ép bà ngồi kiễng chân mỗi ngày sau giờ làm việc và nguyên cả ngày chủ nhật, đồng thời họ cố gắng tẩy não bà. Tôn chỉ cho Bành cách véo chân bà Cốc cũng như cách khiến bà đau đớn ở mức tối đa. Phần trong hai bắp đùi của bà đầy vết bầm tím vào ngày hôm sau.

Tôn đánh vào mặt và đầu bà Cốc bằng một chiếc giày cao gót đến khi cô ta thấm mệt. Sau đó đập đầu bà Cốc vào tường và véo vào ngực bà. Bà Cốc khó thở vào ban đêm do bị đánh đập.

Khi thời tiết trở lạnh vào buổi tối mùa đông, hai tù nhân cố ý mở toang cửa sổ trong buồng giam của bà Cốc. Bà nằm ngủ sát cửa sổ trên một chiếc giường sắt không có chăn gối. Bà chỉ được mặc một bộ đồ tù nhân mỏng manh và bà run rẩy vì lạnh cóng, cả đêm không ngủ. Tù nhân cùng phòng cũng bị lạnh và họ đã quay sang đổ lỗi cho bà. Họ chửi mắng bà và hăm doạ nhét ớt cay vào âm đạo của bà nếu bà từ chối từ bỏ đức tin.

Ngồi xổm và bị làm nhục

Trong bốn ngày nghỉ lễ, hai tù nhân nghĩ ra một kế hoạch mới để tra tấn bà Cốc. Lúc đầu, họ cố làm vui lòng bà bằng cách cho bà tắm sau ba tuần và để bà ngồi trên giường thay vì bắt bà ngồi xổm. Bà biết ý định của họ và vẫn từ chối từ bỏ đức tin. Sáng hôm sau họ bắt bà ngồi xổm trong khi các tù nhân cùng buồng giam đi làm việc. Vào buổi chiều họ bắt tất cả tù nhân cùng buồng giam ngồi xổm cùng với bà vì bà từ chối ký vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Một số tù nhân đã đổ lỗi cho bà và Tôn cũng xúi giục một tù nhân đánh đập bà.

Hàng chục tù nhân phải diễn tập cho một buổi diễn trong kỳ nghỉ lễ. Bành đã cởi quần áo của bà Cốc và bắt bà ngồi xổm trước mặt họ mỗi ngày.

Họ bắt bà ngồi kiễng chân cả ngày trong vòng ba ngày. Bà chỉ được đứng lên trong thời gian dùng bữa và khi dùng nhà vệ sinh. Bà mất một thời gian lâu để đi đến nhà vệ sinh và bà gặp khó khăn khi đứng dậy sau khi đi vệ sinh. Đến tối, hai chân bà không ngừng run rẩy. Không khí lạnh từ các cửa sổ thổi vào khiến bà cảm thấy tệ hơn. Họ cũng mong trời có tuyết để có thể làm bà lạnh hơn nữa.

Cưỡng bức lao động và đứng chân trần trong nước lạnh

Vì không thể ngủ vào ban đêm nên bà bị ngủ gật khi làm việc vào ban ngày. Bành đã đánh bà để bà tỉnh ngủ và bắt bà tiếp tục làm việc.

Sau kỳ lễ, Tôn bị thay thế bởi tù nhân Vu Giai Hân vì cô ta không thể chuyển hoá bà Cốc. Bành và Vu bắt bà đứng trong hai chậu nước lạnh mỗi ngày. Vào buổi tối, Bành yêu cầu các tù nhân cùng phòng giam của bà hợp tác và thay phiên nhau thức canh bà để ngăn bà ngủ. Sau đó, trưởng lính canh đã phân công thêm một tù nhân nữa canh chừng bà vào ban đêm. Tù nhân thứ ba này lăng mạ bà mỗi đêm vì cô ta phải trông chừng bà và không thể nghỉ ngơi.

Lính canh và tù nhân bắt nạt và đe doạ

Bà Cốc bị bệnh về da và rụng tóc vì các tù nhân không cho bà tắm. Tuy nhiên, Tôn nói với các tù nhân cùng phòng giam rằng bà bị bệnh truyền nhiễm về da mà có thể lây cho họ qua nắm tay cầm cửa và giặt đồ chung với nhau. Sau đó Tôn xúi giục các tù nhân lăng mạ bà. Một đêm nọ, tù nhân bắt bà tắm bằng nước lạnh và đứng chân trần trong thời gian dài với quần áo mỏng trên người.

Vào mỗi buổi chiều, một trưởng lính canh sẽ gọi bà Cốc đến văn phòng lính canh để lăng mạ và làm nhục bà. Lần đầu tiên bà đến, không có trưởng lính canh nào có thể chịu được mùi bốc ra từ người bà. Vì thế trưởng lính canh đã lệnh cho hai tù nhân giám sát cho bà tắm thường xuyên hơn.

Một trưởng lính canh từng cố gắng nói chuyện với bà Cốc nhằm thuyết phục bà từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp với sự giúp đỡ của một trưởng khu giam giữ. Trưởng khu đe doạ đưa bà đến một tổ khác, nơi có điều kiện sinh hoạt còn tồi tệ hơn. Người này cũng nói rằng bệnh về da của bà có thể còn khủng khiếp hơn hoặc dẫn đến ung thư nếu bà không được chữa trị. Bà Cốc vẫn không dao động.

Trưởng lính canh sau đó lừa bà Cốc rằng chồng bà đã bỏ rơi bà và có tình nhân, con bà sợ hãi đến nỗi không dám nhận bất kỳ cuộc gọi nào. Bà cảm thấy rất đau buồn và không thể ngủ vào ban đêm.

Tôn rất thất vọng vì bà Cốc vẫn không ký vào tuyên bố từ bỏ đức tin và bắt bà Cốc làm việc trong những ngày đông lạnh giá mà chỉ được mặc một bộ quần áo nhà tù mỏng manh trên người.

Một ngón chân của bà Cốc mất cảm giác và hai chân bà luôn lạnh vào ban đêm dù đã mang tất. Bác sỹ nhà tù nói rằng bà có thể bị bệnh tiểu đường, nhưng nhà tù từ chối điều trị cho bà.

Án tù của bà kết thúc vào ngày 5 tháng 12 năm 2020. Trước khi ra khỏi tù, trưởng khu nói với bà: “Lần tới bà vào đây, tôi bảo đảm các tù nhân sẽ đối xử với bà tệ hơn nhiều”.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/18/450890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/2/204557.html

Đăng ngày 09-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share