Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-7-2022] Năm nay tôi 22 tuổi và sống tại một trang trại trồng rau với bố mẹ. Bố mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi tôi còn học tiểu học. Tôi cũng đọc Pháp và luyện công, nhưng vì lý do nào đó mà tôi đã không thể thực sự tu luyện bản thân. Cứ như thể có thứ gì đó đang chặn tôi lại.
Khi còn nhỏ, tôi không thật thông minh sắc sảo, tôi thường bị bắt nạt và bị coi thường hồi tôi học trung học cơ sở. Điều này khiến tôi rất mặc cảm tự ti. Tôi cũng bị chứng rối loạn lo âu tiếp xúc. Tôi không muốn tiếp xúc với mọi người và dựa vào các trò chơi thế giới ảo để giảm bớt nỗi cô đơn của mình trong cuộc sống. Khi tôi học năm đầu tiên của trường trung học, tôi cảm thấy không còn bất kỳ điều gì khiến tôi hứng thú nữa. Tôi bỏ học và về trang trại của gia đình, hy vọng tìm được việc khác để làm.
Tôi rất thích hình họa. Một năm sau, tôi tìm thấy một xưởng vẽ để học, điều này giúp tôi giảm bớt trạng thái lo âu. Tuy nhiên, mặc cảm tự ti về bản thân của tôi vẫn tiếp tục. Lúc đầu, việc học vẽ khiến tôi thích thú, và tôi đã tiếp tục nghiên cứu về nó. Khi khả năng thưởng thức nghệ thuật của tôi được cải thiện, tôi bắt đầu cảm thấy rằng kiểu vẽ mà tôi đang học không cho tôi khả năng cảm nhận tốt về cái đẹp và không phù hợp với mục tiêu nghệ thuật của tôi.
Tôi không hiểu tại sao một vật thể thường được vẽ với sắc màu xám xịt, tại sao cấu trúc của vật thể đó lại bị phóng đại, và tại sao phụ nữ lại được vẽ như đàn ông, với cấu trúc khuôn mặt gân guốc. Tôi không thể lý giải những vấn đề này và cảm thấy tuyệt vọng. Tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của riêng mình, nhưng không biết phải làm thế nào. Tôi mua sách dạy vẽ và các nguyên liệu vẽ cao cấp, tìm kiếm trên Internet để học cách vẽ của người nước ngoài, nhưng tôi chẳng mấy thành công.
Trong thời gian đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại gia đình tôi hai lần. Chúng tôi bị lỗ nặng và nợ nần chồng chất. Sức khỏe của tôi cũng trở nên tồi tệ hơn. Tôi bị mất ngủ, ợ chua, thể lực kém và dễ mất tập trung. Tôi ngày càng cảm thấy thống khổ hơn. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã tốn bao nhiêu thời gian, sức lực, tiền bạc mà cuối cùng lại thành ra thế này. Ở độ tuổi trẻ như vậy, tình trạng thể chất của tôi giống như những người 40 hay 50 tuổi. Tôi cảm thấy số phận thật bất công, và rơi vào tuyệt vọng.
Khi nghe tin các ông bố bà mẹ khác mua nhà và xe hơi cho con cái của họ, tôi trở nên phiền não. Tuy nhiên, tôi không thích kết hôn và không có ham muốn vật chất. Tôi không bao giờ so sánh mình với người khác về lợi ích vật chất. Tôi chỉ thích vẽ. Tôi cảm thấy buồn vì không thể làm được một điều ước đơn giản như vậy. Tôi thậm chí còn không có điều kiện để đăng ký một lớp học vẽ trực tuyến! Tôi đã kết thúc việc học vẽ tại xưởng vẽ sau ba năm; khi mà giáo viên dạy vẽ của tôi nghỉ việc. Ở nhà, tôi càng lo lắng và chán nản. Tôi ngày càng ít quan tâm đến bất cứ thứ gì trên thế giới này, và thậm chí tôi đã ngừng vẽ.
Tôi càng lo lắng hơn sau khi đại dịch bùng phát. Bất cứ khi nào tôi có một số triệu chứng, tôi lo lắng không biết mình có bị nhiễm bệnh không, và nếu có, điều gì sẽ xảy ra với gia đình tôi. Một đêm, tôi cảm thấy hơi thở của mình nóng hơn bình thường. Tôi hốt hoảng nói với bố mẹ: “Nếu mai con vẫn thế này, con sẽ báo chính quyền!”. Cha tôi đã giúp tôi bình tĩnh lại. Ông ấy đề nghị tôi tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và ngừng lo lắng. Tôi cảm thấy rằng cuộc sống của tôi đã kết thúc, rằng sẽ không có gì thay đổi đối với tôi và không có gì tôi không thể buông bỏ. May mắn thay, tôi bắt đầu luyện công với bố mẹ.
Lúc đầu, khi tôi luyện các bài công pháp đứng, tôi đã chọn bắt đầu với bài Pháp Luân Trang Pháp – là bài mà tôi sợ nhất. Tôi nghĩ, “Tôi phải thay đổi bản thân. Tôi không chỉ luyện công ngày hôm nay, mà tôi sẽ luyện công hàng ngày!” Trong khi luyện trạm trang, tôi cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể đứng thẳng được. Nhưng tôi vẫn kiên trì cho đến khi kết thúc bản nhạc.
Tôi đã luyện công ngày này qua ngày khác. Đầu óc tôi trở nên minh mẫn hơn, và tôi ngủ ngon hơn nhiều. Sau đó tôi có suy nghĩ, “Sẽ tốt hơn nhiều nếu tôi có thể coi việc đọc Chuyển Pháp Luân như một ưu tiên hàng đầu của mình mỗi ngày”. Tuy nhiên, dường như có điều gì đó chiếm lấy tâm trí tôi, và tôi đột nhiên trở nên cáu kỉnh. Những ký ức về việc tôi bị bắt nạt cứ hiện lên trong tâm trí tôi, cùng với sự căm ghét và oán giận mà tôi dành cho những người đã bắt nạt mình. Tôi đã trút hết với bố mẹ nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng trong nhiều năm và đã từng không muốn nói về nó. Sau đó, tâm trí tôi bình tĩnh trở lại. Những ký ức không vui đó biến mất, và tôi không còn cảm thấy ghét những người đã bắt nạt tôi. Kể từ đó, sự tự ti và lo âu của tôi dần biến mất, và tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người. Mặc dù tôi vẫn chưa quen nhưng tôi có thể nói chuyện với mọi người trong khi nhìn vào mắt họ. Tôi cũng bắt đầu đi với tư thế ngẩng cao đầu.
Khi trạng thái tinh thần của tôi được cải thiện, tôi tiếp tục vẽ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng mình một lần nữa lại đi vào ngõ cụt và tôi không biết làm thế nào để tiến xa hơn. Sau đó, tôi có một số nhận thức sau khi đọc bài giảng Pháp của Sư phụ:
“Bản thân [tâm] hiển thị là một loại tâm chấp trước rất mạnh, tâm hết sức không tốt, là tâm [chấp trước] mà người tu luyện phải bỏ. Chư vị muốn dùng chúng để kiếm tiền, muốn dùng chúng để phát tài, [dùng] khi phấn đấu cá nhân để đạt được những mục tiêu nơi người thường của chư vị; như thế càng không thể được. Đó là dùng những thứ ở cao tầng để can nhiễu đến xã hội người thường, phá hoại xã hội người thường; ý tưởng ấy rất xấu; do đó không được phép tuỳ tiện sử dụng.“ (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ về lý do tại sao tôi lại muốn vẽ giỏi, và nhận ra rằng là do tôi muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi muốn thoát khỏi cảm giác tồi tệ, và tôi muốn có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác. Nhưng tôi đã truy cầu. Tôi hiểu ra rằng tu luyện Đại Pháp đã đưa tôi đến một cảnh giới tinh thần hoàn toàn mới. Tôi hiểu ra rằng mình nên ngừng tìm kiếm danh lợi và nên từ bỏ tâm truy cầu.
Tôi nhận ra rằng căn nguyên của nỗi khổ của tôi là vì tôi truy cầu thành công nhanh chóng và dễ dàng – tâm lý muốn đạt được mà không cần nỗ lực vì nó. Tôi luôn muốn cuộc sống của mình diễn ra theo cách mà tôi muốn. Khi điều đó không xảy ra, tôi đã phàn nàn về bất cứ điều gì không diễn ra theo như mong đợi của tôi.
Tôi đã tự hỏi mình, “Tôi đã làm gì cho người khác từ khi còn nhỏ đến giờ?” “Tại sao tôi không thể làm điều gì đó trong khả năng của mình? Và làm tốt điều đó một cách vững vàng?” Tôi cũng tự nhủ rằng tôi không cần phải phụ thuộc vào năng khiếu vẽ của mình để kiếm sống; tôi có thể coi nó như một thú vui. Áp lực tinh thần của tôi sau đó đột nhiên biến mất, và tôi cảm thấy thư thái. Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu tôi có thể làm điều gì đó để giúp đỡ gia đình.
Tôi bắt đầu giúp đỡ công việc đồng áng. Sau khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, tôi làm việc trên đồng từ sáng sớm cho đến tối mịt. Công việc tuy vất vả nhưng tôi không thấy mệt chút nào sau cả ngày làm việc. Tôi cũng làm việc nhà và nấu ăn cho gia đình khi tôi có thời gian. Một người dân trong làng nói với mẹ tôi: “Tôi thực sự ghen tị với chị vì mối quan hệ tốt đẹp của chị với con trai. Các con tôi bật lại ngay với tôi khi tôi nói điều gì đó với chúng”. Trong thời gian này, các loại rau trong trang trại của chúng tôi phát triển tốt, và các đơn đặt hàng liên tục đến. Chúng tôi đã trả hết nợ trong chưa đầy hai tháng.
Sau vụ thu hoạch mùa Thu, tôi bắt đầu vẽ lại. Tôi nhận thấy rằng sau một thời gian dài tạm dừng, khả năng vẽ của tôi không bị thụt lùi mà thay vào đó còn được cải thiện. Tôi đã có thể dễ dàng hiểu những nội dung trong sách Chuyển Pháp Luân mà trước đây tôi thấy khó hiểu, và tôi có thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào mà tôi gặp phải. Tôi hiểu ra rằng lý do cơ bản khiến tôi trì trệ lâu dài trong việc vẽ là do tôi không có một trái tim trong sáng. Tôi đã ích kỷ, và truy cầu danh lợi. Tôi đã hướng ngoại để tìm cách cải thiện.
Mặc dù kỹ năng của tôi đã được cải thiện, tôi cảm thấy rằng khả năng vẽ của tôi vẫn chưa đủ tốt để có thể kiếm được việc làm; Tôi chỉ có thể coi nó như một thú vui. Tôi lại mất hứng và cảm thấy bực tức.
Sau đó tôi có một giấc mơ, trong đó mẹ tôi và tôi bước vào một căn phòng trên tầng hai của một tòa nhà. Nhiều người ở độ tuổi của tôi đang ngồi ở bàn và học vẽ. Sư phụ đang dạy họ. Tôi tìm một cái bàn và ngồi xuống. Mẹ tôi hỏi Sư phụ câu gì đó. Sư phụ mỉm cười nhưng không nói gì. Sư phụ vô cùng từ bi, và tôi cảm thấy rất thoải mái và thư giãn. Tuy nhiên, tôi không dám nói chuyện với Sư phụ. Tôi chỉ ngồi đó và vẽ. Sau đó tôi cảm thấy có ai đó ở phía sau tôi. Tôi quay lại nhìn … Sư phụ đã ở ngay đó. Tôi đã rất ngạc nhiên và nói “Sư phụ”. Sau đó tôi tỉnh giấc. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi không nên bỏ cuộc.
Trong chưa đầy một tháng sau, có một người đã tiếp cận tôi và nhờ tôi dạy vẽ cho các con cô ấy. Đây là công việc đầu tiên của tôi kể từ khi tôi bắt đầu vẽ.
Tôi biết ơn Đại Pháp đã giúp tôi thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng và cho tôi một con đường để trở về với bản nguyên của mình. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/3/445712.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/22/202909.html
Đăng ngày 15-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.