Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 04-09-2022] Tôi là nhân viên hộ lý từ tháng 8 năm 2019 tại một cơ sở cung cấp nơi ở ngắn hạn cho những người khuyết tật. Tôi đã dành nửa đầu năm 2019 học làm hộ lý cá nhân, nhưng đây là lĩnh vực rất mới với tôi, nên khi mới làm việc, tôi đã quan sát cẩn thận, có vấn đề liền tìm ngay đồng nghiệp để hỏi.

Ba lần được quản lý khen thưởng

Tôi rất cần mẫn trong công việc, không ngại bẩn, không ngại mệt, chủ động gánh vác. Công việc này hầu như do nữ giới đảm nhận, chúng tôi mỗi ca làm việc thường có hai nhân viên. Các đồng nghiệp rất hay xoi mói, bàn luận về người khác. Tôi tự nhủ phải nhất định phải chú ý tu khẩu. Giữa các đồng nghiệp với nhau thường hay phàn nàn về thời gian làm việc ít nhiều ra sao, có khi còn đến phàn nàn với người quản lý.

Có lần, người quản lý hỏi tôi có hài lòng với số giờ làm việc được phân không. Tôi trả lời: “Tôi biết có đồng nghiệp rất cần làm thêm giờ, chị ưu tiên phân việc cho họ trước đi.” Hôm trước ngày Giáng sinh, người quản lý tặng tôi một hộp sô-cô-la và một chiếc bánh kem nhỏ, nói rằng tôi đã được các đồng nghiệp đề cử là nhân viên ưu tú, đây là phần thưởng động viên.

Sau đó một thời gian, một đồng nghiệp gọi điện xin nghỉ ốm. Tôi bèn làm thay ca cho cô ấy. Tôi làm liên tục ba ca đêm. Không ngờ, mấy hôm sau, quản lý lại tặng tôi một hộp sô-cô-la to để cảm ơn tôi đã nỗ lực làm thay ca cho đồng nghiệp.

Khi khu vực chúng tôi bị ảnh hưởng bởi nạn dịch (vi-rút Trung Cộng) vào tháng 4 năm 2022, chồng tôi lo lắng cho sự an toàn của người nhà nên yêu cầu cả gia đình cần cách ly tại nhà. Tôi gửi email cho quản lý nói mình cần nghỉ phép 40 ngày. Tôi viết cho cô ấy: “Về việc tôi xin nghỉ có ảnh hưởng đến công tác, nếu cần, công ty có thể tuyển người mới thế chỗ tôi.” Quản lý trả lời thư rằng nếu tìm người khác thay thế tôi thì người đó sẽ khó mà chịu được, nên quản lý không đăng tuyển người mới. Sau 40 ngày, tôi lại quay lại công tác như trước.

Tháng 10 năm 2021 phát sinh một sự việc: tôi đi cùng một vị khách mời trẻ tuổi từ cơ sở chăm sóc tới rạp chiếu phim. Tại rạp chiếu phim cậu mua đồ uống và đồ ăn vặt, xem phim xong lại mua bữa trưa, trên đường về cậu còn khăng khăng muốn mua đồ uống ở McDonald, kết quả liền tiêu sạch tiền tiêu vặt mà gia đình đưa cho. Sau vài ngày, mẹ cậu ấy tới cơ sở, tìm tới chỗ tôi làm việc, lớn tiếng gọi tôi ra gặp bà. Tôi từ bếp đi ra, bà ấy đang ngồi trên sô-fa ở sảnh trước, vẻ mặt đầy giận dữ. Bà mở đầu nói úp tôi rằng sao cô còn làm việc ở đây? Con tôi tiêu hết sạch tiền tiêu vặt đều là lỗi của cô, không cần biện giải là cô tôn trọng ý muốn của khách hàng đâu, v.v. Thực ra tôi cũng không hề nghĩ cách biện giải, tôi chỉ yên lặng lắng nghe bà ấy nói hết. Tôi cũng không tức giận, tôi thầm vui mừng trong tâm nghĩ: “Cơ hội đề cao tâm tính tới rồi.”

Bà ấy nói xong thì đồng nghiệp ở phòng bên cũng chạy sang hòa giải nói quản lý đã nói chuyện với tôi rồi, tôi cũng nhận lỗi với quản lý rồi. Nói rồi đồng thời nháy mắt tôi ngụ ý rằng tôi cứ nói vậy cho qua. Bà mẹ kia tiếp tục nói: “Nhưng cô ta chưa xin lỗi tôi.” Tôi mỉm cười nói xin lỗi bà ấy, còn hỏi thêm bà ấy cần gì nữa không. Bà ấy bình tĩnh lại nhiều rồi, lãnh đạm nói một câu: “Không cần gì nữa.” Tôi lại quay vào bếp làm việc.

Sau đó, các đồng nghiệp đều bàn luận về việc này, đều nói rằng tôi không cần phải xin lỗi gì hết. Mẹ cậu này đều đã từng phàn nàn về tất cả nhân viên khác với quản lý. Tôi chỉ nói với đồng nghiệp rằng suy cho cùng là do tôi chưa làm tốt.

Đầu năm 2022, khi cha người quản lý qua đời, chị ấy phải bay về Anh quốc bầu bạn với mẹ chị. Trong một tháng người quản lý vắng mặt, cơ sở chăm sóc chúng tôi phải đóng cửa một tuần do COVID-19. Một người quản lý khác hỏi tôi có thể cùng một đồng nghiệp bên ngoài đi khử trùng và vệ sinh cơ sở không. Tôi vui vẻ làm. Một tháng sau, người quản lý quay trở lại, chị ấy đưa cho tôi một phong thư trước hội nghị nhân viên. Về nhà tôi mở thư ra xem, trong đó có một lá thư cảm ơn cùng một tấm thẻ quà tặng. Quản lý viết thay mặt cho hội nhân viên cảm ơn tôi đã trợ giúp cơ sở trong thời gian chị ấy vắng mặt.

Nhớ lại thời mới đi làm, gần nửa số nhân viên ở đây có thái độ không hữu hảo với tôi, tôi cũng không để tâm, trong công tác cần lấy tiêu chuẩn của người tu luyện Đại Pháp yêu cầu chính mình, không tranh giành lợi ích, chú ý tu khẩu, thiện đãi đồng nghiệp và khách hàng. Nghĩ cho người khác, không than phiền, nghiêm túc nhận trách nhiệm, do vậy tôi đã được mọi người đều đánh giá tốt.

Như có một lần, một đồng nghiệp của tôi tên Lucy không cẩn thận. Cô ấy cầm nhầm hành lý của một khách hàng đăng ký đến với một khách hàng khác đăng ký đi, tôi thiện ý nhắc nhở cô ấy. Giờ cơm tối, cô ấy đưa nhầm một miếng gà quay vẫn còn xương cho một vị khách khiếm thị. Tôi cũng vẫn thiện ý chỉ ra cho cô ấy. Không ngờ, cô ấy cúi gằm mặt xuống, rất tức giận nói: “Tôi không làm được gì đúng không?” Tôi nhanh chóng xin lỗi cô ấy, nếu sự góp ý của tôi khiến cô ấy tổn thương, vậy cho tôi xin lỗi. Cô ấy không tức giận nữa. Khi quản lý muốn điều cô ấy sang nhóm khác, chính cô ấy là người kiên quyết muốn làm cùng nhóm với tôi và không muốn đổi nhóm. Khi tôi bận việc Shen Yun, cô ấy giúp tôi quảng bá trên mạng xã hội, nói rằng do nhớ tới tôi. May mắn là năm nay cô ấy cùng con mình đã đi xem biểu diễn Shen Yun.

Một người đồng nghiệp khác của tôi tên Jane. Hồi tôi mới làm cùng cô ấy, cô ấy hay luôn âm thầm kiểm tra tôi, lúc thì khiến khách hỏi tìm tôi, lúc thì rủ cùng đến văn phòng, xem tôi đang làm gì. Còn cô ấy thường nghe điện thoại riêng và xử lý các việc cá nhân thay vì làm việc. Tôi cũng không phàn nàn mà chỉ lặng lẽ làm hầu hết các việc. Sau đó, khi cô ấy và tôi cùng làm ca tối, cô ấy mở lòng với tôi nói về phần đời đã qua của mình, nói tới chỗ thương tâm cô ấy liền khóc. Tôi kể cho cô ấy câu chuyện hành thiện cải biến được vận mệnh trong văn hóa truyền thống Trung Hoa, tôi giới thiệu Đại Pháp cho cô ấy, hướng dẫn cô ấy và trang web Đại Pháp. Chúng tôi trò chuyện tới khuya. Từ hôm đó trở đi, khi chúng tôi cùng nhau làm việc, cô ấy bận trước bận sau, ý muốn ôm hết các việc. Tôi hỏi cô ấy sao lại làm vậy, cô ấy trả lời vì cảm thấy có lỗi. Tôi bảo cô ấy không cần tự trách, chúng ta cùng nhau phân công việc là được rồi. Cô ấy biết tôi không phải người đi buôn dưa lê chuyện người khác nên cô ấy thường hay kể các bí mật của mình cho tôi nghe. Các đồng nghiệp khác đều nói tôi là người duy nhất không phàn nàn về cô ấy với quản lý.

Shen Yun cứu độ người có duyên

Biểu diễn Shen Yun năm nay đã kết thúc ở khu vực chúng tôi. Hồi tưởng lại quá trình mấy tháng qua, tôi càng thể hội sâu sắc rằng những điều Sư Phụ an bài đều là những điều tốt nhất.

Tôi có một người bạn thân tên là Sarah. Cả Sarah và chồng cô ấy đều biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ đều ủng hộ các hoạt động giảng thanh chân tướng, họ còn đem những tờ thỉnh nguyện chữ ký về cho bạn bè và người thân ký. Sinh nhật của cô ấy năm nào tôi cũng cùng Sarah ra quán cà phê ăn sáng. Năm ngoái, tôi hoàn toàn quên mất sinh nhật của cô ấy, mà không chỉ là quên một hai ngày, tận ba tháng sau tôi mới nhớ ra. Tôi cảm thấy rất áy náy. Dù sao người thường vẫn coi trọng những việc này.

Vừa hay Shen Yun tới biểu diễn tại thành phố chúng tôi ở Úc. Tôi nghĩ: mình mua vé xem cho Sarah làm quà sinh nhật muộn, đưa cô ấy đi xem biểu diễn. Tôi biết cô ấy thường đi làm sáu ngày một tuần nên tôi mua hai vé vào chiều Chủ Nhật. Vì điều này có thể ảnh hưởng đến các việc của cô ấy với gia đình vào cuối tuần nên tôi nghĩ cần báo trước cô ấy một tiếng. Qua vài ngày, tôi nhắn tin cô ấy muốn đưa cô ấy đi xem biểu diễn. Cô ấy rất vui mừng. Lại vài ngày trôi qua cô ấy nhắn tin rằng vừa đúng hôm diễn xuất là vào Ngày của mẹ nên cô ấy muốn cùng đi với mẹ và con gái. Tôi hỏi kỹ lại cô ấy cần bao nhiêu vé, sau đó liền mua thêm cho cô ấy hai vé nữa.

Năm nay, tôi xin nghỉ một tuần để tới hỗ trợ hậu trường cho Shen Yun. Hôm ấy có hai buổi biểu diễn. Sau khi bận trợ giúp xong buổi diễn thứ nhất, tôi không còn đủ thời gian đi đón một người bạn, nên nhắn tin hỏi cô ấy có thể tự lái xe tới không. Cô ấy nhắn trả lời tối muộn không muốn lái xe, rồi nhắn ngay tiếp rằng chồng cô cùng con gái cũng muốn đi xem. Tôi nhanh chóng mua thêm hai vé nữa cho họ. Thế là cả nhà ba người họ đều cùng tới xem biểu diễn.

Trước đây, tôi có giới thiệu về Shen Yun với các đồng nghiệp tại nơi làm việc. Có một đồng nghiệp tên là Annie rất hứng thú và muốn đi xem. Tôi xem còn vé hôm Chủ Nhật, bèn chụp lại gửi cô ấy xem và nhắn cô ấy hỏi thử con cô có muốn đi xem cùng không. Vài ngày sau, đồng nghiệp nhắn lại muốn đặt hai vé, đi xem cùng con để chúc mừng Ngày của mẹ. Xem biểu diễn xong, cô ấy gửi ảnh chụp cùng con mình ở nhà hát, nói rằng diễn xuất rất đẹp. Cô ấy còn mua cả áo phông in chữ Chân-Thiện-Nhẫn để thể hiện sự ủng hộ Shen Yun. Hôm gặp tôi đi làm, vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã ôm tôi và nói cảm ơn tôi đã giúp cô ấy cùng con đặt chỗ ngồi tốt như thế.

Tháng 10 năm ngoái, cơ sở chăm sóc của chúng tôi thuê một nhân viên mới. Tôi có nói chuyện qua với cô ấy, cô ấy tên Sammie và con cô ấy là học sinh tiểu học lớp sáu đang học tiếng Trung. Con cô ấy rất thích tiếng Trung, bỏ lại hết các hoạt động khác để học tiếng Trung. Cô đồng nghiệp mới này kể trước đây, hồi còn học thạc sỹ quản trị kinh doanh, dạ dày không được ổn lắm. Tôi liền giới thiệu Đại Pháp tới cô ấy, chỉ cho cô ấy cách tập năm bài công pháp trong giờ nghỉ giải lao. Sau này, khi có lịch Shen Yun, đúng lúc tôi và cô ấy cùng làm ca đêm. Hôm ấy, chỉ có nhóm tôi làm, cũng là ca đêm cuối cùng của cô ấy. Tôi tặng cô ấy một quyển lịch để bàn Shen Yun, bảo rằng sau này vẫn giữ liên lạc với nhau nhé. Cô ấy nói đã xin việc tại một công ty khác, không hiểu tại sao lại vào chỗ chúng tôi làm việc. Tôi bảo có lẽ vì chúng ta có duyên gặp nhau! Cô ấy chỉ làm việc ở đây hai tháng. Sau này, tôi còn gửi đường link hướng dẫn luyện công cho cô ấy.

Sau khi vé xem Shen Yun ở thành phố chúng tôi được mở bán, tôi gửi link mua vé Shen Yun cho Sammie. Cô ấy đáp đã mua vé rồi, hơn nữa lại trùng đúng vào buổi biểu diễn tôi cũng đi xem. Buổi tối sau khi xem xong biểu diễn, tôi đang đi cùng gia đình một người bạn thì nhận được tin nhắn của cô ấy. Tôi đi qua chỗ cô ấy, Sammie mặc đồ dạ hội thật đẹp. Cô ấy giới thiệu tôi với mẹ chồng và con cô. Tôi thấy trên tay cô ấy cầm rất nhiều đồ mua từ quầy bán hàng Shen Yun, cô ấy còn mua một cuốn Pháp Luân Công. Cô ấy muốn đọc sách để học các bài công pháp. Cô ấy kể giờ cô đang là thủ quỹ của một tổ chức Công giáo được thành lập ở Ireland vào năm 1831 để phục vụ người già và người tàn tật trong cộng đồng gia đình. Tôi rất mừng vì cô ấy tìm được công việc phù hợp. Hôm sau, cô ấy lại nhắn tin cảm ơn tôi đã giới thiệu đi xem buổi biểu diễn, cô ấy rất vui, cô ấy kể mọi thứ, từ những cố sự mà Shen Yun diễn, những điệu múa, nghệ sỹ độc tấu, đàn nhị cầm, trang phục và dàn nhạc, tuyệt đẹp! Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng hưng phấn vui vẻ của cô ấy qua mỗi hàng chữ.

Cùng chỗ làm còn có một đồng nghiệp năm nay phải đi dự lễ cưới con mình nên không đi xem biểu diễn Shen Yun được, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cô ấy nói lần tới sẽ đi, nhất định phải mua chiếc vé đầu tiên.

Cảm tạ Sư phụ đã an bài cho đệ tử chứng thực Pháp tại nơi làm việc với người thường và cơ hội cứu độ chúng sinh. Tại nơi làm việc, tôi không cố ý thể hiện gì, chỉ chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo hành vi ngôn từ của mình, càng không hề nghĩ mình sẽ đắc được gì, nhưng kết quả thu được lại rất tốt.

Cảm tạ Sư phụ! Hợp thập!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/4/446051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/22/204414.html

Đăng ngày 08-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share