Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-03-2022] Khi tôi còn nhỏ, mẹ đối xử không tốt với tôi. Kết quả là tôi không thích mẹ và sợ mẹ. Mẹ luôn cằn nhằn, phàn nàn. Mẹ hành động như thể cả thế giới mắc nợ bà.
Trong mắt tôi, bố là người tốt bụng nhưng yếu đuối. Ông đã chịu đựng những lời chỉ trích của vợ mình vì ông yêu chúng tôi và muốn bảo vệ chúng tôi. Khi ông nói lại, mẹ sẽ đòi ly hôn. Cha tôi không muốn ly hôn. Vì vậy ông đã cố gắng không cãi nhau và tránh đối đầu.
Tôi đã trải qua một phần tuổi thơ tại nhà bà ngoại, và đó là những kỷ niệm đẹp nhất của tôi. Bà tôi mang trong mình những giá trị truyền thống, hiền hậu, đằm thắm và chịu thương chịu khó. Ông tôi là một người có bản lĩnh, nhân đức và rất mực yêu thương con cháu.
Ông bà tôi dạy con cháu phải đặt người khác lên trước, kính trọng cha mẹ, giúp đỡ anh chị em. Vì vậy, các cô, các chú rất yêu thương và quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy mình được yêu thương thật sự khi ở bên họ.
Tôi chuyển về nhà khi vào năm học mới, và em gái tôi cũng ra đời vào khoảng thời gian đó. Có em gái lẽ ra là một điều tốt, nhưng mẹ tôi lại đối xử với tôi như kẻ thù. Bà đã từng dùng lời nói hành hạ cha tôi. Sau khi em gái tôi chào đời, tôi lại trở thành mục tiêu mới của bà.
Mẹ tôi là người có học và làm việc cho chính phủ. Mặc dù mẹ không đánh tôi, nhưng bà nói với tôi bằng một giọng điệu mỉa mai và chế giễu. Mẹ thoải mái kể những khuyết điểm của tôi với người thân, bạn bè, hàng xóm. Mẹ thậm chí còn bịa chuyện về tôi khiến người khác coi thường tôi.
Mặt khác, mẹ tôi hết lời khen ngợi khi nói đến em gái tôi.
Tôi bắt đầu tưởng tượng rằng bà là mẹ kế của tôi, và một ngày nào đó mẹ ruột của tôi sẽ xuất hiện. Điều đó chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng tôi biết điều đó là không thể, vì nhìn tôi rất giống bà-cả hai chúng tôi đều có nét khắc khổ trên khuôn mặt. Thảo nào chúng tôi không thích nhau, vì chúng tôi thấy mặt nhau thật đáng ghét.
Chúng tôi chỉ ngồi cùng nhau khi ăn cơm, vì vậy giờ ăn của chúng tôi giống như một “buổi đấu tố” gia đình (một hình thức sỉ nhục và lạm dụng thân thể công khai được Đảng Cộng sản Trung Quốc sử dụng, đặc biệt là trong Cách mạng Văn hóa). Tôi ăn cơm chan cùng nước mắt, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi sức khỏe của tôi rất kém. Tôi có vấn đề về tiêu hóa, và thường xuyên bị nôn mửa hoặc cảm thấy đầy hơi. Có khi tôi bị ngất ở trường, nhưng mẹ không quan tâm hay coi đó là chuyện gì to tát.
Sau nhiều năm sống trong một môi trường không lành mạnh và tiêu cực như vậy, tôi trở nên cáu kỉnh. Tôi cũng phàn nàn và cằn nhằn, tôi nói với giọng điệu mỉa mai và giễu cợt y như mẹ. May mắn thay, tình yêu thương của ông bà và cha đã ảnh hưởng tích cực đến tôi.
Tôi tiếp tục tìm kiếm điều gì đó tích cực trong cuộc sống. Ngay sau khi tôi bắt đầu đi làm, cha tôi đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu rằng có mối quan hệ nhân quả giữa con người với nhau.
Sư phụ, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng,
“Một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi hiểu rằng lý do mẹ ngược đãi tôi là vì tôi đã mắc nợ bà từ kiếp trước. Khi tôi tiếp tục tu luyện, sự oán hận của tôi với mẹ giảm bớt và tôi không đối đáp lại khi bà chỉ trích tôi. Tôi cố gắng làm bất cứ điều gì bà yêu cầu tôi làm, và cố gắng hết sức để bà hài lòng.
Tôi dần dần học cách hướng nội. Tôi từng nghĩ những lời chỉ trích của bà là vô căn cứ, và bà chỉ đang khó tính với tôi. Giờ đây tôi bắt đầu nghĩ rằng những gì bà nói về sai sót của tôi là đúng.
Ví dụ, mẹ nói tôi thiếu kiên nhẫn và bất cẩn, trước đây tôi nghĩ rằng mình làm việc nhanh và hiệu quả. Bây giờ tôi cẩn thận hơn, và cố gắng làm mọi thứ thật tốt và nhanh chóng.
Mẹ nói rằng tôi vô tổ chức và không biết dọn dẹp. Tôi từng bỏ ngoài tai những lời mẹ nói và nghĩ rằng việc dọn dẹp không gian sống thật lãng phí thời gian. Bây giờ tôi nhận ra mình đã sai và tôi cố gắng cải thiện trong vấn đề này.
Mẹ thường gọi tôi là “quý cô luôn luôn đúng,” bởi vì tôi luôn cãi lại khi mẹ mắng mỏ hoặc cằn nhằn tôi. Bây giờ tôi hướng nội vô điều kiện. Tôi tu sửa bản thân nếu đã làm điều gì đó sai, và khuyến khích bản thân làm tốt hơn ngay cả khi tôi không có lỗi. Nếu tôi cãi lại, tôi ngay lập tức nhìn lại mình và xin lỗi mẹ.
Tôi không còn oán hận trước thái độ thờ ơ của mẹ nữa. Mẹ không nghỉ làm khi tôi sinh con. Thay vào đó, bà làm thêm giờ và chỉ ghé qua thăm tôi một chút. Thế là chồng tôi phải túc trực ngày đêm ở bệnh viện để chăm sóc tôi.
Đồng nghiệp của bà nói lẽ ra bà nên xin nghỉ để ở bên cạnh tôi. Tôi biết rằng thế hệ của bà đã lớn lên cùng với sự trỗi dậy của chế độ cộng sản. Giáo lý của Đảng không bao giờ dạy con người đúng sai, và đặt lợi ích của Đảng lên trên mọi thứ khác, kể cả giá trị gia đình.
Khi mẹ tôi bị mắc ung thư và phải nhập viện, tôi đã xin nghỉ làm để chăm bà cho đến khi bà xuất viện. Bà giục tôi đi làm vì sợ bị cắt lương. Tôi nói với mẹ rằng gia đình quan trọng hơn tiền bạc. Người chủ của tôi đã không giảm lương, còn mua một món quà để chúc mẹ mau bình phục.
Bà cảm động và bắt đầu nhận thấy thái độ thiếu tế nhị của mình đối với người khác. Bà đã trải qua một sự thay đổi lớn và bắt đầu đối xử với gia đình chu đáo hơn. Trước đây mẹ chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, nhưng sau đó bà đã chọn quay về với gia đình và làm hầu hết các công việc nhà.
Mẹ tôi bây giờ hạnh phúc, và sức khỏe của bà đã được cải thiện. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ thay đổi các học viên mà còn cả những người xung quanh họ.
Điều đó đúng thực sự như Sư phụ đã giảng,
“… Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)
Nói về bản thân, tôi khỏe mạnh hơn, và trông xinh đẹp và trẻ trung hơn. Khi tôi còn nhỏ, mẹ nghĩ tôi là một con vịt con xấu xí, và không thích tôi. Bây giờ mọi người nói với mẹ rằng bà có một cô con gái trông trẻ trung với làn da đẹp. Bà cảm thấy tự hào và nghĩ rằng điều đó làm cho bà nở mày nở mặt.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã dần dần làm tan biến mối quan hệ băng giá một thời của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đi dạo, trò chuyện và nấu ăn cùng nhau. Chúng tôi thích bầu bạn với nhau-như thể chưa bao giờ ghét nhau.
Cảm ơn Sư phụ đã từ bi cứu độ! Đại Pháp đã cải biến tôi, từ một người mang đầy nghiệp và oán hận, thành một người tu luyện liên tục đề cao tâm tính. Tôi đã không tinh tấn và đã khiến Sư phụ thất vọng, nhưng Sư phụ vẫn tiếp tục chỉ ra mọi thứ cho tôi và bảo hộ tôi. Tôi nhất định sẽ làm tốt ba việc và không phụ lòng mong đợi của Sư phụ.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/21/439384.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/6/203140.html
Đăng ngày 09-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.