Bài viết của Tiểu Mai, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-08-2022] (Tiếp theo Phần 1)
Con cái là món quà tuyệt vời nhất mà Thần bang tặng cho mỗi gia đình. Khi con gái Tiểu Nha của chúng tôi trào đời, tôi đã vô cùng xúc động. Thế nhưng, ở Trung Quốc đại lục ngày nay, việc nuôi dạy một đứa trẻ để có được tư cách và hành vi tốt quả thực khó càng thêm khó.
Tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp vì đã chỉ cho tôi đường hướng để tôi giáo dục và nuôi dạy tốt con mình. Tôi đã gieo hạt giống Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp trong trái tim cháu. Hơn mười năm trôi qua, Tiểu Nha vẫn giữ được vẻ hồn nhiên và tốt bụng.
Bài học từ chiếc khăn trải bàn
Một ngày sau khi tan học, Tiểu Nha nói với tôi với vẻ mặt ấm ức: “Mẹ ơi, bạn ngồi trước con đã vẽ bẩn lên khăn trải bàn của con. Chiếc khăn này mới mua chưa được bao lâu, nếu cô giáo trông thấy bẩn vậy sẽ mắng con. Con phải làm sao bây giờ?“
Tôi bèn cầm chiếc khăn trải bàn lên xem. Kỳ thực, chiếc khăn vốn trắng tinh đã bị bút mực đen vẽ nguệch ngoạc trên đó. Tôi nói, “Mẹ có thể tẩy sạch những vết bẩn này, nhưng con không được tức giận nhé?”
Tiểu Nha nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng, mẹ ơi, con vẫn còn hơi tức.”
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của cháu và nói, “Con người tựa như một thùng chứa. Nếu con đổ đầy nó bằng sự tức giận, con sẽ trở thành một vật chứa đầy sự hẹp hòi. Đổ tiếp nữa, con sẽ nổ tung. Tức giận là điều rất xấu; nó sẽ biến con thành người có bộ dạng thật đáng ghét”.
Tiểu Nha nhìn tôi với vẻ kinh hãi.
Tôi tiếp tục, “Người ta cần học cách thông cảm và khoan dung. Lòng bao dung cũng như ánh mặt trời vậy, luôn ở đó, chiếu sáng và sưởi ấm cho mọi người, trước sau như một, mãi mãi không lìa xa, cũng không so đo bao giờ.”
Tiểu Nha gật gật đầu và nói: “Mẹ ơi, giờ thì con đã tha thứ cho bạn ấy rồi.”
Vấn đề điểm số
Hiện nay, nền giáo dục ở Trung Quốc đã quay lưng lại với bản nguyên của nó. Áp lực của các kỳ thi khiến học sinh kiệt sức và phụ huynh không thể ngủ ngon mỗi đêm. Khi Tiểu Nha bắt đầu học tiểu học, tôi cũng gặp phải tình huống tương tự. Nhờ Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu được mối liên hệ giữa giáo dục, học tập và điểm số.
Một hôm, khi Tiểu Nha nhận được kết quả kỳ thi giữa kỳ, cháu có vẻ lo lắng và nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng xem điểm thi của con. Con sợ mẹ sẽ đánh con.”
Tôi vui vẻ nói: “Đã bao giờ mẹ mắng con vì điểm số của con chưa? Và cho tới bây giờ mẹ cũng chưa khi nào đánh con. Con nghĩ lại xem. Mấy lần mẹ phê bình con, đều là vì con học hành không chú tâm, qua loa chiếu lệ, không đâu vào đâu cả”.
Tiểu Nha đưa cho tôi phiếu điểm với vẻ mặt tội lỗi. Tôi nhìn qua rồi nói, “Lần này hơi tệ, nhưng đó cũng là điều tốt con ạ.”
Tiểu Nha bối rối nhìn tôi.
Tôi bỏ phiếu điểm xuống và mỉm cười, nói, “Để mẹ kể cho con nghe một bí mật. Hồi mẹ học cấp hai, ban đầu điểm số của mẹ vô cùng thê thảm, cho đến khi mẹ tìm ra được vấn đề. Hồi đầu, mẹ hiếm khi xem lại những lỗi mà mẹ mắc phải, chỗ nào không hiểu mẹ cũng mặc kệ. Sau đó, mẹ dụng tâm chú ý đến những sai sót và quyết tâm tìm hiểu sai ở chỗ nào và tại sao sai. Mẹ thường xuyên làm như thế cho đến khi mẹ hiểu rõ cách làm của mỗi bài. Mẹ đã tiến bộ rất nhanh và điểm số của mẹ không ngừng tăng lên. Khi mẹ học đại học, mẹ là sinh viên đứng đầu khoa; đến khi học cao học, mẹ thậm chí còn đạt điểm tuyệt đối đấy”.
Tiểu Nha ngạc nhiên nhìn tôi, “Thật ạ? Mẹ đã bao giờ bị điểm kém như điểm con lần này chưa?“
Tôi trả lời, “So với điểm lần này của con còn tệ hơn nhiều – mẹ còn từng bị trượt mất mấy môn. Từ trung học vào đại học rồi lên cao học, mẹ đã trải qua vô số kỳ thi. Mẹ phát hiện ra rằng kết quả càng tệ, mình càng rút ra được nhiều bài học và càng biết rõ mình đang hổng kiến thức ở phần nào. Vậy nên, sau mỗi kỳ thi, làm thế nào để bù đắp những thiếu sót và sửa chữa những sai lầm mới là giá trị của kỳ thi đó. Nếu con chỉ tập trung vào điểm số, thì là con sai rồi. Bởi vậy mấy năm qua, mẹ không để ý đến điểm số của con cũng không cho con đi học thêm. Mẹ nghĩ rằng, chỉ cần con học tập nghiêm túc và chăm chỉ, điều đó đã là rất tuyệt vời rồi”.
Tiểu Nha gật đầu tỏ vẻ yên tâm và mở cặp lấy sách để sửa những chỗ sai của mình.
Vẻ đẹp thực sự
Dần dần, Tiểu Nha lớn lên thành một cô gái xinh đẹp.
Một hôm, cháu về nhà sau một cuộc thi và hào hứng nói với tôi: “Mẹ ơi, hôm nay bác bảo vệ nhìn vào bức ảnh trên thẻ của con và nói rằng con rất xinh”.
Tôi cố tình quan sát cháu một lúc rồi nói, “Không xấu, trông cũng được. Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp và vẻ đẹp thực sự không giống nhau con ạ. Dung mạo rất dễ thay đổi, nó chỉ là nhất thời và không thể tồn tại lâu dài, còn vẻ đẹp thực sự thì khác, nó thể hiện vẻ đẹp từ trong ra ngoài, là thể hiện của phẩm hạnh. Chương trình biểu diễn Shen Yun mà con không bao giờ bỏ lỡ hàng năm rất xuất sắc và ngoạn mục. Đó là bởi vì mỗi từng ánh mắt, điệu múa của người nghệ sỹ đều toát lên sự chân thành, thiện lương và vị tha. Đó mới là vẻ đẹp của nền văn hóa Thần truyền tại nhân gian.”
Tiểu Nha ngay lập tức nói: “Shen Yun là chương trình yêu thích nhất của con. Con xem bao nhiêu cũng thấy chưa đủ mẹ ạ.”
Tôi nói, “Nếu con muốn trở nên xinh đẹp, con phải tu dưỡng bản thân và sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Khi đó con sẽ ngày càng trở nên xinh đẹp hơn. Có điều đến lúc đó, con sẽ không nghĩ đến xinh xấu nữa, bởi vì khi trong lòng con luôn nghĩ đến người khác, con sẽ quên đi bản thân mình”.
Đặt đồ ăn
Tiểu Nha không “nổi loạn” trong giai đoạn dậy thì, có chuyện gì cháu cũng trao đổi với tôi, và tôi tôn trọng ý kiến cũng như quan điểm của cháu. Cháu còn thường xuyên nhắc nhở khi tôi làm điều không đúng, khiến tôi không ngừng hoàn thiện bản thân.
Một ngày mùa hè năm ngoái, tôi và Tiểu Nha bận dọn dẹp nhà cửa đến nỗi quên cả thời gian. Cháu bảo, “Mẹ ơi, con đói.” Tôi bèn xem giờ – đã 1 giờ 30 phút chiều. Tôi liền bảo cháu, “Giờ nấu cơm không kịp, chi bằng gọi đồ ăn đi. Mẹ không thạo đặt hàng qua điện thoại. Con tới đây chọn đi”.
Tiểu Nha cầm lấy điện thoại, đặt hàng rồi đưa lại cho tôi để tôi thanh toán. Tôi thấy trên trang có một tùy chọn là nếu đồ ăn bị giao trễ hơn thời gian quy định, người mua có thể được bồi thường. Tôi liền bảo Tiểu Nha, “Con đánh dấu vào tùy chọn đó để được giao hàng nhanh. Con cũng đói lắm rồi.“
Tiểu Nha mở to mắt nhìn tôi và có chút cao giọng, nói: “Mẹ ơi, trời nóng thế này, người giao hàng đã vất vả lắm rồi. Mình còn bắt họ chạy nhanh cho kịp thì nguy hiểm lắm. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao ạ? Mẹ con mình đợi thêm một chút không được sao?”
Câu nói của Tiểu Nha khiến tôi bị sốc. Tâm nghĩ cho người khác của cháu khiến tôi nhận ra sự ích kỷ của mình. Tôi chân thành nói, “Mẹ sai rồi. Mẹ chỉ nghĩ đến việc nhanh nhanh chóng chóng có gì cho con ăn mà không nghĩ đến người giao hàng. Là mẹ có tư tâm, mẹ sẽ sửa.“
Trong mười mấy năm qua, tôi và Tiểu Nha đã được đắm mình trong Phật quang của Pháp Luân Đại Pháp, điều đó giúp chúng tôi có tấm lòng rộng lượng, vị tha và hạnh phúc.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì tất cả những gì Pháp Luân Đại Pháp đã ban cấp cho chúng con!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/26/448095.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/14/203865.html
Đăng ngày 26-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.