Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 27-07-2022 ] Con xin chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi là một sinh viên đại học năm thứ ba. Thời thơ ấu, mẹ tôi và tôi đã cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp). Trong những năm qua, tôi đã gặp nhiều sóng gió và trải qua nhiều trở ngại. Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền ra thế giới, tôi muốn báo cáo lên Sư phụ và chia sẻ cùng các đồng tu về hành trình tu luyện của mình.

May mắn được sinh ra trong một gia đình tốt

Bà ngoại tôi và mẹ bắt đầu tu luyện trước khi tôi sinh ra. Năm 1995, bà ngoại gặp vấn đề nghiêm trọng về dạ dày. Bà tới nhiều bệnh viện ở Bắc Kinh và đã khám nhiều bác sỹ nhưng kết quả đều như nhau; bệnh của bà ngoại tôi không thể chữa được. Gia đình tôi được thông báo hãy cho bà ăn uống bất cứ thứ gì bà muốn. Họ chỉ kê đơn một số thuốc Trung Y rồi trả bà về nhà.

Ngày sau đó, một người họ hàng của chúng tôi ở Bắc Kinh biết được vấn đề sức khỏe của bà ngoại. Người họ hàng này đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bà và dạy bà luyện công. Bà ngoại cũng mua về nhà một cuốn Chuyển Pháp Luân. Kể từ đó, bà đã dừng uống thuốc. Bà bắt đầu tự học Pháp và luyện công mỗi ngày. Sức khỏe của bà bắt đầu cải thiện cho đến cuối cùng thì mọi bệnh tật của bà đã hoàn toàn biến mất. Sau khi chứng kiến sự thay đổi mang tính để đời của bà ngoại, mẹ tôi cũng trở thành một học viên chân tu.

Năm 1999, ngay sau khi tôi chào đời, mẹ tôi rất bận rộn với công việc, do đó bà đã gửi tôi đến sống cùng với bà ngoại. Đó là khởi đầu cho mối duyên tiền định thần thánh của tôi với Đại Pháp.

Khi tôi còn nhỏ, bà ngoại đã dạy tôi niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà cũng dạy tôi học thuộc các bài thơ Hồng Ngâm của Sư phụ. Khi đó, Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại tàn bạo ở Trung Quốc, do đó bà ngoại luyện công vào buổi tối trong bóng đêm. Mỗi đêm khuya thanh vắng, tôi luôn thấy một ánh sáng đỏ nhỏ xíu chiếu thẳng ngay trước mặt tôi. Nó đến từ đài luyện công mà bà ngoại thường sử dụng để bật nhạc. Tôi sẽ ngủ khi nghe thấy tiếng nhạc. Bất cứ khi nào tôi không thể ngủ được, tôi sẽ nhìn chăm chú vào ánh đèn đỏ nhỏ xíu đó một lúc lâu và nó khiến tôi cảm thấy bình an.

Sự chăm sóc của Sư phụ dành cho một tiểu đệ tử Đại Pháp trên con đường tu luyện

Khi tôi bắt đầu đi mẫu giáo, tôi trở về nhà sống cùng bố mẹ. Tôi tiếp tục việc tu luyện của mình dưới sự dẫn dắt của mẹ tôi. Tuổi nhỏ như vậy, tôi chỉ thích nghe các câu chuyện. Mẹ tôi tải về các file đọc cho tôi nghe từ chuyên mục “Vườn tu luyện của tiểu đệ tử Minh Huệ” và “Văn hóa Trung Hoa truyền thống”.

Lúc đó, tôi cũng đã học thuộc nhiều bài thơ Hồng Ngâm hơn, nhưng tôi không thể hiểu được nội hàm trong Chuyển Pháp Luân. Bằng việc nghe chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các tiểu đệ tử Đại Pháp trong Vườn tu luyện của tiểu đệ tử Minh Huệ”, tôi học được rằng những đứa trẻ ngoan sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng áp dụng trí huệ cổ xưa từ chương trình “Văn hóa Trung Hoa truyền thống” để xử lý các tình huống xảy ra. Dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Đại Pháp, tôi đã trở thành một đứa trẻ ngoan. Mẹ tôi và tôi hiểu rằng nguyên lý của Đại Pháp đã định hình nên con người tôi–một bông hoa sen tinh khiết giữa bùn lầy dơ bẩn.

Khi đi mẫu giáo, tôi đã trải qua ba vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Tai nạn thứ nhất xảy ra khi tôi đang ngồi ở ghế sau. Tôi tình cờ mở cánh cửa chưa được chốt. Tôi bị đập gối xuống và bị kéo lê đi như vậy một quãng. Xương của tôi bị trồi ra. Lúc đó, bố tôi đang lái trên đường chính. Ông không thể dừng xe ngay được–ông phải dần dần giảm tốc độ chậm lại. Người lái xe tải phía sau chúng tôi liên tục bóp còi. Đó là cú hút chết đầu tiên của tôi.

Còn hai tai nạn khác là khi tôi bị xe máy đâm và ngay lập tức ngất đi. Sau đó, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng tôi có thể đã mất mạng trong bất kỳ tình huống nào này. Tôi thường đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ về việc các đệ tử Đại Pháp hoàn toàn phục hồi sau các bệnh nan y và Sư phụ đã cứu sống họ. Bây giờ tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi. Tôi có lẽ đã chết trong những tai nạn này, nhưng tôi lại phục hồi sau chấn thường chỉ bởi vì Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Việc này đã khiến tôi tinh tấn hơn nữa trong tu luyện của mình và gia cường tín tâm của tôi vào những kỳ tích của Đại Pháp.

Khi tôi học tiểu học, mẹ tôi và tôi sẽ dán các biểu ngữ giảng chân tướng trên đường phố vào ban đêm. Tôi quá nhỏ nên chưa biết sợ vào lúc đó. Mẹ tôi đã tự tay làm các biểu ngữ với dòng chữ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Trong khi phát chính niệm, chúng tôi dán các biểu ngữ này trên cửa trước của mỗi nhà. Tôi nhớ một lần khi tôi ngồi ở ghế sau của xe ô tô trong khi mẹ tôi ra ngoài để dán biểu ngữ trên một cột điện gần đó. Khi bà đến cột điện, tôi nhận ra một chấm sáng đỏ gần cột điện. Tôi tự nhủ: ôi không, đó là camera giám sát. Tôi lập tức lập chưởng và bắt đầu phát chính niệm. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp bảo vệ cho mẹ tôi không bị camera giám sát ghi hình. Tôi liên tục phát chính niệm đến khi mẹ dán biểu ngữ xong và quay về. Khi chúng tôi về đến nhà, tôi kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra và mẹ rất hài lòng. Bà xoa đầu tôi và nói rằng tôi đã làm đúng. Tôi vẫn còn nhớ đó là một buổi tối mùa hè nóng nực; hai mẹ con tôi trở về nhà và ăn dưa hấu rất ngọt. Tôi nghĩ chính là nhờ Sư phụ đảm bảo mà tôi đã làm đúng.

Bài tập ở trường của tôi tăng lên theo cấp số nhân khi tôi bắt đầu học trung học. Tôi không có nhiều thời gian để học Pháp hay luyện công. Tôi chỉ học Pháp cùng mẹ trong kỳ nghỉ hè và nghỉ đông.

Bất cứ khi nào tôi có mâu thuẫn với các bạn cùng lớp ở trường, tôi sẽ luôn hướng nội để tìm xem có gì đó mà tôi đã làm sai dẫn đến mâu thuẫn không. Những lời của Sư phụ vẫn vẳng bên tai tôi nên tôi có thể xác định chính xác các chấp trước của mình rồi loại bỏ chúng.

Trưởng thành trong tu luyện nhờ làm việc trong lĩnh vực truyền thông

Sau khi ra nước ngoài, tôi may mắn được tham gia vào hạng mục truyền thông. Ban đầu, tôi là một cô gái nhút nhát không biết cách giảng chân tướng ra sao. Bây giờ, tôi đã trở thành một phóng viên trẻ có thể tự mình thực hiện các bài phỏng vấn. Sự thay đổi này chỉ có được nhờ sự gia trì của Sư phụ và sự khích lệ của các đồng tu.

Khi tôi bắt đầu làm việc trong truyền thông, Sư phụ đã đưa những người hữu duyên đến với tôi. Tôi luôn phỏng vấn những người đặc biệt tốt. Tôi có tâm sợ hãi đã bén rễ sâu, và sự an bài này đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi ở một mức độ nào đó. Sau khi phỏng vấn người qua đường và giảng chân tướng cho họ, họ thường nói với tôi: “Cậu đang làm một việc tốt, hãy duy trì nhé!” Tôi biết rằng họ nói điều này với tôi sau khi đã hiểu được chân tướng. Họ muốn tôi truyền sự thật cho nhiều người hơn. Đó cũng là sự khích lệ của Sư phụ dành cho tôi để tôi tiếp tục giảng chân tướng cho chúng sinh thông qua tiến hành các cuộc phỏng vấn.

Năm ngoái, tôi đã tham gia một nhóm hạng mục báo cáo về thư ghi nhận Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới của các quan chức chính phủ. Lúc đầu, tôi chỉ làm một vài việc rất cơ bản như sắp xếp thư hoặc giúp tìm ảnh. Năm nay, tôi được thông báo rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm chính trong hạng mục này. Tôi ảm thấy vinh dự được đảm nhiệm trách nhiệm quan trọng này.

Với nỗ lực phối hợp của nhóm VIP, nhóm biên dịch, nhóm đưa tin, lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp năm nay đã nhận được tổng cộng 120 thư chúc mừng từ các nghị sỹ quốc hội Canada ở cả ba cấp chính phủ-trong đó có 36 thư từ nghị sỹ Quốc hội, 11 thư từ thành viên quốc vụ viện cấp tỉnh, và 50 thư của các thị trưởng thành phố. Tôi biết rằng những kết quả đạt được là nỗ lực không ngừng nghỉ của nhiều học viên lâu năm đã đang giảng chân tướng cho mọi cấp chính phủ trong hơn 20 năm qua, đưa Canada trở thành nước nhận được nhiều thư chúc mừng nhất so với các quốc gia khác.

Trong quá trình tổng hợp các báo cáo, tôi cũng phát hiện ra nhiều chấp trước của bản thân: chấp vào việc làm các việc, tâm hiển thị, và tâm oán hận đều được phơi bày. Ban đầu, chúng tôi chỉ có vài thư chúc mừng. Tôi nghĩ rằng những lá thư của năm nay sẽ thực sự dễ dàng sắp xếp và không có vấn đề gì. Khi con số các lá thư chúc mừng liên tục tăng lên đã thêm nhiệm vụ mới của tôi là báo cáo về các sự kiện nổi bật, tôi bắt đầu cảm thấy ngập lụt.

Những suy nghĩ tiêu cực không ngừng xuất hiện. Tôi bắt đầu liên tục phàn nàn: Làm sao cô ấy lại để thư vào sai file lần nữa? Làm sao cô ấy vẫn chưa gửi lại bản dịch? Tại sao cô ấy thay đổi quá trình khiến tôi phải làm lại tất cả từ đầu chứ?

Đồng thời, tôi cũng tham dự khóa học mùa hè và có rất nhiều áp lực với bài tập. Lúc ở lớp, tôi thường nhận được các tin nhắn từ người điều phối về nội dung cần được cập nhật. Tôi quá căng thẳng đến mức mọi phàn nàn của tôi tích tụ lại thành những niệm cực kỳ tiêu cực: Tại sao mình lại tham gia vào hạng mục này?

Lúc đó, tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng bởi vì tôi cảm thầy có trách nhiệm với hạng mục mà tôi ép bản thân phải vượt qua. Trong khi làm hạng mục này, tôi đã phàn nàn với người điều phối. Với sự khích lệ và hỗ trợ của cô ấy, tôi đã làm tiếp và dần nhận ra rằng tôi ngập trong oán hận và phàn nàn. Sau cuộc trò chuyện với người điều phối, tôi nhận ra rằng tất cả các thư chúc mừng đều là kết quả nỗ lực phối hợp của nhiều học viên trong suốt những năm qua, các học viên đã toàn tâm toàn ý giảng chân tướng. Họ kiên trì giảng chân tướng trong nhiều năm đến vậy, và tôi chỉ bắt đầu công việc và thậm chí còn có ý nghĩ bỏ cuộc. Ngoài ra, Sư phụ cũng khích lệ tôi thông qua những kỳ tích trong suốt những năm qua. Tất cả những điều này đã khiến tôi nhận ra rằng mình không nên bỏ cuộc.

Khi học Pháp vào buổi sáng, tôi tìm được mọi từ mà tôi đọc trong Chuyển Pháp Luân để chỉ ra những chấp trước của mình. Tôi bắt đầu hướng nội và xem lại bản thân. Làm sao tôi có thể đổ lỗi cho các học viên khác trong mọi vấn đề? Có phải tôi thậm chí không thể có bất kỳ vấn đề nào không? Điều đó là không thể .

Sau đó, bằng việc tiếp tục hướng nội, tôi phát hiện ra nhiều chấp trước chôn sâu đằng sau những lời phàn nàn của tôi. Tôi nản khi mọi việc không theo ý mình. Tôi luôn xem xét mọi việc từ quan điểm của mình chứ không nghĩ cho người khác. Sau khi nhận ra những vấn đề của mình, tôi bắt đầu chính lại trạng thái và niệm của mình.

Tôi tải về các thư từ, ảnh, và các bản dịch từng cái từng cái một. Khi một thư bị bỏ vào nhầm tập tài liệu, tôi đảm bảo không tải nó về hai lần. Khi tôi không chắc chắn về quá trình làm, tôi trước tiên sẽ gửi một mẫu cho người điều phối, và chỉ bắt đầu sắp xếp lại các file sau khi quá trình đã kết thúc.

Sau khi chính lại trạng thái của mình, tôi nhận ra rằng minh có thể tìm ra giải pháp cho mọi việc mà tôi đã phàn nàn trước đây. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc sau khi vấn đề này được giải quyết bởi vì tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cơ hội này cho tôi để đề cao tâm tính của mình.

Sự khích lệ của Sư phụ

Lễ thượng cờ Pháp Luân Đại Pháp đầu tiên để đánh dấu Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới mà tôi tham gia là ở thành phố St.Catherines ở vùng Niagra. Trời mưa khi chúng tôi đang trên đường. Trên đường tới đó, tôi nghĩ: “Chúng ta phải làm gì đây? Xin đừng để trời mưa trong lễ thượng cờ!”

Trong khi chúng tôi chuẩn bị cho lễ kỷ niệm, bầu trời vẫn nhiều mây và không có dấu hiệu sẽ có nắng. Tuy nhiên kỳ diệu thay, khi sự kiện bắt đầu, những đám mây đen bắt đầu tản đi. Mặt trời rọi chiếu xuống chúng tôi trong khi các học viên và thị trưởng thành phố đang đọc bài phát biểu, do đó chúng tôi đã có thể chụp được một số bức hình đẹp. Trong lễ kỷ niệm, ánh sáng chiếu rọi lấp lánh trên lá cờ Pháp Luân Đại Pháp xanh dương. Ngay khi lễ kỷ niệm kết thúc, bầu trời lập tức tối trở lại và mây đen dày lại phủ kín.

Hiện tượng siêu nhiên này cũng được thấy ở thành phố North Bay. Trên đường chúng tôi tới thành phố, bầu trời nhiều mây với những cơn mưa rào. Bầu trời xám xịt trong khi chúng tôi chuẩn bị cho lễ kỷ niệm, nhưng ngay sau khi sự kiện bắt đầu, bầu trời lại quang đãng. Thậm chí thị trưởng nói: “Sự xuất hiện của các bạn đã khiến thời tiết tốt lên.” Sư phụ đã giúp chúng tôi! Trời nắng trong suốt toàn bộ lễ thượng cờ, cho phép chúng sinh tham dự sự kiện được chứng kiến sự mỹ diệu của Đại Pháp!

Có bốn lá cờ được kéo lên trong đó có cờ của Đại Pháp chúng ta. Tuy nhiên, không có gió và không lá cờ nào tung bay, vì vậy tôi không thể chụp được những bức hình đẹp. Tôi đợi mãi. Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ: “Xin hãy cho một chút gió thổi vào lá cờ của Đại Pháp; con cần để chụp một bức hình đẹp. Tôi lặng lẽ cầu xin Sư phụ khi giữ máy ảnh. Dần dần, cờ Đại Pháp bắt đầu tung bay và tôi đã chụp được một bức hình lúc đó.

Thật kỳ diệu thay, trong bốn lá cờ, chỉ có cờ Đại Pháp tung bay. Nghĩ lại, tôi cho là chính sự khích lệ của Sư phụ đối với một phóng viên trẻ đang tham đự lễ thượng cờ lần đầu tiên. Đây chính là lần đầu tiên tôi chụp hình lễ thượng cờ. Vì tôi không có kinh nghiệm trước đó, tôi lo sợ rằng mình sẽ không thể chụp được những bức hình chất lượng cao trong khi cờ được kéo lên, phí hoài cơ hội đưa tin quý giá này. Tuy nhiên với đặc ân của Sư phụ, tôi đã có thể chụp được bức hình đó. Bức hình đã được đăng trên trang truyền thông của chúng tôi, rất khích lệ và đầy cảm hứng.

Những an bài của Sư phụ luôn là tốt nhất

Một ngày nọ, chúng tôi tới thị trấn Greater Napanee dự một lễ thượng cờ. Khi chúng tôi đến nơi tổ chức lễ kỷ niệm, mọi người lo lắng bởi vì không có ai ở xung quanh. Chỉ có vài chiếc xe đi ngang qua. Khu vực xung quanh dường như quá im ắng khiến bạn có thể nghe thấy được tiếng một chiếc kim băng rơi. Tôi phàn nàn với phóng viên đồng nghiệp: “Chúng ta đã lái cả quảng đường tới nơi này để thượng cờ. Ai đến xem chứ? Thật là phí thời gian.”

Sau lễ kỷ niệm, tôi nghĩ rằng sự kiện này xong và tôi đang chuẩn bị quay về. Nhưng ngay sau đó, người điều phối đến và đề nghị chúng tôi ra phía trước quảng trường thành phố để chụp một vài bức hình. Tôi nghĩ: “Việc này không có gì với tôi, dù gì thì tôi sẽ chỉ đến đó.”

Trong khi chúng tôi đang chụp hình, một phụ nữ từ một đài truyền thanh tới chỗ chúng tôi. Cô ấy tò mò muốn biết chúng tôi đang làm gì. Cô ấy nói: “Tôi làm ngay bên kia đường trước tòa thị chính. Tôi thấy các bạn đang chụp hình ở đây, vì vậy tôi nghĩ tôi nên tới và tìm hiểu thêm các bạn đang làm gì ở đây.”

Một học viên đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy. Sau khi nghe xong, người phụ nữ này lập tức rút máy ghi âm và nói: “Tôi có thể phỏng vấn bạn trong vài phút không?” Người học viên vui vẻ đồng ý và nói với cô ấy cụ thể rằng chúng tôi ở đấy để tổ chức kỷ niệm 30 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp phổ truyền ra công chúng. Người học viên cũng giải thích vẻ đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn cho cô ấy, cũng như cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc.

Nghe xong, người phụ nữ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp và tôi nghĩ rằng ai cũng nên ghi nhớ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ chia sẻ thông điệp này với khán giả của mình để nhiều người hơn có thể biết về Pháp Luân Đại Pháp.

Sau cuộc nói chuyện với người phụ nữ, tôi cảm thấy rất xúc động trong tâm. Thực sự là Sư phụ đã an bài mọi thứ.

Sư phụ đã an bài cho chúng tôi gặp những chúng sinh mà chúng tôi cần cứu. Chúng tôi chỉ phải ra ngoài và gặp họ, do đó không có những gì là mất thời gian. Thông qua trải nghiệm này, tôi cũng thây được tâm phàn nàn của mình. Vì mọi thứ đã được Sư phụ an bài, có gì mà phàn nàn đây? Vì tôi đã chọn đến đây để tham gia lễ thượng cờ, tôi nên toàn tâm toàn ý hoàn thành những gì mà tôi cần làm khi đến đó. Suy xét từ một phương diện khác, ngay cả nếu chỉ có một vài người đi đường trong khu vực, những chiếc xe đi ngang qua vẫn sẽ thấy chúng tôi. Có lẽ trong khung cảnh ở nông thôn, mọi người sẽ tầm nhìn rõ hơn đối với lá cờ Pháp Luân Đại Pháp độc nhất, phải vậy không?

Kết luận

Đứa trẻ từng học thuộc “Pháp Luân Đại Pháp hảo” giờ đã trưởng thành một học viên trẻ đang truyền đi chân tướng ra thế giới trong một hạng mục truyền thông Đại Pháp. Là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, tôi thật may mắn được sống trong một gia đình đệ tử Đại Pháp, nơi tôi đã lớn lên trong một môi trường tu luyện không bị ô nhiễm bởi văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc. Sau khi rời khỏi Trung Quốc, tôi tự hào được tham gia vào kênh truyền thông và tham gia vào một hạng mục Đại Pháp quan trọng như vậy. Tôi đã tìm thấy con đường tu luyện của mình để chứng thực Pháp. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì tất cả những an bài của Ngài. Tôi cũng biết ơn các đồng tu vì sự khích lệ và hỗ trợ của họ.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội tâm đắc thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2022).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/27/446811.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/3/202599.html

Đăng ngày 08-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share