Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 22-08-2022] Tôi đã tu luyện được hơn 20 năm. Tại đây tôi xin chia sẻ một số điều để báo cáo với Sư tôn và các đồng tu về tình hình tu luyện gần đây của tôi.

Sư phụ điểm hóa cho tôi: “Hãy cứu độ chúng sinh”

Một nữ đồng tu ở địa phương chúng tôi mới qua đời năm ngoái. Người chồng quá cố của cô ấy cũng là một học viên, anh ấy cũng đã qua đời do bị bức hại khi con trai họ chưa được một tuần tuổi. Cậu bé ấy, nay đã 13 tuổi rồi, là một đứa trẻ mồ côi. Trước khi qua đời, cô ấy đã nhờ một người họ hàng chăm sóc cho con mình. Nhưng vì một vài lý do nào đó, người họ hàng đó không thể chăm sóc cho cậu bé và quyết định gửi cậu tới nhà bà nội ở rất xa.

Tôi đã chia sẻ về hoàn cảnh của cậu bé với một đồng tu vốn là bạn của mẹ cậu bé, sinh sống ở một tỉnh khác. Đồng tu đó nói chúng tôi cần giúp cậu bé. Cô ấy đề xuất sẽ hỗ trợ tiền, còn tôi hỗ trợ công sức. Tôi liền bắt đầu tìm bảo mẫu để chăm sóc cậu bé, nhưng điều này rất khó, vì cậu bé đang trong thời kỳ nổi loạn và có nhiều thói quen xấu. Tôi gần như đã muốn bỏ cuộc. Một hôm, khi tôi đang luyện bài Pháp Luân Trang pháp, tôi nghĩ: “Có lẽ mình cần quên điều này đi. Những người tôi tìm đều đã từ chối, tại sao tôi phải cố. Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, có lẽ cậu bé này cũng vậy.” Đúng lúc này, một ý niệm chợt lóe lên: Hãy cứu độ chúng sinh.

Ý niệm này đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi tập trung vào một suy nghĩ đơn giản là phải giúp đỡ cậu bé ấy. Gia đình cậu ấy đã bị bức hại nghiêm trọng. Điều này khiến họ hàng của cậu bé không thể lý giải tại sao chúng tôi vẫn tiếp tục tu luyện. Sư phụ đã giảng rằng chúng ta phải cứu độ chúng sinh. Vậy nên chúng ta cần phải làm việc này và chúng ta sẽ có thể làm được.

Tôi cũng nghĩ về việc ra ngoài giảng chân tướng để cứu nhiều người hơn nữa. Tôi nhớ đến một nữ đồng tu, cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng. Cách đây hai năm cô ấy chuyển tới một thị trấn khác làm bảo mẫu. Với sự an bài từ bi của Sư phụ, cô ấy đã nhanh chóng quay trở lại thị trấn của chúng tôi. Ngay sau khi cô ấy thu xếp ổn định mọi việc, chúng tôi đã phối hợp ra ngoài giảng chân tướng.

Ban đầu, tôi muốn quan sát cách cô ấy giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy thường chỉ nói một vài câu mà người nghe đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi không nghĩ rằng cô ấy có thể giảng chân tướng tốt đến vậy. Về cơ bản, cô ấy gặp ai cũng đều nói: “Xin tặng bạn một tấm bùa bình an. Xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Nhiều người dân Vũ Hán bị nhiễm Covid đã khỏi bệnh nhờ thành tâm niệm chín chữ chân ngôn đó.

Nếu người đó đồng ý nhận tấm bùa bình an, cô ấy sẽ nói tiếp: “Có một điều quan trọng nữa, đó là Trời sẽ diệt Trung Cộng. Bất cứ ai gia nhập Đảng, Đoàn, Đội sẽ phải đối mặt với thảm họa. Anh/chị có phải là Đảng viên ĐCSTQ không?”

Sau khi người đó trả lời, cô ấy sẽ hỏi tên họ của người ấy và chọn một hóa danh cho họ. “Tôi sẽ giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh có thể dùng hóa danh. Phật chỉ nhìn nhân tâm. Miễn anh có nguyện vọng muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh có thể tránh được những thảm họa như lũ lụt và thiên tai. Anh sẽ được bình an.

Người đó thường tỏ ra rất vui. Khi họ nói lời cảm ơn, cô thường trả lời: “Xin hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi. Chính Sư phụ đã bảo chúng tôi cứu anh chị.” Tất nhiên, nếu có nhiều thời gian và điều kiện cho phép, cô ấy sẽ giảng nhiều hơn, chứ không dừng lại ở những điều đơn giản này.

Ngày đầu tiên ra ngoài, chúng tôi đã giúp được 5 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chẳng mấy chốc, con số này đã tăng lên. Thỉnh thoảng chúng tôi giúp hàng chục người thoái xuất khỏi ĐCSTQ chỉ trong một ngày.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng những điều cô ấy nói quá đơn giản. Tuy nhiên sau đó tôi thấy khi cô ấy nói chuyện với mọi người, cô chẳng hề sợ hãi chút nào. Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự chân thành và từ bi. Tôi hiểu rằng điều quan trọng không phải ở những lời cô ấy nói mà chính sự chân thành và tử tế của cô ấy đã chạm đến trái tim của mọi người và giải thể tà ác. Nhờ vậy, thế nhân đã được cứu.

Tôi cũng nghĩ rằng các học viên địa phương và tôi phân phát tài liệu chân tướng, đĩa DVD, USB và lịch trong khu vực này rất nhiều lần rồi, vì thế nhiều người đã hiểu chân tướng và đang đợi đến hôm nay để được cứu. Những tài liệu mà chúng tôi phát trước đây giống như việc gieo những hạt giống. Bây giờ là lúc chúng tôi hái quả.

Một lần khi tôi nói chuyện với một vài nông dân, một người trong số họ hỏi rất nhiều câu hỏi hóc búa, ví dụ như “Trung Quốc hiện nay đã được bảo vệ trước đại dịch. Chị đã tiêm vắc-xin chưa”? Hay “Tôi sẽ không chống lại ĐCSTQ vì họ trả lương cho tôi” Tôi đã trả lời từng câu hỏi một cách hợp tình hợp lý. Cuối cùng người đó cũng đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trên thực tế, tôi thậm chí còn không nhớ mình đã nói những gì. Sư phụ đã cấp trí huệ cho tôi!

Một đêm nọ, tôi mơ thấy một bãi rác kiểu cũ làm bằng gạch và xi-măng. Nó chứa đầy những thứ giống như bùn. Tôi không nghĩ gì cả và đi qua bãi rác. Đột nhiên, có một người đàn ông cầm xẻng xúc bùn, chỗ đó liền xuất hiện một khe nhỏ. Tôi cũng nhặt một chiếc xẻng và xúc bùn. Bùn biến mất dưới chiếc xẻng của tôi. Một số người bắt đầu đứng dậy từ bãi rác. Tôi nhìn thấy lưng của một người rất sạch sẽ, nhưng khuôn mặt và phần thân trước của anh ấy vẫn còn một lớp bùn khô dày. Ngay khi tôi dùng xẻng gõ vào ngực anh ấy, tất cả bùn khô trên người anh ấy rơi xuống. Chỉ có khuôn mặt của anh ta còn một chút bụi bẩn. Lúc đó tôi tỉnh dậy. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi cứu độ chúng sinh!

Ngày hôm sau, tôi cùng đồng tu đi ra ngoài để giảng chân tướng. Chúng tôi đi bằng xe đạp. Chúng tôi không gặp nhiều người cho đến khi tới một cánh đồng lạc. Một nhóm người đang thu hoạch lạc. Chúng tôi mỗi người đi một hướng và bắt đầu nói chuyện với từng người ở đó. Hầu hết mọi người đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi đang “nhặt” họ lên và cứu họ giống như họ đang nhặt lạc vậy.

Trên đường về nhà, chúng tôi gặp một nhóm người khác đang thu hoạch lạc. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện với họ và họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một người nam giới và hai người phụ nữ. Người học viên kia đã tiến tới nói chuyện với người nam và giúp anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi nói chuyện với hai người phụ nữ và chia sẻ với họ về việc ĐCSTQ đã bức hại người dân Trung Quốc như thế nào. Khi tôi nói về vụ thảm sát ở Quảng trường Thiên An môn, họ đã khóc. Ngày hôm đó chúng tôi đã giúp hơn 50 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Nhất tư nhất niệm của người tu luyện đều phải chính

Có một thời gian cháu họ tôi làm việc ở địa khu của chúng tôi, mỗi ngày cháu đều qua nhà tôi ăn tối. Cháu thường về nhà sau 7 giờ tối, nên thỉnh thoảng can nhiễu đến kế hoạch ra ngoài vào buổi tối của tôi. Tôi nghĩ “Vào những ngày tôi cần ra ngoài để cứu chúng sinh, cháu không nên đến.” Niệm này của tôi đã có tác dụng. Bất cứ khi nào tôi cần ra ngoài vào buổi tối, cháu tôi đều gọi điện trước và báo rằng cháu có việc và không tới ăn tối.

Một lần, đồng tu của tôi đã chép danh sách tổng hợp những người đồng ý thoái đảng vào một tờ giấy. Cô ấy để danh sách đó trên ghế sofa. Trên tờ giấy viết kín tên. Trước khi ra ngoài cứu người, tôi chợt có suy nghĩ: “Hy vọng danh sách này không bị mất.” Khi quay về, chúng tôi đã không thể tìm thấy tờ giấy đó. Cuối cùng, đồng tu đã phải nhặt các bản gốc ghi danh sách thoái đảng ở trong thùng rác và phải chép lại vào một tờ giấy mới. Chúng tôi không thể lấy lại được tất cả các tờ giấy, nên bị thiếu một số tên. Tôi rất hối tiếc vì đã có suy nghĩ tiêu cực và gây ra hậu quả như vậy.

Khi tôi mua một chiếc xe đạp điện, người bán hàng đưa tôi một chiếc chìa khóa. Tôi nghĩ “Nếu tôi làm mất chìa khóa thì sao? Tôi cần phải làm thêm một chiếc nữa.” Sau khi về nhà, lúc mang chiếc xe đạp ra để dùng, tôi đã không thể tìm thấy chìa khóa. Tôi nhận ra rằng niệm của tôi trước đó không chính. Vì thế tôi đã phát chính niệm và dùng công năng ban vận để lấy lại chiếc chìa khóa. Kết quả chiếc chìa khóa đã xuất hiện trở lại.

Tôi đã học cách giữ ý niệm của mình thật chính. Một ngày mùa Đông nọ khi tôi đang đạp xe về nhà, tay tôi lạnh cóng và bị đau. Tôi tự nhủ: “Không, ta không lạnh, ta không lạnh chút nào hết!” Sau đó tay tôi không còn cảm thấy lạnh nữa.

Còn có một trải nghiệm nữa với cậu bé mồ côi tôi nhắc đến ở phần đầu bài chia sẻ này. Để có tiền mua máy sưởi, tôi và đồng tu thỉnh thoảng làm các công việc mùa vụ là cắt và treo củ cải. Một ngày Chủ nhật nọ, tôi bảo cậu bé đi cùng chúng tôi. Tôi nói với cháu rằng cháu không cần làm gì cả. Tôi chỉ muốn cháu đi và thấy được những khó khăn trong cuộc sống. Cậu bé từ chối đi cùng chúng tôi và ở nhà. Trong khi tôi đang làm việc, tôi bắt đầu lo lắng cho cháu “Cậu bé ở nhà một mình. Liệu cháu có chơi trò chơi điện tử không? Sau đó tôi xuất một niệm chân chính rằng “Sư phụ đang quản cháu!” Khi tôi về nhà, cậu bé nói cậu ấy cảm thấy bị Sư phụ khiển trách. Cậu ấy nói bây giờ cậu đã hiểu rằng mình không nên làm điều xấu.

Kết luận

Tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước, bao gồm cả ảnh hưởng của văn hóa đảng và tâm vị tư. Là một người tu luyện, tôi quyết tâm sẽ loại bỏ mọi chấp trước. Khi tôi nhìn ra mình có nghi tâm về Đại Pháp, tôi ngay lập tức túm lấy nó và loại bỏ nó đi. Thưa Sư phụ tôn kính, con sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn và đạt tới sự thuần tịnh hoàn toàn. Con sẽ làm tốt ba việc và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/22/447478.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/11/204255.html

Đăng ngày 28-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share