Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2022] Tôi từng mắc rất nhiều căn bệnh, đến nỗi nhiều người quen biết tôi đã nghĩ rằng tôi sắp chết. Người nhà đã chứng kiến tôi từ nằm liệt giường đến đi làm lại bình thường sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm cổ xưa.

Lúc bệnh tình tồi tệ nhất, tôi bị thiếu oxy lên não, ngứa tay, viêm khớp dạng thấp, suy thận, và táo bón. Thiếu oxy lên não khiến mắt của tôi bị mờ và tôi bị mất thăng bằng khi đi lại. Tôi không dám đi đâu xa bởi như thể tôi đang bước trên những chiếc gối bông.

Chứng ngứa tay đã hành hạ tôi suốt nhiều năm trời. Tôi đã đi khám nhiều nơi và bôi tất cả các loại kem, nhưng không có tác dụng. Tôi gãi tay liên tục cho đến khi chúng rớm máu nhưng cơn ngứa ngáy vẫn không dứt.

Tôi bị viêm khớp dạng thấp trong 16 năm. Tất cả các khớp và cơ trên người tôi đều đau nhức và dần dần bị biến dạng và cứng lại. Vì cử động khó khăn nên tôi không thay quần áo khi đi ngủ vì rất khó để cởi đồ ra rồi mặc lại.

Mùa hè tôi cũng thấy lạnh. Thay vì tắm vòi sen, chồng tôi phải giúp đưa tôi vào bồn tắm nước nóng, và đắp khăn phủ kín người tôi vì nếu không tôi sẽ bị nhiễm lạnh và bị đau. Sau khi tắm xong, tôi phải mặc quần áo mùa đông và mang vớ. Tôi sẽ vô cùng đau nhức nếu đứng trước quạt, hay ở trong phòng có bật máy điều hoà, hoặc thậm chí là ra ngoài gió. Dù từ phần eo của tôi trở lên có ấm cỡ nào thì tôi cũng phải đắp chăn che chắn hai chân để không bị lạnh. Vào mùa đông, cho dù bật sưởi hết cỡ tôi vẫn không thấy ấm. Tôi ngâm bàn chân trong nước thảo dược nóng trước khi đi ngủ, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.

Tôi đã đến nhiều bệnh viện khác nhau và thăm khám nhiều bác sĩ chuyên khoa nhưng họ không thể làm gì giúp để giảm bớt các triệu chứng của tôi. Lượng hồng cầu của tôi tụt xuống thấp, nước da của tôi xám xịt, và tôi không còn sức lực. Tôi càng uống nhiều thuốc thì lại càng khó đi lại hơn, và rồi tôi phải cáo bệnh ở nhà.

Bệnh tình của tôi ngày càng nặng và tôi lại phải nhập viện lần nữa. Tôi không thể cử động vì toàn thân quá đau nhức và buộc phải nằm yên một chỗ trên giường. Tôi phải dùng ống hút để uống nước, đại tiểu tiện ngay tại giường, mùi hôi cơ thể phát tán ra xung quanh vì không thể thay đồ lót. Bác sĩ phải kê cho tôi thuốc giảm đau liều cao để dứt cơn đau, nhưng nó chỉ có một chút tác dụng và tác dụng phụ của nó khiến cả người tôi sưng vù, nên không dám uống. Tất cả đồng nghiệp đều đến thăm tôi. Có lẽ họ nghĩ lần này tôi sẽ không qua khỏi. Tôi cảm thây vô cùng tuyệt vọng, thậm chí cảm giác cái chết đang đến gần kề. Tôi vô cùng áp lực và thống khổ, đặc biệt khi thấy chồng tôi sau khi tan ca lại phải về nhà chăm sóc cho tôi mỗi ngày và lo lắng cho hai đứa con còn nhỏ dại.

May thay tôi đã sống sót, và rồi năm 1996 đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời tôi–tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được Sư phụ cứu về từ cõi chết, mọi bệnh tật của tôi đều khỏi mà không tốn một xu nào, chỉ còn các khớp trên người tôi trông vẫn còn hơi cong. Những người mà tôi biết bị viêm khớp dạng thấp cùng nhóm điều trị trong bệnh viện với tôi hiện đều đã qua đời. Sư phụ cải biến tôi thành một người mới, không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần. Tôi đã biết mục đích và ý nghĩa chân chính của nhân sinh và cách trở thành một người tốt, biết coi trọng đức. Trong mọi hoàn cảnh, tôi cũng không còn vì lợi ích của bản thân mà làm những việc gây tổn hại cho người khác nữa. Tôi luôn cố gắng suy nghĩ cho người khác, nói lời chân, làm chân nhân.

Sau khi hồi phục, tôi đi làm lại và các đồng nghiệp ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy tôi khoẻ mạnh, tràn đầy năng lượng. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hoá đơn chi phí y tế mà tôi nộp để đơn vị chi trả cho tôi nhiều hơn bất kỳ ai tại đơn vị. Đã hơn 20 năm kể từ khi tôi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi chưa hề nộp một hoá đơn y tế nào.

Tôi tin rằng chồng và các con tôi cũng thụ ích từ việc tôi tu luyện. Sau khi tôi tu luyện, các vấn đề sức khoẻ của các con đã khỏi mà không cần khám chữa bác sĩ. Chúng cũng tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để hành xử, làm việc chăm chỉ và không lấy những đồng tiền không thuộc về mình.

Chồng tôi từng lo sợ rằng ông ấy phải làm hết mọi thứ cho tôi khi sức khoẻ của tôi giảm sút đến một mức nào đó. Nhìn thấy Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành mọi bệnh tật cho tôi, ông ấy thường nói rằng ông càng có thêm lý do để ủng hộ tôi tu luyện. Hiện giờ chồng tôi đã hơn 80 tuổi và tất cả bệnh tật của ông ấy đều khỏi, bao gồm: tăng huyết áp, gan nhiễm mỡ, phẫu thuật thoát vị thất bại, các vấn đề về tuyến tiền liệt, bệnh trĩ và chứng ngáy ngủ mà bác sĩ lo lắng cho ông ấy—tất cả đều biến mất.

Có lần, chồng tôi đang chạy xe máy thì bị một chiếc xe hơi tông trúng. Ông ấy ngã nặng đến mức tay lái của xe máy bị gãy, nhưng chồng tôi không bị thương. Ông ấy về đến nhà, cảm thán nói: “Hôm nay nếu không có Sư phụ bảo hộ thì có lẽ tôi đã mất mạng rồi”.

Ông ấy rất đồng ý với Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp mà tôi chia sẻ và thường niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tại nơi công tác, ông ấy thường giúp đỡ người khác giải quyết vấn đề mà không cần báo đáp.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/29/440972.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/8/202688.html

Đăng ngày 12-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share