Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-07-2022] Liệt là tình trạng mất khả năng cử động một phần hoặc toàn bộ cơ thể. Hầu hết những người bị liệt phải phụ thuộc vào xe lăn trong suốt phần đời còn lại. Liệt không chỉ gây ra nỗi thống khổ to lớn cho bản thân bệnh nhân mà còn mang đến gánh nặng hoặc sự khổ tâm cho người thân của họ.

Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa, một số bệnh nhân bị liệt đã có thể đi lại và có một cuộc đời mới.

Dưới đây là một số câu chuyện hồi phục sức khoẻ như vậy.

(Tiếp theo Phần I)

Nghiên cứu sinh tiến sĩ 25 tuổi khỏi căn bệnh nan y

Cô Liêu Bội Như quê ở thành phố Đào Viên, Đài Loan. Ngay sau Tết Nguyên đán 2004, cô bắt đầu cảm thấy đau ở các ngón tay và cổ tay. Chỉ trong vòng hai tháng, cơn đau đã lan đến khuỷu tay, vai, lưng trên và đầu gối của cô. Mỗi ngày cô đều bị cơn đau đánh thức vào khoảng 2 giờ sáng.

Lúc đó, cô đang theo học nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Trường Đại học Purdue, Hoa Kỳ. Ban đầu, cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ các dịch vụ chăm sóc sức khỏe dành cho sinh viên. Vì chúng không hiệu quả, cô được chuyển sang bệnh viện bên ngoài. Cô trải qua hàng loạt xét nghiệm và được thông báo rằng cô có thể đang có các triệu chứng của bệnh viêm khớp dạng thấp. Tuy nhiên, các bác sĩ không thể chẩn đoán chính xác nên không thể đưa ra những phương pháp điều trị cụ thể.

Cô Liêu lên mạng để tra cứu, tìm hiểu các triệu chứng bệnh của mình và biết rằng viêm khớp dạng thấp trước tiên sẽ tấn công các khớp, dần dần các khớp sẽ bị biến dạng nghiêm trọng. Sau đó, căn bệnh tấn công sang tim và các cơ quan nội tạng khác. Cuối cùng rồi cô sẽ chết sau hàng chục năm sống trong đau đớn.

Thực vậy, tình trạng của cô Liêu ngày càng nặng và dần dần cô không thể đi lại được nữa. Cô không cam tâm để cha mẹ vừa phải nuôi hai đứa em của cô vừa phải gánh thêm khoản chi phí y tế khổng lồ cho cô, nên trong lúc tuyệt vọng, cô đã quyết định tự tử. Lúc đó, cô chỉ mới 25 tuổi.

Sau khi viết xong thư tuyệt mệnh, cô Liêu mua vé máy bay đến Grand Canyon (1 hẻm núi ở tiểu bang Arizona của Hoa Kỳ) và dự định sẽ nhảy xuống tự tử. Trước khi tắt máy tính, cô lại lướt Internet tìm thông tin về bệnh viêm khớp dạng thấp lần cuối cùng.

Bất ngờ, trong kết quả tìm kiếm cô nhìn thấy một bài viết có tiêu đề: “Viêm khớp dạng thấp đã được chữa khỏi một cách thần kỳ”. Đó là bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Công. Cô Liêu tìm hiểu sâu hơn và phát hiện rằng nhiều người đã khỏi hẳn bệnh hiểm nghèo nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Cô nhìn thấy một tia hy vọng và muốn thử tập Pháp Luân Công.

Cô tìm thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công) trên trang Minhhui.org và tải xuống các video hướng dẫn luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Đêm thứ hai sau khi bắt đầu luyện công, cô Liêu thấy toàn bộ cơ thể của cô rất ấm. Ngày hôm sau, chứng hôi miệng hình thành từ khi cô mắc bệnh đã biến mất. Đêm đó cô ngủ rất ngon và có cảm giác thèm ăn vào ngày hôm sau. Cô vô cùng kinh ngạc! Cô biết rằng đây là hy vọng của cuộc đời cô và cô quyết định quay trở về Đài Loan, ở đó có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công và các học viên có thể giúp đỡ cô.

Tối ngày 13 tháng 4 năm 2004, cô Liêu về Đài Loan trên chiếc xe lăn. Sáng hôm sau, cha mẹ đưa cô đến Bệnh viện Trường Canh để khám bệnh. Bác sĩ chẩn đoán cô bị mắc chứng lỏng khớp gối, một căn bệnh nan y phải uống thuốc giảm đau và tập vật lý trị liệu liên tục. Những ai mắc triệu chứng này cũng cần phải đeo đai bó cổ tay, đai đệm khuỷu tay, đai nẹp khớp gối và đai nẹp lưng suốt đời. Họ cũng không thể nâng vật nặng hoặc làm bất cứ việc gì nặng nhọc.

Sau khi cô Liêu rời khỏi bệnh viện, cô nói với cha mẹ: “Con muốn tu luyện Pháp Luân Công”. Cha của cô lập tức mua cho cô một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Ba ngày sau, vào sáng sớm ngày 17 tháng 4, cô Liêu thức dậy lúc 4 giờ 30 và truy cập trang Minghui.org một lúc, sau đó cô chầm chậm đi từng bước nhỏ đến điểm luyện công ở gần nhà. Đến ngày 28 tháng 4, cô Liêu đã có thể đi lại bình thường.

Sau này cô trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh tại Trường Trung học Thụ Lâm ở Đài Loan và kết hôn. Nhiều người thân và bạn bè của cô đã chứng kiến kỳ tích này và cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

7dacee0f0c208f2d530a32da232a6031.jpg

Sau khi chứng kiến sự thay đổi của cô Liêu Bội Như (ở giữa), mẹ của cô (bên trái) và em gái (bên phải) cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Giáo viên Việt Nam bị liệt đã có thể đi lại bình thường trong vòng ba tháng

Cô Nguyễn Thị Mai Tuất sống ở thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An, Việt Nam. Trước đây, cô từng là giáo viên.

Vào cuối năm 2014, cô Nguyễn đột nhiên không thể đi lại bình thường. Cô được chẩn đoán mắc bệnh viêm đa dây thần kinh nhiễm trùng cấp, một bệnh lý về hệ thần kinh phổ biến và nghiêm trọng. May mắn được cứu chữa kịp thời, nên cô không xuất hiện trình trạng nguy hiểm đến tính mạng và cũng tránh khỏi bị liệt toàn thân. Tuy nhiên, cô vẫn phải ngồi xe lăn. Trong thâm tâm cô không tin rằng bản thân sẽ phải ngồi xe lăn trong suốt phần đời còn lại.

Để trị bệnh, cô Nguyễn đã thử mọi cách có thể, ai đề xuất phương pháp trị liệu nào là cô đều sẽ thử. Cô dùng cả Tây y và Trung y, châm cứu, mát xa, nhưng không có tác dụng. Đối diện với thống khổ, cô không thể hiểu tại sao bản thân lại bị mắc quá nhiều bệnh tật và đau đớn, tại sao cuộc đời cô lại khổ như vậy. Hầu như ngày nào cô cũng khóc.

Khi cô Nguyễn đang thống khổ tuyệt vọng, cũng chính là đến lúc “khổ tận cam lai”, cuộc đời cô đã có bước chuyển ngoặt tốt hơn. Một hôm, bạn của chồng cô ghé qua thăm và bày tỏ sự cảm thông với hoàn cảnh của cô và giới thiệu Pháp Luân Công với cô. Ngày hôm sau, anh ấy cùng vài học viên Pháp Luân Công khác đến thăm cô. Họ nói với cô về Pháp Luân Công và tác dụng thần kỳ của pháp môn trong việc chữa bệnh khỏe người.

Lúc đầu, cô Nguyễn không tin. Cô nói: “Điều này nghe huyễn hoặc quá. Nếu đọc sách có thể khỏi bệnh, thì còn cần bệnh viện làm gì?” Nhưng vì giữ ý, chồng cô đã đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng các học viên, và cô Nguyễn cũng đọc theo. Không hiểu sao, cô cảm thấy có hy vọng.

Vài ngày sau, cô Nguyễn muốn học luyện các bài công pháp. Cô nghĩ: “Sao mình không thử xem sao? Nếu không thử thì làm sao biết được có hiệu nghiệm hay không?” Thế là, cô liền nhờ chồng đưa mình đến điểm luyện công.

Vài ngày sau, cô Nguyễn cảm thấy có sự thay đổi trong cơ thể, mặc dù cô không thể nói chính xác là điều gì. Cô chỉ biết rằng cô cảm thấy khoẻ hơn và có thể ngồi dậy dễ hơn. Sau đó, cô nhờ chồng giúp cô đứng dậy. Anh ấy do dự, nhưng cô cương quyết muốn đứng lên. Vì sợ cô bị ngã, nên anh ấy đã đứng đằng sau và giữ chặt cô. Với sự giúp đỡ của chồng, cô Nguyễn đã đứng và luyện xong hai bài công pháp của Pháp Luân Công. Đây là điều mà trước đây cô thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Kể từ đó sức khỏe của cô Nguyễn tốt lên từng ngày. Cô phấn khởi và ngày càng tín tâm. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tình trạng sức khỏe của cô đã cải thiện đáng kể. Điều này đã hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của cô.

Ba tháng sau, cô Nguyễn đi bộ từ điểm luyện công về nhà như một người khỏe mạnh. Cô vừa đi vừa khóc, những giọt nước mắt vui sướng. Cô nói: “Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một sinh mạng mới và thân thể mới. Toàn bộ quá trình giống như một giấc mơ vậy! Vô cùng thần kỳ! Tôi hy vọng những ai lâm vào thống khổ như tôi đều sẽ có cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

ae5c2a12516cb2f45a7f6682a5ec6f63.jpg

Cô Nguyễn Thị Mai Tuất đang luyện bài tĩnh công của Pháp Luân Công (Bài công pháp số 5: Thần Thông Gia Trì Pháp)

(Còn tiếp)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/27/446456.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/1/202561.html

Đăng ngày 12-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share