Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-09-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997 và vẫn duy trì tu luyện đến nay. Trong suốt 25 năm qua, tôi đã kiên trì làm ba việc của đệ tử Đại Pháp. Nhưng nếu không có sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư phụ, tôi không thể có được sự đề cao thực sự nào.

Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện trong việc giảng chân tướng Đại Pháp của tôi.

Chúng sinh đang chờ đợi được cứu độ

Một hôm, tôi nhìn thấy một nhóm phụ nữ ngồi trên vỉa hè. Khi tôi hỏi họ từ đâu đến thì được biết họ đến từ nông thôn và làm việc thời vụ cho một công viên công cộng. Thấy họ đều chất phác, thiện lương, tôi bèn nghĩ đến việc giảng chân tướng Đại Pháp cho họ. Nhưng tôi lại lo lắng — tôi chưa bao giờ giảng chân tướng cho một nhóm lớn như vậy. “Chỉ cần một người có thành kiến ​​với Đại Pháp, thì có thể sẽ có hậu quả tiêu cực.” Tôi nhanh chóng rời đi vì những lo lắng này.

Nhưng tôi cảm thấy như vậy không đúng. Tôi tự nhủ: “Chẳng phải mình ở đây để giảng chân tướng sao? Đệ tử Đại Pháp có chính niệm. Không phải ngẫu nhiên mình gặp họ ngày hôm nay. Đó chẳng phải là an bài của Sư phụ để những người hữu duyên này tìm hiểu Đại Pháp sao?“ Tôi xin lỗi Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con có lỗi. Con không nên để quan niệm người thường cản trở việc cứu độ chúng sinh. Con sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Xin Sư phụ giúp con phân họ thành các nhóm nhỏ hơn để con có thể giảng chân tướng cho từng nhóm.”

Tôi quay lại chỗ họ. Khi đến gần hơn, tôi thấy những người phụ nữ này đã chia thành hai nhóm nhỏ và tiếp tục làm việc. Bốn người làm việc ở phía Bắc của con đường, và ba người ở phía Nam. Tôi mừng quá. Sư phụ biết rõ suy nghĩ của từng học viên.

Đầu tiên, tôi giảng chân tướng cho bốn phụ nữ làm việc ở phía Bắc. “Các chị làm việc khắp nơi và gặp gỡ nhiều người. Đã có ai nói với các chị về ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ chưa? Các chị có biết tại sao thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó có thể giúp các chị an toàn không?” Tất cả họ đều lắc đầu. Tôi tiếp tục: “Hồi còn đi học, các chị đã từng gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên chưa?” Một người nói: “Chúng tôi đã gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong, nhưng rất lâu rồi. Hồi đó chúng tôi còn rất nhỏ.”

Tôi nói, “Hãy thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, đã lợi dụng quyền lực để huy động toàn bộ hệ thống hành pháp của đất nước bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Họ dựng lên những màn lừa dối và phát trên truyền hình để kích động lòng thù hận đối với Đại Pháp. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là một trò lừa được dàn dựng. Chính quyền cũng hậu thuẫn cho nạn thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống để cung cấp cho ngành công nghiệp ghép tạng béo bở. ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ là Thiên lý, không ai có thể thoát được.“

“Pháp Luân Đại Pháp là cao đức Phật Pháp. Các học viên Đại Pháp tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Kẻ nào bức hại người tu luyện Phật Pháp sẽ bị Trời trừng phạt. Tôi hy vọng tất cả các chị có thể có được một tương lai tốt đẹp. Do đó, các chị hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Sau khi biết chân tướng, cả bốn người đều đồng ý làm tam thoái. Một người nói: “Chị nói rất đúng. Tất cả chúng tôi đều thoái. ĐCSTQ là tà ác. Muốn trở thành người tốt thì có gì sai?”

Một phụ nữ trẻ tiến lại chỗ tôi, nói: “Tôi thích đọc sách Đại Pháp. Có người đã đưa cho cha tôi một cuốn sách Đại Pháp khi ông ấy đi chợ. Tôi thích đọc lắm — các đạo lý trong cuốn sách rất đúng đắn. Tôi thường đi xa nhà để làm những công việc ngắn hạn, nhưng khi trở về nhà, tôi lại đọc sách Đại Pháp.”

Nụ cười của cô ấy đột nhiên vụt tắt: “Có lần mẹ tôi bực mình vì tôi quá tập trung vào việc đọc sách và không giúp việc nhà nên bà ấy đã đốt sách. Tôi rất bực mình nên đã khóc.” Tôi rất cảm động trước những lời của cô ấy, và đưa cho cô ấy một cuốn tài liệu chân tướng. Cô vui mừng khôn xiết. Tôi cũng đưa cho mỗi người một chiếc bùa hộ mệnh Đại Pháp và bảo họ hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói với họ rằng tất cả họ sẽ nhận được phúc báo. Cả bốn người liên tục nói cảm ơn tôi. Sau đó tôi quay sang giảng chân tướng cho ba người phụ nữ làm việc ở phía Nam con đường. Tất cả đều tiếp thu và đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong.

Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua một nhóm người chăm sóc cây cảnh, và nghe thấy một giọng nói: “Tôi phải làm gì nếu đã đeo khăn quàng đỏ của Đội Thiếu niên Tiền phong?” Tôi chưa nhận ra người đặt câu hỏi, nhưng đi chậm lại để tìm. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang đứng dựa vào gốc cây. Ông hỏi lại: “Tôi phải làm gì nếu đã đeo khăn quàng đỏ của Đội Thiếu niên Tiền phong?” Tôi ngộ ra hẳn Sư phụ đã an bài để tôi giảng chân tướng cho họ. Họ đang chờ được cứu.

Tôi gia trì chính niệm của mình và nói với ông: “Chỉ cần thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong là xong.” Ông ngước mặt lên và hỏi: “Làm như thế nào?” Tôi nói: “Tôi sẽ giúp ông.” Những người làm vườn khác cũng đến nghe tôi giảng chân tướng, tổng cộng là sáu người. Một người đã gia nhập ĐCSTQ, và những người khác là đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong. Tất cả họ đều làm tam thoái vào ngày hôm đó. Trước khi rời đi, tôi nhắc họ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, làm người tốt, và tất cả họ đều hứa sẽ thực hiện.

Hai nhóm người mà tôi gặp hôm đó khiến tôi hiểu rằng tất cả chúng sinh đang chờ được cứu. Tất cả họ đều bày tỏ nguyện vọng thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng. Là một đệ tử Đại Pháp, sao tôi có thể không nhanh chóng cứu nhiều chúng sinh hơn? Sao tôi có thể không giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác sớm hơn để họ có thể có một tương lai tươi sáng?

Buông bỏ mọi quan niệm và cứu người bằng thiện tâm

Năm 2016, một hôm, khi lên xe buýt để về nhà, tôi thấy một người đàn ông khoảng 60 tuổi đang đọc một cuốn sách nhỏ chân tướng. Ông ấy rất tập trung. Không có nhiều người trên xe buýt, nên tôi ngồi xuống cạnh ông ấy và hỏi ông ấy đang đọc gì. Ông ấy đưa cho tôi xem: “Đó là một cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói: “Ồ, ông thật may mắn khi có được một cuốn sách quý giá như vậy.“ Ông ấy cười nói: “Tôi chỉ thích đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói rất chuẩn.”

Xe buýt dừng lại và một ông lão tầm 70 tuổi bước lên. Ông ấy ngồi xuống phía bên kia của người đàn ông 60 tuổi. Người đàn ông 60 tuổi tiếp tục: “Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) giải thích mọi thứ rất cặn kẽ, và cho mọi người biết thế nào là tốt.” Tôi thực sự mừng cho ông ấy, đó là nhờ vị đồng tu đã giảng chân tướng cho ông ấy.

Nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, ông lão tỏ ra lo lắng: “Ông nên biết mình đang nói về điều gì. Pháp Luân Công chống ĐCSTQ. Ông không được đọc sách của Pháp Luân Công.“ Người kia tỏ ra khó chịu, lớn giọng: “Tôi đọc sách của Pháp Luân Công thì sao chứ? Không phải việc của ông.” Ông lão nói: “Tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi.” Người kia nói lại: “Ông không cần phải lo lắng cho tôi. Những gì Pháp Luân Công nói là sự thật. Đã bao giờ ĐCSTQ nói thật chưa? Họ chỉ biết nói dối và lừa gạt mọi người. Quan chức thì tham nhũng. Có khi nào họ quan tâm đến người dân không?” Hành khách ai nấy đều ngừng nói chuyện và lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.

Tôi phát chính niệm để diệt trừ tà linh đằng sau ông lão 70 tuổi, và ngăn chúng đầu độc chúng sinh. Tôi quyết định cứu ông ấy. Nhưng lúc đó có rất nhiều người trên xe buýt, nên tôi không nói chuyện với ông ấy được. Tôi cầu Sư phụ giúp đỡ.

Khi nhiều người xuống xe hơn, tôi chuyển sang ghế trống bên cạnh ông lão. Cho dù ông ấy nghĩ gì hay định làm gì, tôi cũng không để nó ảnh hưởng đến mình. Thế nhân đều là người thân của Sư phụ, nên tôi sẽ cố hết sức để cứu ông ấy. Tôi chỉ cần tử tế và đối xử với ông ấy bằng tâm từ bi.

Bằng giọng thân thiện, tôi hỏi nhỏ: “Ông mua gì ở chợ vậy?” Ông ấy cười: “Vợ tôi rất thích đào nên tôi đã mua một ít đào.” Tôi nói: “Đúng vậy, ở tuổi này, thích ăn gì thì ăn thôi.” Ông ấy cười và chúng tôi tiếp tục trò chuyện. Tôi hỏi ông ấy sẽ xuống xe ở đâu, và quyết định xuống xe cùng ông ấy, mặc dù điểm dừng đó còn cách nhà tôi một quãng đường.

Ông ấy xuống xe và hướng về phía một cộng đồng dân cư. Tôi gọi ông ấy, và ông ấy quay lại. Thấy tôi, ông ấy mỉm cười: “Chị cũng sống ở đây à?” Tôi nói: “Cũng không hẳn. Tôi chỉ muốn nói với ông điều này. Những gì ông nói trên xe buýt không đúng đâu.” Ông ấy tò mò nhưng bối rối: “Tôi đã nói gì?” Tôi nói: “Ông đã nói rằng Pháp Luân Công chống ĐCSTQ.” Ông ấy nói: “Không đúng sao? Sáng nay, lúc tôi đang đợi xe buýt thì có người bảo tôi thoái ĐCSTQ. Như thế còn không phải là phản Đảng sao? Tôi là quan chức cấp trung của Đảng, và là đảng viên hơn 40 năm rồi. Làm sao tôi có thể thoái Đảng chứ?”

Tôi nói: “Ông ấy chỉ muốn tốt cho ông thôi. Ông đã trải qua Cách mạng Văn hóa, và biết rằng trong cuộc vận động đó nhiều người tốt đã bị giết. Có bao nhiêu sinh viên bị giết trên Quảng trường Thiên An Môn vào ngày 4 tháng 6 năm 1989? Chiến dịch Tam phản, Ngũ phản — ông cũng đã trải qua giai đoạn đó rồi, phải không?” Ông ấy trả lời: “Đúng vậy. Nhiều người đã chết trong mỗi phong trào đó. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Bây giờ thì sao? Bây giờ họ vẫn giết người ư?”

Tôi nói: “Những người tập Pháp Luân Công đều là người tốt. Họ cố gắng sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Họ đã làm gì sai? Giang Trạch Dân, lãnh đạo đương thời của ĐCSTQ, tật đố khi thấy số học viên Pháp Luân Công nhiều hơn cả số Đảng viên. Ông ta bịa đặt ra những lời nói dối và vu khống Pháp Luân Công. Ông ta đã dàn dựng trò lừa bịp tự thiêu ở Thiên An Môn. Thậm chí còn tệ hơn, ông ta hậu thuẫn cho nạn thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống để kiếm tiền từ việc ghép tạng. Trời sẽ không dung thứ cho một tội ác ghê rợn như vậy.”

Ông ấy đã bị sốc: “Tôi nghĩ việc giết người chỉ xảy ra trong quá khứ, nhưng tôi đoán nó vẫn chưa dừng lại.”

Tôi tiếp tục: “Bản chất ĐCSTQ là tà ác. Làm sao nó có thể thay đổi được? Ông là đảng viên ĐCSTQ. Hãy rời xa nó. Ông đã làm việc cả đời, bây giờ là lúc để ông tận hưởng tuổi già. Đừng trở thành nạn nhân khi ĐCSTQ sụp đổ.”

Ông ấy lập tức đồng ý: “Đúng vậy, tôi sẽ nghe theo chị. Tôi nghĩ chị thật lòng vì tôi.” Tôi nói với ông ấy: “Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải luôn nghĩ cho người khác.” Tôi đã đưa cho ông ấy một tờ thông tin chân tướng và một bùa hộ mệnh Đại Pháp, và bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi chúc ông khỏe mạnh và trường thọ. Ông ấy rất vui và mời tôi đến ăn tối cùng gia đình ông. Tôi mỉm cười cảm ơn, và lịch sự từ chối lời đề nghị.

Mọi người trên thế giới này đang chờ đợi để được cứu. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta đến đây với sứ mệnh thiêng liêng, và phải quý trọng từng chúng sinh mà chúng ta gặp gỡ. Mặc dù có rất nhiều trở ngại trên con đường giảng chân tướng, chỉ cần chúng ta buông bỏ mọi thứ, cứu người với tâm từ bi, và hoàn toàn tín Sư tín Pháp, chúng ta sẽ đột phá mọi chướng ngại và cứu chúng sinh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/15/447554.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/22/204415.html

Đăng ngày 08-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share