Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2022] Tháng 3 năm 2020, chúng tôi được thông báo ĐCSTQ đang tiến hành phát động chiến dịch “Xóa sổ” trên phạm vi toàn quốc. Đây là đợt bức hại mới đối với các học viên Pháp Luân Công. ĐCSTQ đã ra lệnh cho tất cả cấp chính quyền thực thi chiến dịch này.

ĐCSTQ vẫn có sức lực để bức hại các học viên Đại Pháp trong suốt thời kỳ xảy ra đại dịch nghiêm trọng. Tôi ngộ ra Chính Pháp đã gần kết thúc và quá trình đào thải chúng sinh đang bắt đầu. Chúng sinh đến để nghe chúng ta giảng chân tướng Đại Pháp và chúng ta là những học viên được trao cơ hội để cứu họ.

Có lẽ vì tôi có mong muốn cứu tất cả chúng sinh nên quan chức thi hành chiến dịch “Xóa sổ” tại địa phương đã đến gõ cửa nhà tôi năm lần. Chín người trong số họ đã lắng nghe những gì tôi nói. Một số học viên hỏi tôi: “Chị có nghĩ họ thực sự đến để nghe chị giảng chân tướng không?”

Ý của họ là tôi bị cảnh sát quấy rối vì họ đã theo dõi tôi. Những người đó đến để bức hại chứ không phải vì để nghe chân tướng. Tuy vậy, tôi vẫn duy trì chính niệm và tin rằng tất cả những người đến đây vì muốn được cứu.

Sau chuyến thăm lần thứ ba của cảnh sát, tôi có một giấc mơ. Tôi thấy rõ có một đống sách vở trên nóc tủ và vở của tôi nằm trên cùng. Tôi mở nó ra xem thì thấy giáo viên phê “Tốt” vào phần bài tập tiếng Anh. Tiếp tục giở các trang khác, tôi thấy có nhiều đánh giá tốt, những ý kiến ủng hộ việc tôi làm là đúng. Giấc mơ này đã khích lệ tôi giữ chính niệm.

Lần thứ nhất: Chúng tôi không phải đến đây để quấy rối – chúng tôi chỉ muốn mua thứ gì đó

Một buổi sáng, có bốn quan chức đến cửa hàng của tôi. Một trong số họ tuyên bố: “Chúng tôi đại diện cho chính quyền huyện. Chúng tôi muốn nói chuyện với chị”. “Được thôi, hãy nói bất cứ điều gì các anh muốn”. Anh ta nói tiếp: “Chúng tôi chỉ muốn nói, chị không được phép ra ngoài làm bất cứ điều gì gây hại cho xã hội. Tình hình hiện nay khá phức tạp, các thế lực nước ngoài…”. Tôi ngắt lời anh ta: “Anh không nên nói như vậy. Tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì gây hại cho xã hội”.

Khi anh ta hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Công không? Tôi đáp: “Tôi không muốn trả lời anh. Hiến pháp quy định rõ, công dân có quyền tự do tín ngưỡng. Nên tôi có quyền tu hoặc không tu”. Anh ta nói: “Đúng chị có quyền tự do tín ngưỡng, vì vậy chị có thể lựa chọn không trả lời”.

Sau đó tôi hỏi họ Pháp Luân Công gây hại điều gì và hãy thử cho tôi một ví dụ. Anh ta xua tay nói: “Không có, không có”. Vì vậy, tôi hỏi tại sao họ đến cửa hàng của tôi. Một quan chức của đảng ủy thôn nói: “Không chỉ có chị. Chúng tôi phải đến gặp tất các các học viên Pháp Luân Công trong làng”. Khi tôi yêu cầu anh ta nói cho mọi người biết việc tôi đã làm gì gây hại cho làng xóm, thì anh ta trả lời: “Không có”.

Tôi nói: “Pháp Luân Công bị đối xử bất công. Các anh đừng đi theo ĐCSTQ để bức hại họ”. Những người này nói: “Chúng tôi chưa và sẽ không bao giờ bức hại Pháp Luân Công”.

Tôi nói: “Các anh có biết các anh đang thừa nhận phạm tội không?”. Một trong số họ hỏi tại sao. Tôi trả lời: “Các anh đang quấy rối tôi vì chính quyền xác nhận tôi là người tu luyện Pháp Luân Công”.

Một quan chức khác giơ dụng cụ tháo lắp ổ cắm mà anh ta vừa mua lên nói: “Chúng tôi không đến đây để quấy rối chị, chúng tôi đến để mua đồ”. Sau đó họ vội vã rời khỏi cửa hàng. Trước khi lên xe rời đi, một người còn quay lại và lịch sự nói với tôi: “Chị này, chúng tôi sẽ đi khỏi đây ngay”.

Tôi đã định giảng chân tướng cho họ nhưng không ngờ họ lại vội vã bỏ đi như vậy. Dõi theo họ từ phía sau, tôi thấy tội nghiệp họ, nhưng cũng nghĩ rằng họ thật mắc cười.

Lần thứ hai: Lần sau, tôi sẽ nói rõ hơn

Lần thứ hai, có ba người đến cửa hàng của tôi. Một trong số họ mua một thứ gì đó, rồi giới thiệu: “Chào chị, chúng tôi là người của chính quyền địa phương. Tôi tên là Vương Minh (bí danh)”.

Lúc đó, tôi mới hiểu tại sao họ lại đến chỗ tôi, nhưng cũng nhận ra đây chính là cơ hội để cứu người. Vì vậy, tôi hỏi họ muốn gì. Anh ta nói: “Vâng, không có gì đặc biệt, tôi chỉ muốn nói chuyện với chị. Tôi cũng tập khí công và cũng biết khí công thực sự giúp ích cho sức khỏe”. Anh ta bắt đầu nói về cách anh ta tập như thế nào và cảm nhận của bản thân khi thực hành nó. Sau đó, anh ta muốn tôi cho anh ta biết cảm nhận khi tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi nói với anh ta Pháp Luân Công không chỉ là luyện động tác mà còn có những yêu cầu nghiêm khắc về tâm tính. Công pháp này đòi hỏi các học viên phải đề cao tiêu chuẩn đạo đức, thì mới có cải biến về tâm và thân. Anh ta nói: “Tôi cho rằng dù chị tập khí công nào chăng nữa, thì chị cũng không được chống lại ĐCSTQ. Nếu chị không làm thế thì sao Đảng có thể đàn áp chị được?”. Tôi trả lời: “Không phải chúng tôi chống lại ĐCSTQ mà là ĐCSTQ đang bức hại chúng tôi. Chúng tôi chỉ phản đối cuộc bức hại. Khổng Tử có chống lại ĐCSTQ không? Ông ấy sống cách chúng ta 2000 năm, nhưng ĐCSTQ vẫn không ngừng chỉ trích ông. Không phải điều mà ĐCSTQ chống lại thì mọi người đều làm theo, cũng như không phải ai phản đối Đảng đều là xấu. Anh thử nghĩ lại xem, có cuộc vận động nào của ĐCSTQ mà rốt cuộc không bị chứng minh là sai trái không? ĐCSTQ đã gây ra vô số tội lỗi đến mức không thể đong đếm nổi được nữa”.

Tôi cũng nói với anh ta chỉ khi mọi người có chính kiến và biết cư xử đúng mực thì xã hội mới thực sự yên ổn. Anh ta cho rằng có rất nhiều cuộc chiến tranh tôn giáo xảy ra ở nước ngoài, những quốc gia đó đều bất ổn. Tôi đáp: “Ở Trung Quốc, Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo đều được truyền xuất cho con người thế gian cùng một thời kỳ. Các tôn giáo này đã tạo nên một nền văn hóa Trung Hoa vô cùng rực rỡ”. Chúng tôi cũng nói về tôn giáo, lịch sử, truyền thống và kinh sách của các trường phái tu luyện khác nhau. Anh ta thực sự là người khá hiểu biết.

Anh ta xem tôi như thể là một người bạn tâm giao. Bất kể chủ đề nào chúng tôi đề cập đến, anh ta đều hồi đáp một cách thích thú. Tôi nói: “Quả thật anh bạn đã đọc rất nhiều sách, anh cũng rất thông minh. Nhưng tất cả những hiểu biết của anh đều bị giam hãm trong một chiếc lồng khiến anh không đủ lý trí”. Cậu ta tỏ vẻ bối rối: “Một cái lồng ư?”. Tôi trả lời: “Đúng vậy, một cái lồng do ĐCSTQ dựng lên. Những hiểu biết của anh về lịch sử và văn hóa đã bị Đảng bóp méo”. Anh ta trầm tư suy nghĩ một lúc.

Hai người còn lại không nói gì. Rõ ràng Vương Minh là người phụ trách. Một trong hai người chỉ nói một câu: “Có vẻ hai người họ đã có buổi thảo luận tuyệt vời”.

Khi rời đi, Vương Minh nói với tôi: “Chị này, chúng ta phải kết thúc buổi trò chuyện ở đây thôi. Khi nào có thời gian, tôi sẽ quay lại và trao đổi thêm với chị”.

Lần thứ ba: các anh nên nhận thức về tình hình và hãy để lại cho mình một lối thoát

Lần này, Vương Minh một mình đến chỗ cửa hàng của tôi. Anh ta thừa nhận đến để mua sắm và đã mua rất nhiều thứ. Anh ta nói với các khách hàng khác là chất lượng hàng hóa ở cửa hàng tôi rất tốt, và còn cho biết thêm chiếc đèn mà anh ta mua ở chỗ tôi cách đây rất lâu vẫn đang hoạt động tốt. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho anh ta.

Vương Minh nói: “Tôi biết chị là người tốt. ĐCSTQ thực sự đã làm một số điều tồi tệ, nhưng xét về tổng thể, hành động của Đảng vẫn là tốt đẹp. Mọi người vẫn ủng hộ Đảng. Chị hãy xem, giờ quốc gia này phát triển mạnh mẽ đến thế nào”. Tôi phản hồi: “Mọi người không thật tâm ủng hộ nó”. Anh ta chất vấn: “Chẳng phải Sư phụ của chị đã trốn sang Mỹ quốc rồi sao? Chị đừng để các thế lực chống Trung lợi dụng, sao có thể để chúng can thiệp vào công việc nội bộ của chúng ta được?”

Tôi đáp: “Điều này không đúng. Lý do các quốc gia này ủng hộ Pháp Luân Công là bởi vì ĐCSTQ đang bức hại Pháp môn này. Họ đang trợ giúp nhân loại. Chúng ta hãy làm một phép thử: nếu anh thấy chồng nhà hàng xóm đánh vợ, anh có ngăn anh ta lại không? Làm vậy có phải là can thiệp vào việc nội bộ của gia đình người khác không? Liệu anh có thể bị cho là ngoại tình với vợ người hàng xóm nên mới ra tay giúp đỡ chăng? Lấy một ví dụ khác: nếu một đứa con trai giết cha của mình, luật pháp sẽ không can thiệp được sao? Nó có phải là sách nhiễu không? Sư phụ Lý không ra nước ngoài vào thời điểm cuộc bức hại bắt đầu diễn ra năm 1999. Ngài ấy đã ra nước ngoài năm 1995 với mục đích phổ truyền Pháp Luân Công ra toàn thế giới để cứu người, không phải chỉ ở Trung Quốc.

“Anh không nên bị ĐCSTQ lừa dối và tham gia bức hại. Đối diện với vấn đề Pháp Luân Công, ngay ở tầng lớp cao nhất cũng thể hiện hai mặt. Danh sách 14 tôn giáo mà Quốc Vụ viện và Bộ Công an đưa ra vào năm 2000 không có Pháp Luân Công. Điều 99 và Điều 100 sửa đổi bổ sung Điều 50 do Tổng cục Báo chí và Xuất bản Quốc gia ban hành ngày 01 tháng 3 năm 2011 đã bãi bỏ lệnh cấm xuất bản các sách Pháp Luân Công. Anh là người thông minh. Anh nên cân nhắc tình hình và cho mình một lối thoát”.

Lần thứ tư: Pháp Luân Công thực sự tốt – Chị khiến tôi thay đổi

Lần này, Vương Minh xuất hiện cùng một người phụ nữ. Vương Minh nói với tôi: ‘Chị này, lãnh đạo của tôi có thông báo rằng chính quyền sẽ thành lập một trung tâm tẩy não. Tất cả các học viên Pháp Luân Công từ chối chuyển hóa sẽ bị đưa và trung tâm này. Chúng tôi không muốn chị bị làm hại, nên mới đến đây để khuyên chị. Nếu ai đó đến gặp chị, nói chị không được tu luyện nữa. Chị chỉ cần nói ‘Vâng’, rồi cứ tu luyện tiếp sau khi họ rời đi”.

Tôi đáp: “Tôi không thể làm điều này. Trước hết, tôi không thể phản bội Sư phụ. Thứ hai, tôi không thể nói dối vì tôi phải tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp”.

Người phụ nữ hỏi tôi: “Chị kiên định với Pháp Luân Công như vậy. Chị có thể cho tôi biết lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Công không?”. Đây lại chính là điều tôi muốn nói với cô ấy.

Tôi trả lời: “Tập Pháp Luân Công giúp con người ta khỏe mạnh cả tâm và thân. Trước đây tôi thường xuyên bị chóng mặt. Tôi đã đi khám ở rất nhiều bệnh viện nhưng không nơi nào tìm ra bệnh. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, chứng chóng mặt của tôi đã biến mất hoàn toàn. Tôi không phải dùng bất kỳ loại thuốc nào suốt 10 năm qua. Tôi từng rất nóng tính và cư xử tệ bạc với bố mẹ chồng. Giờ tôi không còn như vậy nữa. Bố mẹ chồng tôi còn coi trọng tôi hơn cả con trai và con gái họ. Họ công nhận tôi, nhưng hơn hết họ công nhận Pháp Luân Công là tốt”.

Người phụ nữ đó nói: “Sau khi nghe được những điều này, dường như chị đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ”.

Vương Minh nói: “Thực ra chúng tôi chỉ lo chị sẽ bị tổn thương thôi. Khi những người của Ủy ban Chính trị và Pháp luật đến đây, họ sẽ không đối xử với chị như chúng tôi đâu”. Tôi trả lời: “Bất kể họ là ai, họ cũng phải có lý. Tôi muốn làm người tốt thì không có gì sai”. Anh ta hỏi: “Nếu Đảng chỉ muốn điều vô lý, chị sẽ giải quyết nó thế nào?”

Anh ta lo lắng hỏi tôi: “Chị sẽ không ghi âm những lời tôi nói đó chứ?” Tôi đáp: “Hãy nhìn xem, anh biết ĐCSTQ vô lý, vậy mà anh vẫn đang cố thuyết phục tôi làm trái lương tâm của mình. Nếu tất cả các quan chức chính trực hơn thì tình hình ở Trung Quốc đã không như thế này”. Anh ta cúi đầu cam chịu. Người phụ nữ nói lý lẽ tôi đưa ra là hợp lý.

Vương Minh nói tiếp: “Thực sự Pháp Luân Công có thể nâng cao nhận thức của chúng tôi. Hãy suy nghĩ về những điều chúng tôi nói với chị. Giờ chúng tôi sẽ đi ngay”.

Lần thứ năm: Tên chị có trong danh sách

Lần này, Vương Minh đến cùng một thanh niên khoảng 20 tuổi. Cậu thanh niên này muốn chụp hình tôi ngay khi vừa bước vào. Tôi hỏi: “Cậu làm gì vậy? Cậu có biết bản thân đang phạm pháp không?” Vương Minh ngăn người thanh niên đó lại. Tôi nói: “Cậu phải cho tôi biết tên và số điện thoại trước khi muốn nói chuyện”. Vương Minh đồng ý. “Được rồi, việc này cứ để tôi. Cậu ấy còn ít tuổi, mong chị thông cảm cho cậu ấy”. Sau đó, cậu thanh niên đó viết ra tên và số điện thoại rồi đưa tôi.

Vương Minh nói: “Chúng tôi có nên nói với chị chuyện này không nhỉ? Cảnh sát sẽ đến gặp chị. Tôi sẽ gọi điện báo cho chị biết trước khi họ đến. Chị có thể rời đi và để chồng chị gặp họ”. Tôi đáp: “Tôi sẽ không làm vậy đâu. Tôi cần bảo vệ gia đình mình và không để cảnh sát phạm tội. Tôi cũng cần bảo vệ cả anh nữa”.

Tôi nói tiếp: “Không thể chỉ vì tôi tu Chân–Thiện–Nhẫn mà khiến việc kinh doanh của cửa hàng cũng như công việc của con trai tôi bị ảnh hưởng. Anh nghĩ vậy có đúng không?” Anh ta trả lời: “Tôi không có ý như vậy đâu. Là vì tôi sợ họ sẽ hại chị đó thôi. Tôi chỉ cân bằng mọi thứ, tôi vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình và chị có thể an toàn”.

Khi nghe thấy điều này, tôi đã hiểu được suy nghĩ của anh ta. Dù đã hiểu chân tướng ở một mức độ nào đó, nhưng anh ta vẫn lấp lửng không rõ ràng, băn khoăn giữa được và mất.

Vì tôi đã biết anh ta là người của chính quyền địa phương chứ không phải của chính quyền huyện qua những câu chuyện lặp đi lặp lại giữa chúng tôi, đồng thời anh ta cũng là người phụ trách chiến dịch “Xóa sổ” trong địa khu của chúng tôi, nên tôi nghiêm giọng nói: “Anh Vương Minh này, tôi đã giảng chân tướng cho anh nghe, anh đã hiểu phần nào, tôi có thể thấy anh là một người thông minh. Đừng vì chút lợi ích trước mắt mà làm điều sai trái. Tôi cũng muốn cho anh biết, tên của anh đã được tôi đưa vào danh sách. Mức độ nghiêm trọng của cuộc bức hại đối với các học viên Pháp Luân Công trong địa khu này có liên quan trực tiếp đến anh. Lựa chọn giữa thiện hay ác là tùy thuộc vào anh”. Sau đó, họ rời đi.

Sau lần này, không còn ai đến gặp chúng tôi nữa, đồng thời mức độ bức hại trong địa khu của chúng tôi đã dịu đi. Tôi cũng không còn nghe thấy các học viên khác bị quấy rối nữa.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/18/443637.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/5/202641.html

Đăng ngày 05-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share