Bài của học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Giang Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-09-2022] Đối với người thường mà nói, bệnh tật là điều không thể tránh khỏi. Nhưng đối với các học viên, bệnh tật không chỉ là cách để tiêu trừ nghiệp lực, mà còn là một loại khảo nghiệm. Điểm mấu chốt của việc loại bỏ nghiệp bệnh là chúng ta có tín Sư tín Pháp hay không. Độ kiên định đức tin của một học viên cũng quyết định chúng ta vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh như thế nào. Qua hơn 20 năm tu luyện, tôi ngày càng thể ngộ rằng tín Sư tín Pháp là có tầng thứ, từ những việc rất nhỏ cũng có thể nhận ra người học viên đó có tín Sư hay không.
Khảo nghiệm thứ nhất
Hai năm trước, tôi đột nhiên bị “đột quỵ” và bị liệt nửa người. Tôi vô cùng minh bạch rằng đó là vì cựu thế lực lợi dụng những chấp trước cứng đầu chưa được loại bỏ để lấy đi mạng sống của tôi.
Vào thời khắc quan trọng, Sư phụ đã tiêu trừ gần hết nghiệp lực cho tôi, chỉ để lại một chút cho tôi chịu đựng. Sư phụ cũng cho tôi nhìn thấy cảnh tượng của địa ngục trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Khi tỉnh dậy, trong tôi dâng lên lòng cảm ân vô hạn đối với Sư phụ.
Giống như điều Sư phụ giảng:
“tất cả các biến hóa phát sinh ấy ngay cả nằm mơ chư vị cũng không tưởng tượng được đâu. [Hoặc khi chư vị thấy tôi] vớt chư vị lên từ trong địa ngục, tẩy tịnh cho chư vị, còn cấp cho chư vị tất cả những thứ vĩ đại như thế, chư vị có thể không khóc sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])
Tôi quyết tâm buông bỏ chấp trước vào sinh tử, vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Ba ngày sau, tôi đã có thể cử động chân tay như bình thường và lái xe trở lại.
Tuy nhiên, niềm tin vào Sư phụ và Pháp không chỉ là khảo nghiệm nhất thời, mà là thường xuyên. Sau “cơn đột quỵ”, mặc dù cơ thể tôi vẫn ổn, nhưng một bàn tay của tôi luôn bị tê. Có lúc, nhân tâm nổi lên, tôi nghĩ: “Ôi trời, chắc lại có mạch máu nào bị tắc rồi? Lẽ nào mình bị hẹp đốt sống cổ? Hay huyết áp của mình cao quá?…” Kỳ thực, khi đọc những gì tôi vừa viết, những người chân tu có lẽ sẽ cho rằng tôi có vấn đề với đức tin. Sư phụ đã giảng nhiều lần rằng người tu luyện không có bệnh, và các triệu chứng nghiệp bệnh chỉ là giả tướng để khảo nghiệm chúng ta.
Khảo nghiệm thứ hai
Trong một khảo nghiệm khác, cách đây một năm, tôi đột nhiên bị đau ngực. Tình trạng này rất nghiêm trọng, và trở nên tệ hơn vào ban đêm. Tôi tự nhủ: “Có phải là bệnh tim như người thường vẫn nói không?”
Trong tâm tôi nối lên một ý nghĩ: “Thôi chết rồi. Bị bệnh tim rồi! Mau đến bệnh viện thôi. Có lẽ vẫn còn hy vọng.” Tôi vô cùng sợ hãi.
Mãi một lúc sau, chính niệm của tôi nổi lên: “Ta chỉ tuân theo an bài của Sư phụ, ta không sợ bất cứ điều gì! Người thường ai mà chẳng phải chết, nhưng người tu luyện qua đời cũng là viên mãn. Ta sợ gì chứ?”
Tôi nghĩ: “Nếu quả thực là bệnh tim, có lẽ mình đã chết rồi. Mình đã trải qua cơn đau này hơn 24 giờ mà vẫn còn sống. Người tu luyện không có bệnh, đó chỉ là giả tướng!” Một tuần sau, cơn đau ngực của tôi hoàn toàn chấm dứt.
Thể ngộ của tôi
Đối với người không tu luyện, khi bị bệnh, họ có thể qua đời nếu không kịp điều trị, và cần các phương pháp điều trị khác nhau để đẩy lùi nghiệp lực. Khi người tu luyện xuất hiện trạng thái “nghiệp bệnh” thì phải vượt quan. Nếu chúng ta nhanh chóng vượt qua, Sư phụ sẽ giúp chúng ta loại bỏ nó từ gốc rễ, và tâm tính của chúng ta theo đó cũng được đề cao.
Vậy nên, khi người tu luyện đối mặt với nghiệp bệnh, trước tiên chúng ta phải nhận thức rõ đó không thật sự là bệnh, mà chỉ là một loại giả tướng, xuất hiện để chúng ta đề cao tâm tính và tu bỏ chấp trước; thứ hai, chúng ta cần tu bỏ chấp trước vào sinh tử. Nếu chúng ta không phóng hạ được chấp trước này, chúng ta sẽ không có đủ chính niệm để vượt quan “nghiệp bệnh”; thứ ba, chúng ta cần nghiêm túc truy xét lại trạng thái tu luyện của mình.
Không có việc gì là ngẫu nhiên. Tại sao chúng ta phải trải qua khảo nghiệm về “nghiệp bệnh”, vốn có thể ngăn cản chúng ta học Pháp, luyện công hoặc thậm chí có thể mất đi sinh mệnh? Tôi cho rằng nguyên nhân chính là chúng ta còn có các tâm chấp trước chưa chịu buông bỏ.
Theo trải nghiệm tu luyện của tôi, người tu luyện sợ nhất bị giống như “Hàn Hảo Điểu”, một loài chim báo hiệu mùa đông. Truyền thuyết này tôi biết từ hồi học tiểu học, đại ý là khi mùa đông sắp đến, các loài chim chóc đều bận rộn xây tổ, duy chỉ có một loài chim vẫn mải mê vui chơi. Vào một đêm giá lạnh, nó chịu không nổi bèn cầu Trời, nói: “Trời lạnh quá, trời lạnh quá, gió lạnh thế này tôi sẽ chết cóng mất, mai tôi phải xây tổ ngay mới được”. Nhưng hôm sau, khi ánh mặt trời ló rạng, nó lại hoàn toàn quên mất những gì đã nói đêm hôm trước, lại tiếp túc rong chơi như thường lệ. Rốt cuộc, khi mùa đông đến, dù có gào thét thế nào nó cũng không vượt qua được cái lạnh của đêm đông.
Hồi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi gặp khó khăn trong việc bỏ hút thuốc, và tôi bị đau lưng triền miên trong nhiều năm. Một đêm, cơn đau dữ dội đến mức tôi lăn lộn trên giường, người vã đầy mồ hôi. Vợ tôi bảo tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và hứa sẽ bỏ thuốc lá. Tôi bèn quỳ trên giường cầu Sư phụ và hứa bỏ thuốc lá. Một lát sau, tôi chìm vào giấc ngủ. Mấy hôm sau, khi tôi đi tiểu, một viên sỏi to như hạt táo rơi ra!
Lưng tôi không còn đau nữa nhưng tôi vẫn chưa chịu bỏ thuốc lá mà còn đắc ý: “Sư phụ đã loại bỏ viên sỏi cho mình, nghĩa là mình đã vượt qua khảo nghiệm rồi.” Vợ tôi đã cảnh báo rằng Đại Pháp là từ bi nhưng cũng uy nghiêm – nếu tôi không bỏ các chấp trước của mình, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù tôi biết trước hậu quả, nhưng tôi vẫn không buông bỏ chấp trước. Tôi giống như loài chim Hàn Hảo, mang tâm cầu may, tự lừa dối bản thân mình. Chỉ sau khi bị “đột quỵ”, tôi mới tỉnh ngộ. Từ đó, tôi không dám động đến một điếu thuốc nào nữa. Rốt cuộc, tôi đã đi đường vòng, đến mức thiếu chút nữa là làm mất uy danh của Đại Pháp và gây ra tổn thất không thể bù đắp.
Tu luyện là quá trình dần dần đề cao, và đó là hồng ân của Sư phụ dành cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta xem nhẹ các chấp trước, và thậm chí sử dụng tiêu chuẩn của người thường để đánh giá bản thân và cảm thấy tự mãn, thì sẽ rất nguy hiểm. Một số học viên tỏ ra tinh tấn trên bề mặt, nhưng vẫn ôm giữ những chấp trước ẩn sâu, như thế cũng rất nguy hiểm.
Có một học viên lớn tuổi vô cùng tinh tấn, bà ấy từng bị đụng xe đến mức bị gãy tay, gãy chân, lưng cũng bị gãy, nhưng nhờ tín Sư tín Pháp bà ấy đã vượt qua. Chính niệm của bà rất mạnh nên không ai có thể động được đến bà. Nhưng cái tình của bà với con lại quá nặng. Sau khi bà bị “đột quỵ”, bà hoàn toàn làm theo lời nói của con trai, thậm chí còn nói: Không được ngồi song bàn, như thế sẽ cản trở lưu thông máu, cũng phải uống thuốc, nếu không mạch máu não sẽ bị tắc nghẽn. Đôi khi chính niệm của bà khởi lên, bà cảm thấy hối hận với những hành vi của mình. Nhưng khi con bà nổi cáu với bà, bà lập tức trở nên hồ đồ. Như vậy mới nói việc Sư phụ độ nhân gian nan biết bao!
Mặc dù đằng sau giả tướng “nghiệp bệnh” đều có mối quan hệ nhân duyên sâu sắc, nhưng chúng đều xảy ra khi chúng ta không thể buông bỏ chấp trước trong một thời gian dài. Nếu chúng ta không hướng nội sâu hơn để tìm ra nguyên nhân gốc rễ của chấp trước, thì “nghiệp bệnh” có thể tồn tại rất lâu. Và nếu chúng ta giải đãi trong việc học Pháp, đức tin của chúng ta đối với Đại Pháp và Sư phụ có thể dao động, thậm chí có thể nghi ngờ về Đại Pháp, dần dần sinh ra bi quan, thất vọng, dẫn đến từ bỏ tu luyện hoặc bị cựu thế lực đưa đi.
Tôi cảm thấy Chính Pháp đã đến giai đoạn cuối cùng, tu vậy vẫn còn nhiều đồng tu bị mắc trong “quan nghiệp bệnh” không làm được gì.
Kỳ thực, không có linh đan diệu dược nào cả, chỉ cần chúng ta coi trọng việc học Pháp, buông bỏ chấp trước sinh tử, thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Trên đây là thể ngộ trong tầng thứ sở tại của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/12/448809.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/5/204158.html
Đăng ngày 01-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.