Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-07-2022] Hiện tại, tôi có một người mẹ chồng tuyệt vời. Bà đối xử với tôi như con gái ruột. Khi nghĩ về nụ cười nhân hậu và những bữa ăn đơn giản mà rất ngon do bà nấu, tôi cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình. Mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa chúng tôi đang hạnh phúc, nhưng trước kia không phải như vậy. Công bằng mà nói, những gì tôi đã gánh chịu trong hơn chục năm chung sống phần lớn là do mẹ chồng tôi.

Bà rất hùng hồn và hách dịch, trong khi tôi trầm tính và không nhanh trí như bà. Ngay sau khi tôi kết hôn, bà đã rất khắt khe và muốn toàn quyền can thiệp cuộc sống của tôi. Mặc dù là một người dễ tính, nhưng tôi rất quyết đoán. Vì vậy, không đời nào tôi có thể làm những gì bà muốn, và bà ngày càng không thích tôi.

Bà bực bội vì tôi không biết cách làm hài lòng bà. Tôi cũng nhận ra rằng tôi không phải là người duy nhất mà bà đối xử không tử tế. Với hàng xóm của mình, bà cũng không hòa đồng. Mặc dù bà giả vờ muốn làm hài lòng người khác, nhưng bà không thể chịu đựng được khi bị xâm phạm lợi ích. Cho nên, tôi không đánh giá cao mẹ chồng của mình chút nào.

Lời nói của bà rất sắc bén, vì bất kỳ lời nào thốt ra từ miệng bà cũng sẽ làm tổn thương người khác. Ngay cả việc đơn giản như tôi chào bà, tôi vẫn có thể nhận phải một vài từ lạnh lùng đáp lại. Ví dụ, nếu vào buổi sáng tôi hỏi bà muốn ăn gì, tôi sẽ nhận được câu trả lời như sau, “Mẹ đã ăn từ lâu rồi!” Và khi bà nghĩ tôi đã nói điều gì đó không đúng, bà sẽ nói điều gì đó còn gay gắt hơn với tôi.

Đôi khi tôi trở thành nguyên nhân giảm nhẹ những mâu thuẫn giữa bà và bố chồng tôi. Dù có mâu thuẫn gì đi nữa, họ lập tức đồng lòng ngay khi nhắc đến tôi. Những gì họ đưa ra không chỉ là tôi không biết làm việc nhà, hoặc những gì tôi nói không theo ý của họ, v.v. Khi thấy mẹ chồng gây gổ với bà hàng xóm, tôi không dám can dự vào, dù tôi có thể thấy rõ là bà có lỗi. Hoặc là không giúp ích được gì, hoặc tình hình có thể trở nên tồi tệ hơn đến mức tôi tự chuốc lấy rắc rối. Tôi chỉ thấy thương bà hàng xóm, không ai bì kịp với bà mẹ chồng hung dữ của tôi.

Một cơn đại nạn bất ngờ ập đến với tôi vào năm 2011-chồng tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Cả tôi và bố mẹ chồng đều vô cùng đau buồn. Nghĩ đến việc người chồng đã đối xử tốt với mình như thế nào, tôi quyết tâm phải hiếu thảo với bố mẹ chồng hơn, đây là cách duy nhất tôi có thể làm để trả ơn chồng. Thật không ngờ, bố mẹ chồng đối xử với tôi còn khắc nghiệt hơn trước, và làm một số điều hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với tôi. Trong vòng một tháng sau khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi nói với tôi rằng chồng tôi đã lấy mất khoản chu cấp ăn uống trực tiếp cho cả gia đình và thua bạc. Bà ám chỉ rằng tôi phải trả lại số tiền đó.

Sau khi trả nợ cho bà, tôi cảm thấy mình oan ức vô cùng. Vợ chồng tôi đã trang trải mọi chi phí cho bố mẹ chồng trong suốt những năm đó. Họ hầu như không phải chi tiêu gì mà lại đưa tiền tiết kiệm của mình cho một người con trai và con dâu sống ở một thành phố khác. Nhiều điều họ làm với tôi thậm chí còn khiến anh rể tôi khó chịu. Anh ấy từng khuyên tôi nên tìm người để kết hôn. Trong hoàn cảnh như vậy, tôi đã chuyển công tác ra thị trấn và tách ra khỏi bố mẹ chồng của mình.

Ba năm sau, bố chồng tôi qua đời. Ông cũng là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù chúng tôi thường xuyên xảy ra xung đột, nhưng chúng tôi vẫn cùng nhau làm các việc để chứng thực Pháp. Nhưng sau cái chết của chồng tôi, ông hoàn toàn suy sụp. Hơn thế nữa, tôi đã không ở bên cạnh ông, và ông không thể tự vực dậy bản thân mình. Cuối cùng, ông đã qua đời khi chưa đến 70 tuổi. Tôi cảm thấy rất tiếc cho ông.

Vì mẹ chồng tôi ở nhà một mình nên tôi thường xuyên qua lại thăm bà. Bề ngoài, bà tỏ ra rất tử tế, bà nấu những món ăn ngon mỗi lần tôi đến thăm. Tuy nhiên, tôi biết lòng tốt này không xuất phát từ trái tim của bà, vì bà không thể che giấu tâm độc địa ngay dưới vẻ bề ngoài. Ví dụ, khi tôi cảm thấy nóng và đi bật quạt, bà sẽ hỏi tôi bằng giọng lạnh lùng, “Tại sao con lại muốn bật quạt?” Khi tôi nói vì con thấy quá nóng. Bà sẽ nói, “Chỉ có con là phàn nàn nóng thôi, chẳng ai thấy thế cả.”

Khi anh rể và chị dâu về gặp bà, bà càng đối xử với tôi tệ hơn. Chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng, và anh rể tôi hỏi mọi người chọn cơm hay là bánh. Sau khi ăn hết một suất bánh, tôi vẫn còn cảm thấy đói, vì vậy tôi đã ăn thêm nửa suất bánh nữa. Mẹ chồng tôi đột ngột hỏi: “Sao con vẫn còn ăn nữa?” Tôi nói với bà rằng tôi chưa no. Sau đó, bà đáp lại, “Không phải con vừa nói rằng con chỉ muốn một phần bánh sao?” Bà đã không mủi lòng cho đến khi anh rể tôi nói, “Hãy để cô ấy ăn thêm. Chúng ta luôn có thể gọi thêm nếu cần mà.”

Trong vài năm đó, tôi sợ quay về gặp bà, vì tôi đã nuôi dưỡng tâm thù hận lớn trong lòng, mặc dù nó không biểu hiện ra ngoài bề mặt.

Tôi đã làm việc ở thị trấn trong năm năm và tu luyện đơn độc. Tôi không tham dự một nhóm học Pháp nào và hầu như không tiếp xúc với bất kỳ học viên nào. Vì vậy, tôi thường cảm thấy rất buồn, như thể tôi là một con cá mắc cạn đang khao khát biển cả. Căn nhà tôi mua ở thành phố cuối cùng cũng sẵn sàng để tôi dọn vào, và công việc của tôi cũng được chuyển lên thành phố. Nhà tôi trở thành một điểm học Pháp nhóm mới. Thông qua việc chia sẻ với các đồng tu, tôi đã học được cách hướng nội để hóa giải xung đột của mình.

Đã đến lúc tôi phải buông bỏ tâm oán hận với mẹ chồng của mình. Tôi ngừng nhìn vào những thứ bề ngoài, và thay vào đó, tôi chiểu theo các Pháp lý để hướng nội. Mặc dù tôi không bao giờ nói lại bất cứ khi nào mẹ chồng nổi cơn tam bành, nhưng có phải nhiều suy nghĩ xấu của tôi vẫn xuất hiện không? Đúng! Cho nên, tôi cảnh giác khi ở gần bà và chối bỏ bà. Điều này chẳng phải là không tốt sao? Không phải tôi vẫn còn oán hận sao?

Tôi quyết tâm loại bỏ nó. Thời gian đầu, tôi cảm thấy hơi khó chịu. Ngay sau khi bà bắt đầu chỉ trích tôi, tôi vẫn thấy khó chịu, nhưng tôi không cảm thấy nặng nề nhiều như trước. Sự phẫn uất của tôi bắt đầu lắng xuống. Tôi biết rằng các chấp trước của tôi đang bị loại bỏ dần dần; mặc dù chưa phải là buông bỏ hoàn toàn. Tôi liên tục nhắc nhở và khuyến khích bản thân nghe lời Sư phụ Lý và hóa giải mâu thuẫn với mẹ chồng.

Tôi càng giữ tâm mình thuần chính, thì mẹ chồng càng ít chỉ trích tôi hơn. Thái độ của bà cũng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Đôi khi, bà mắng tôi về điều gì đó, tôi lập tức hướng nội xem mình chưa loại bỏ được chấp trước nào. Bà đã từng nói rằng bà đuổi con mèo của chúng tôi đi chỉ để làm tôi buồn. Nhưng tôi không động tâm. Tôi chỉ nói, “Mẹ có thể không làm như vậy được không ạ?” Bà đột nhiên bật ra một tràng cười, sau đó an ủi tôi bằng cách nói: “Mẹ không cố ý đâu. Con có nghĩ rằng mẹ thực sự muốn làm điều đó không?“ Tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, vì đây là lần đầu tiên bà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy.

Khi mối quan hệ của tôi và mẹ chồng ngày càng hòa thuận thì trong gia đình chúng tôi đã xảy ra một chuyện vui. Anh rể tôi ly hôn đã lâu và sống một mình cuối cùng cũng tái hôn. Chị dâu mới của tôi không chỉ giàu có mà còn là một người thẳng thắn và tốt bụng. Kể từ khi chị ấy về làm dâu, chị ấy và anh chồng tôi lo liệu mọi công việc nhà cho mẹ chồng tôi. Ngoài ra, chị ấy đối xử với tôi và các con tôi rất tốt. Con trai tôi nói rằng nó cảm thấy như có một người mẹ thứ hai chăm sóc nó.

Qua việc quan sát chị dâu mới, tôi đã nhìn ra những khuyết điểm của bản thân. Ví dụ, tôi đã rất lười biếng. Kể từ khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi luôn nấu ăn cho tôi. Khi tôi đang hái những quả dưa chuột tốt khỏe ở sân sau, tôi liên hệ nó với những nỗ lực cải thiện không ngừng của mẹ chồng tôi. Trong khi nghĩ về điều đó, nước mắt tôi cứ chảy dài trên khuôn mặt. Tôi nhận ra rằng bà đã phải khó khăn như thế nào để kiểm soát tính khí của mình và cố gắng chăm sóc tôi giữa nỗi đau mất con trai. Vì điều đó, tôi thực sự muốn cảm ơn bà. Thời gian trôi qua, bà không còn nói xấu gì về tôi nữa. Bà chỉ quan tâm đến tôi và bao dung tôi.

Tôi đã từng nói với bà về việc chị dâu tôi tuyệt vời như thế nào. Mẹ chồng tôi trả lời: “Chị ấy không tốt bằng con!” Tôi ngay lập tức phản bác lại bà, “Thật như thế sao? Con lười biếng quá.” Nhưng bà nói, “Tính lười biếng của con không phải là cố ý, đó là con người của con. Con không tranh đấu với người khác, cũng không đôi co.” Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe điều đó. Tôi không nghĩ rằng mình lại được bà coi trọng như vậy.

Tôi dần nhận ra bà như một con người mới. Bà không chỉ đối xử rất tốt với tôi mà còn bắt đầu hòa thuận với những người hàng xóm của bà. Thật hiếm khi thấy bà có xung đột với họ.

Năm ngoái, con trai và con dâu của một người hàng xóm bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Vì bi kịch của người phụ nữ này mà mẹ chồng tôi hết sức chăm sóc bà ấy. Tôi về nhà một lần và hỏi về người hàng xóm đó. Mẹ chồng tôi kể, sợ bà hàng xóm không thích dọn tuyết nên mẹ chồng tôi đã dùng chổi quét sạch tuyết từ nhà bà đến tận nhà hàng xóm. Sự chăm sóc của bà dành cho người hàng xóm của mình thật tuyệt vời! Tôi đã xúc động khi hình dung ra người phụ nữ thấp bé, lưng gù với mái tóc trắng vất vả đi lại trong tuyết.

Đó chính là câu chuyện của tôi với mẹ chồng. Sau khi thoát khỏi tâm oán hận, cảm giác mạnh mẽ nhất của tôi là: Chúng ta là những sinh mệnh đến vì Pháp, các thành viên trong gia đình chúng ta cũng đến để giúp chúng ta đạt viên mãn, đồng thời được đắc cứu trong quá trình này.

Sư phụ giảng:

“Trước đây tôi đã giảng, tôi nói rằng trên thực tế hết thảy những gì phát sinh tại xã hội người thường, hiện nay, đều là do tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Suy nghĩ và hành động của một người thường rất yếu nhược và có thể chuyển hóa nhờ chính niệm của người tu luyện. Khi chúng ta hướng nội khi gặp mâu thuẫn, chúng ta không chỉ tiêu trừ nghiệp lực của chính mình mà còn dùng thiện tâm hóa giải mâu thuẫn. Đồng thời, chúng ta đề cao tâm tính và cảnh giới cũng được nâng cao. Quá trình này là sự tu luyện của chúng ta. Như vậy, việc người thường gây ra xung đột có thể giúp đề cao cảnh giới của một học viên trong thế giới trần tục.

Sứ mệnh của một học viên là đi theo Sư phụ để chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Nếu chúng ta bị mắc kẹt trong xung đột với người thường, chúng ta không thể đạt được mục đích. Chúng ta không những không đề cao được bản thân mà còn có thể làm hại những chúng sinh đã đến với chúng ta để được đắc cứu. Chỉ vì tôi không ngộ ra được điều này mà khổ nạn của tôi mới kéo dài lâu hơn. Sau khi tôi học cách hướng nội, những thay đổi ở mẹ chồng tôi diễn ra rất nhanh. Tôi nghĩ rằng phần biết của bà đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Trong khi viết về những trải nghiệm giữa mẹ chồng và tôi, tôi cảm thấy tâm mình như được tẩy tịnh trở lại. Tôi thực sự cảm nhận được sự trân quý của những chúng sinh có duyên với tôi. Dù gì thì họ cũng từng là những vị thần vĩ đại! Họ xuống nhân gian và trở thành người thân, bạn tốt của chúng ta trong kiếp này. Là học viên, tất cả những gì tôi có thể làm là loại bỏ chấp trước vào danh, lợi tình, đưa họ đến một tương lai tươi sáng vĩnh viễn với uy lực thiện giải của Pháp.

Đây là lần đầu tiên tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi muốn nhân cơ hội này để gửi lời chào trân trọng nhất đến các đệ tử Đại Pháp trên khắp thế giới. Chúng ta hãy cùng nhau tu luyện tinh tấn! Tôi thực sự muốn cảm tạ Sư phụ tuyệt vời vì sự bảo hộ từ bi của Ngài. Sư phụ, xin hãy yên tâm, con đã đột phá con đường vòng trong quá khứ của mình dưới ân điển cứu độ từ bi của Ngài. Con sẽ đi tốt chặng cuối cùng của mình và không để Sư phụ thất vọng. Con chắc chắn sẽ làm tốt!

Ban biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm của tác giả tại trạng thái tu luyện hiện tại của họ nhằm mục đích chia sẻ giữa các học viên để chúng ta có thể “Tỷ học tỷ tu.” (“Thực tu” Hồng Ngâm)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/22/446454.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/6/203143.html

Đăng ngày 30-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share