Bài viết của Thụy Tuyết, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2022] Sau một số biến cố trong gia đình, tôi đưa các con chuyển đến sống cùng với bố mẹ đẻ. Năm 2016, tôi được chẩn đoán là mắc viêm bì cơ rất nặng và không thể tự sinh hoạt. Mẹ tôi vì phải chăm sóc cho tôi mà tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, thậm chí có lần bà còn bị đột quỵ. May mắn thay, vào lúc gia đình chúng tôi đang ở trong vực sâu tuyệt vọng, hai mẹ con tôi đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp và sức khỏe chúng tôi đã hồi phục thông qua tu luyện.

Câu chuyện của tôi

Một ngày đầu năm 2016, khi thức dậy và ra khỏi giường đi rửa mặt, tôi cảm giác mí mắt mình có gì đó khác lạ, trông đỏ hoe như thể mới thoa một lớp phấn mắt màu đỏ lên vậy. Ban đầu tôi không để ý lắm, nhưng chẳng bao lâu người tôi trở nên ngứa ngáy khó chịu. Bố mẹ khuyên tôi đi khám da liễu tôi đã tới một bệnh viện địa phương để kiểm tra. Bác sĩ cho rằng đó chẳng qua là chỉ là biểu hiện dị ứng và tiêm thuốc cho tôi trong suốt một tuần, nhưng không thấy hiệu quả.

Sau đó, sức khỏe của tôi ngày một xấu đi. Đến tháng 11 năm đó, tôi cảm thấy không có sức lực và thể lực ngày một sa sút. Thời gian đầu, tôi vô cùng mệt mỏi mỗi khi leo cầu thang. Sau đó, tôi thậm chí còn không thể cất nổi bước chân, kèm theo đó là các cảm giác chán ăn. Sau hơn một tháng, tôi gầy gò chỉ còn da bọc xương. Cha mẹ vô cùng lo lắng và nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện tốt nhất trong vùng, nhưng sau vài lần kiểm tra cũng không thể chẩn đoán chính xác tôi đã bị mắc bệnh gì.

Ốm đau cùng tuyệt vọng, tôi thậm chí còn tìm đến cả những bà đồng cốt để cầu trị bệnh. Thế nhưng, họ không những không chữa được mà còn khiến tôi bị động vật phụ thể gắn lên người. Bệnh ngày càng nặng, tôi phải nhập viện trên chiếc xe lăn. Mười ba ngày sau, tôi lại ngồi xe lăn về nhà.

Dù đã uống nhiều loại thuốc kích thích tố liều cao mà bệnh viện kê, nhưng bệnh tình của tôi chẳng mấy tiến triển. Có những lúc, tôi không thể tự mình đi vệ sinh, đờm dãi đọng trong miệng rất nhiều mà tôi không thể tự lau sạch được, nên cần có người hỗ trợ 24/24. Ngoài ra, các cơ trên người đều đau đến không thể tả, khiến tôi mất ngủ cả đêm.

Cha mẹ đưa tôi đến một bệnh viện chuyên khoa ở thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc. Ở đó, bác sĩ chẩn đoán tôi bị “viêm bì cơ nghiêm trọng”. Tôi đã được cả bác sĩ Trung y lẫn Tây y điều trị, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trên xe lăn mà ra viện.

Ngày 12 tháng 3 năm 2017, tôi trở về nhà. Công việc hàng ngày của tôi là uống một lượng lớn thuốc Đông y và Tây y. Tôi hầu như không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng tôi cần phải duy trì thể lực được chừng nào hay chừng ấy, nên mỗi ngày tôi cần phải tập các bài thể dục chậm rãi. Tôi cứ ráng chịu sống qua ngày theo cách đó.

Mười tháng sau, sức khỏe của tôi vẫn dậm chân tại chỗ, không chút khởi sắc. Tôi còn rất trẻ nhưng sự dày vò của bệnh tật khiến tôi trở nên chán nản và mất niềm tin, song hành với tôi mỗi ngày là sự đau đớn và tuyệt vọng. Xem ra y học hiện đại trị không nổi căn bệnh của tôi, tôi làm sao có thể khôi phục trở lại thân thể của mình trước kia, nó quá xa vời với tôi.

Thỉnh thoảng tôi nghe mọi người hay niệm “A Di Đà Phật”, tôi nghĩ: “Thế giới này có Thần tiên thật không? Có phải chỉ có Thần tiên mới có thể chữa khỏi bệnh cho mình hay không? Mình có thể tìm họ ở đâu bây giờ?” Tôi chợt nhớ đến một quyển kinh thư mà dì tôi đã mang từ một ngôi chùa về cho tôi khi tôi đang bệnh nặng. Với khát vọng được khỏe mạnh, với tâm lý thử xem qua một chút, tôi đã cầm cuốn sách lên đọc. Mặc dù không hiểu ý tứ trong sách viết cho lắm, nhưng tôi vẫn gắng sức đọc.

Ngay vào ngày đầu tiên khi tôi đọc cuốn kinh thư Phật giáo đó, một trong những người bạn cùng lớp của tôi và mẹ của cô ấy đã đến thăm tôi. Họ đều là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Họ lịch thiệp hỏi tôi đang đọc sách gì. Tôi nói: “Tôi muốn học kinh thư nhà Phật. Tôi muốn xem liệu những cuốn sách đó có thể giúp được tôi hay không”.

Người bạn của tôi và mẹ cô ấy đã nói về câu chuyện của một số người đã khỏi bệnh, trở nên khỏe mạnh và có được cuộc đời mới sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những người mà họ đề cập đến là họ hàng thân thích của những người bạn cùng lớp mà tôi quen biết. Họ đều đã từng ở bên bờ vực của cái chết, nhưng đã hồi phục một cách thần kỳ nhờ tu luyện Phá Luân Đại Pháp.

Nghe vậy, tôi háo hức hỏi: “Liệu tu luyện Đại Pháp có thể giúp chữa khỏi bệnh của tôi không?”

Cả bạn tôi và mẹ của cô ấy đều trả lời: “Có! Sư phụ Lý có thể cứu giúp cháu khỏi bệnh tật!” Nghe thấy điều này, tôi như nhìn thấy ánh sáng trong màn đêm u tối. Lòng tôi lâng lâng vui sướng và tràn ngập hy vọng vào tương lai!

Bạn học đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) và các sách Đại Pháp khác. Họ dặn dò tôi phải đọc sách Chuyển Pháp Luân một cách nghiêm túc.

Tôi không thể đợi thêm được nữa và liền mở sách ra đọc. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân được một lượt, tôi cảm thấy rằng đây chính là những gì tôi đang tìm kiếm bấy lâu, đây chính xác là những gì mà con người thật sự cần có. Những lời mà Sư phụ Đại Pháp giảng rất hay, tôi cảm thấy tiếc nuối vì đã biết đến cuốn sách này quá muộn. Tôi tiếp tục đọc lần thứ hai, rồi lần thứ ba.

Ngay khi tôi bắt đầu đọc sách, mỗi bên mắt của tôi xuất hiện một cái nhọt dài và còn có gỉ bánh dính xung quanh mắt. Tâm tôi hoan hỷ vì tôi ngộ ra là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi, Sư phụ đang quản tôi. Mặc dù đã đọc sách Đại Pháp và biết rằng người tu luyện là không có bệnh, nhưng ngộ tính của tôi lúc đó còn kém, nên chưa dám bỏ hẳn các loại thuốc đang uống.

Cho đến tháng 6 năm 2018, tôi mới nghĩ rằng Sư phụ luôn không ngừng tịnh hóa thân thể cho tôi, mà việc uống thuốc là hoàn toàn đi ngược với điều này. Sư phụ vất vả để giúp bài xuất những vật chất bất hảo ra khỏi cơ thể tôi, nhưng tôi lại không ngừng rót những thứ bẩn vào người, thực sự tôi thấy có lỗi với Sư phụ. Nghĩ đoạn, tôi đã dừng uống toàn bộ thuốc và quyết định phó thác sinh mạng của mình cho Đại Pháp và Sư phụ, toàn bộ là do Sư phụ an bài!

Như vậy, tôi đối đãi với bản thân như một học viên chân chính bằng việc ngày ngày học Chuyển Pháp Luânvà luyện năm bài công pháp, nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Dần dần, tôi thấy khỏe hơn, và tôi đã có thể nhanh chóng xuống lầu và tản bộ. Lòng cảm ân của tôi với Sư phụ thật sự không sao kể xiết.

Tuy nhiên, tôi cũng trải qua nhiều khảo nghiệm trên hành trình tu luyện của mình. Một ngày nọ, chân tôi đột nhiên đau nhức trở lại. Tôi không thể xuống giường và những gì biểu hiện ra giống như thể bệnh cũ tái phát. Tôi không thể xoay người hoặc tự đứng lên, không thể đi vệ sinh nếu không có người giúp.

Tôi rất sợ hãi và mời một học viên lâu năm đến nhà của tôi. Chị ấy nói: “Đây là biểu hiện của việc Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho em. Đừng lo lắng hay sợ hãi gì cả. Hãy buông bỏ chấp trước. Nếu em không thể đọc sách thì có thể nghe băng ghi âm bài giảng của Sư phụ“.

Tôi lắng nghe và làm theo lời khuyên của chị ấy một cách nghiêm túc. Mực dù người tôi đau đến mức chảy nước mắt, tôi vẫn kiên trì nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Đến 11 giờ đêm hôm đó, tôi muốn đi vệ sinhh nhưng tôi không muốn làm phiền mẹ. Tôi muốn thử xem liệu tôi có thể tự đến nhà vệ sinh được không, và thật bất ngờ, tôi có thể tự ra khỏi giường và hai chân cũng không cảm thấy đau gì cả — cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thực sự quá thần kỳ! Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ!

Tôi không thể diễn tả hết sự phấn chấn và vui sướng lúc đó của mình. Con mãi mãi biết ơn Sư phụ!

Mẹ tôi

Bây giờ hãy để tôi kể cho mọi người nghe về mẹ tôi. Bởi tôi không thể tự sinh hoạt nên mẹ tôi đã luôn phải vất vả chăm sóc cho tôi, khiến bà dần kệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Một hôm, mẹ tôi nói rằng bà đột nhiên bị đau đầu dữ dội, rất khó chịu. Sau khi đỡ hơn một chút, mẹ tôi vào bếp để chuẩn bị bữa tối, nhưng khi định bật quạt hút mùi thì tay bà không sao nhấc lên được. Tiếp theo đó là hai chân của bà cũng không thể bước đi được, nên phải cố gắng kéo lê đôi chân đi, và miệng cũng nói không rõ tiếng. Tôi vội vàng gọi taxi để đưa mẹ đến bệnh viện.

Mẹ tôi được chẩn đoán mắc chứng nghẽn mạch máu não và phải nằm viện 13 ngày. Sau khi xuất viện, bà vẫn chưa khỏe hẳn và bước đi vẫn loạng choạng, người không có sức. Mẹ tôi cần một người chăm sóc, còn tôi [khi ấy] cũng vẫn đang cần sự chăm sóc từ mẹ. Tôi trở nên lo lắng khi thấy có quá nhiều việc trong nhà đang đổ lên đầu mẹ tôi. Bác sĩ nói với mẹ tôi rằng một khi mắc căn bệnh này, bà sẽ phải uống thuốc cả đời. Thế là cả hai mẹ con chúng tôi đều phải uống hàng tá thuốc để duy trì sự sống.

Cuối năm 2017, có một học viên tới dạy tôi luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã nài nỉ mẹ tôi học cùng tôi, mặc dù ban đầu bà có vẻ miễn cưỡng. Tuy nhiên, mẹ tôi không phản đối vì mẹ cũng mong tôi có thể khỏe lại càng sớm càng tốt.

Một ngày nọ, khi một người bạn đến thăm tôi, mẹ tôi muốn ra ngoài mua trái cây đãi khách. Gặp một xe đẩy lớn đầy ắp đào, mẹ tôi rướn người để lựa một số trái to. Khi mẹ tôi vừa nhoài người về phía trước, bà ấy cảm thấy một vật thể dài và lớn đang lăn tròn ở trong bụng mình. Lúc ấy bà cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu tại sao trong người lại có thứ như thế.

Chín ngày sau, mẹ tôi lại trải qua cảm giác tương tự mà còn vô cùng đau đớn, nên mẹ tôi khá khó chịu.

Tôi bảo mẹ ngồi trên ghế dài và phát chính niệm. Trước đó mẹ tôi chưa từng phát chính niệm; bà chỉ luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng lúc này mẹ đã làm theo lời tôi và cầu Sư phụ gia trì. Chỉ vỏn vẹn 15 phút sau, mẹ tôi mỉm cười và bảo: “Mẹ hết đau rồi, ngồi xổm xuống để lau sàn nhà cũng không có vấn đề gì nữa rồi.”

Mẹ tôi đã kích động đến nỗi nước mắt lăn dài trên má và không ngừng lặp đi lặp lại: “Chao ôi! Sao mà thần kỳ thế cơ chứ!”

Kể từ đó, mẹ tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách kiên định. Cả hai mẹ con chúng tôi mỗi ngày đều được tắm trong Phật quang và tràn ngập hạnh phúc. Sư phụ đã cứu vớt cả hai mẹ con chúng con, giúp chúng con hồi phục sức khỏe. Cảm tạ Sư phụ!

Kể từ sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, đã có rất nhiều điều siêu thường đã phát sinh trong gia đình tôi. Đệ tử không biết làm thế nào để báo đáp ân Sư, chỉ biết không ngừng dũng mãnh tinh tấn, làm tốt ba việc mà một đệ tử cần làm, không phụ ân Sư!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bảng tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/20/445128.html

Bảng tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/18/202302.html

Đăng ngày 18-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share