Bài viết của Phượng Vũ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 28-04-2022] Đã hơn 20 năm qua đi kể từ khi tôi bước trên hành trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp không chỉ đã chữa lành mọi bệnh tật trên cơ thể tôi, mà còn cứu tính mạng tôi thông qua việc triển hiện rất nhiều phép màu.

1. Con đường quanh co đắc chính Pháp

Vào mùa xuân năm 1998, tôi có dịp gặp lại một người bạn học cũ. Khi thấy sức khỏe của tôi đang đi xuống trầm trọng, cô ấy lập tức khuyên tôi: “Bạn hãy tập Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi. Pháp Luân Đại Pháp có những tác dụng thần kỳ đối với việc chữa bệnh và tăng cường sức khỏe”. Tôi nghi hoặc: “Mình giờ yếu lắm! Bệnh viện cũng khuyên mình buông xuôi và lo chuẩn bị tốt việc hậu sự. Trên đời này ngoài Đức Phật ra, còn ai có thể cứu mình nổi đây? Tu luyện gì chứ, mình chẳng tin!”. Mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn tin có Thần Phật tồn tại, chỉ là tôi biết không thể cứ hy vọng mãi vào một phép màu nào đó sẽ đến với mình được.

Vào thời điểm đó, cơ thể tôi đầy rẫy bệnh tật và có những triệu chứng suy nhược thần kinh. Chồng tôi phải giám sát tôi mọi lúc, anh ấy đã cấm tôi ra khỏi nhà vì lo ngại trạng thái tôi bất ổn, dẫn tới biểu hiện rối loạn tâm thần như lời các bác sĩ đã khuyến cáo. Đốt sống của tôi bị teo nhỏ khiến máu không cung cấp đủ lên não và gây chèn ép các dây thần kinh trong não bộ. Kết quả là dẫn đến bị liệt một bên cơ thể. Tôi còn bị viêm phế quản mãn tính, bệnh tim nghiêm trọng, sỏi thận và viêm đại tràng nặng. Các bác sĩ cảnh báo tôi có nguy cơ bị mắc ung thư trực tràng. Tôi yếu đến mức đôi chân của tôi không còn đủ sức chống đỡ trọng lượng của cơ thể. Khi phát hiện thêm những khối u bất thường trong vú, bác sĩ đã khuyên tôi nên đến gặp bác sĩ chuyên khoa ung thư để được tư vấn thêm. Tuy nhiên, vì không xoay sở đâu ra tiền, tôi đành bất lực. Cộng thêm căn bệnh thiếu máu mãn tính, tôi không có hoặc ra rất ít máu mỗi chu kỳ kinh nguyệt.

Việc uống đủ các loại thuốc hàng ngày khiến thận và gan của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Gan của tôi phù to đến mức tôi không thể nằm một cách bình thường được. Tôi toàn phải đặt tay gối đầu mà ngủ. Do bị viêm đại tràng, tôi phải kiêng thêm các thực phẩm có chứa dầu, rau và trái cây. Đến lúc này, tôi hoàn toàn buông xuôi mọi hy vọng sống.

Bạn học cũ của tôi và phụ đạo viên ở điểm tập Pháp Luân Đại Pháp dù bị từ chối nhiều lần, nhưng vẫn tới nhà để thuyết phục tôi tu luyện. Tôi bảo bọn họ: “Đi vệ sinh còn khó khăn với tôi, tôi làm sao có thể đi ra tận điểm luyện công được?”. Họ đáp ứng: “Chúng tôi sẽ cõng cô đi”. Tôi miễn cưỡng chấp nhận, đành phải đi đến điểm tập luyện với họ. Thật ngạc nhiên là tôi đã tự mình đi bộ suốt cả dặm đường để tới chỗ mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào!

Ngày hôm đó, điểm luyện công đã phát video bài giảng thứ ba của Sư phụ Lý Hồng Chí, [Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp]. Sư phụ bắt đầu tịnh hóa cơ thể tôi ngay từ thời khắc ấy. Trong suốt buổi học, chân trái vốn bị bệnh của tôi bỗng lạnh buốt như thể bị ai đó cạo ra từng thớ thịt tận sâu trong xương tủy. Phụ đạo viên của điểm luyện công đã dùng lò sưởi để ủ ấm cho tôi, nhưng dù gia tăng nhiệt độ cỡ nào, tôi vẫn cảm thấy lạnh thấu từng cơn. Sau khi xem video, tôi quyết định không luyện công nữa vì tôi cảm thấy vị Sư phụ này còn quá trẻ tuổi, nội dung bài giảng thì lại quá mức thâm sâu. Tuy nhiên, giọng nói của Sư phụ đã để lại dấu ấn sâu đậm trong trí óc của tôi mãi tận sau này.

Sau hôm đó, một số học viên Pháp Luân Đại Pháp tiếp tục đến thăm và khuyên tôi đừng từ bỏ tu luyện. Thỉnh thoảng, những người họ hàng của tôi cũng hay nói về Pháp Luân Đại Pháp. Điều này làm nảy sinh trong lòng tôi một cảm giác rất lấn cấn. “Tôi đã quyết định không tu luyện nữa, nhưng tại sao tôi vẫn cứ nghe nói [Đại Pháp] bất cứ ở đâu?”. Điều này đã thôi thúc tôi tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp một lần nữa.

Một ngày nọ, người anh họ của tôi đến chơi và đưa ra một đề xuất: “Chúng ta cùng đi tới điểm luyện công nhé. Anh nghe nói các học viên sẽ phát video bài giảng của Sư phụ Lý“. Tôi và chị gái đã đi đến điểm luyện công và chúng tôi bất ngờ gặp một người quen sống cùng làng. Người này khẳng định với chúng tôi rằng môn tập rất tuyệt vời, nó có tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh và tăng cường sức khỏe. Tôi nói với ông ấy: “Tôi uống thuốc từ trước giờ cũng vô ích. Tu luyện thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi sao? Điều này thật là khó tin”. Ông ấy trả lời: “Cô sẽ lý giải điều tôi nói sau khi đọc cuốn sách này”. Vào thời điểm đó, các bản in của cuốn Chuyển Pháp Luân khan hiếm đến mức cứ ba bản sẽ phải chia cho hàng chục người cùng đọc. Người này nói với chúng tôi ông ấy còn một quyển, tôi ngỏ ý sẽ mua lại. Dù gia đình khó khăn về tài chính nhưng tôi vẫn quyết tâm có được cuốn sách, dù phải vay tiền đi chăng nữa. Vài ngày sau, người đó đã gửi cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân cùng với một quyển Tinh tấn yếu chỉ. Với chỉ 9 nhân dân tệ, giá thành cho một cuốn Chuyển Pháp Luân tính ra tương đối rẻ. Còn cuốn sách Tinh tấn yếu chỉ thì ông ấy nói không cần trả tiền. Tôi cảm tạ khi ông ấy nói rằng đây là một món quà cho tôi. Sau khi học Pháp, tôi đã ngộ ra mọi điều xảy ra với tôi đã được Sư phụ Lý an bài một cách hết sức tỉ mỉ.

Sau khi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, chẳng quản ngày đêm, tôi đã đọc một mạch không ngừng. Tôi biết đây không phải là một cuốn sách bình thường, mà là một cuốn sách chỉ đạo con người tu luyện một cách chân chính. Cuối cùng tôi đã đắc Pháp và tìm về con đường phản bổn quy chân! Tôi thầm nhủ: “Sư phụ ơi, người đệ tử này cuối cùng đã gặp được minh Sư rồi!”

Nhớ lại hồi tôi mới 13 tuổi, khi Cách mạng Văn hóa đang diễn ra. Tôi đã phải chứng kiến ​​con người đấu đá, giành giật, lừa dối và gây tổn thương cho nhau thế nào. Từ trải nghiệm kinh khủng đó, tôi ước nếu có thể sinh ra ở một nơi con người không biết đến xung đột hay tổn thương nhau, sẽ yên bình biết mấy, ngay cả khi điều kiện sống thiếu thốn phải ăn cháo, ăn rau qua ngày. Tuy nhiên, nơi chốn mong chờ đó dường như không tồn tại cho đến khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là miền tịnh thổ ở thế gian này.

Khoảng hai tháng sau, phụ đạo viên tại địa phương cho hay: “Buổi giao lưu Tâm đắc thể hội sẽ sớm được tổ chức. Mọi người hãy về viết bài chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện cá nhân của mình và gửi cho tôi nhé”. Sau đó, cô ấy hướng ánh mắt về phía tôi và nói: “Em cũng nên gửi một bài, mô tả cụ thể những thay đổi về tâm tính của mình cũng như những cải biến về sức khỏe của em nữa”. Sau đó tôi sực nhớ đến các căn bệnh thâm căn cố đế của mình. Tôi tập trung thời gian vào việc học Pháp và thực hành các nguyên lý chỉ đạo tôi trở thành một người tốt, đến nỗi quên mất bệnh tình của mình. Khi nghe lời nhận xét của phụ đạo viên, tôi phát hiện những khó chịu và đau đớn trên cơ thể bấy lâu nay đã hoàn toàn biến mất. Những chiếc xương nhô ra từ cột sống được điều chỉnh và những khối u ở ngực đã không còn. Bây giờ tôi có thể nâng cánh tay qua đầu. Bệnh của tôi thật sự đã được chữa khỏi! Tôi thật sự đã thấy được phép màu của Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời hoàn toàn mới!

Người đàn bà mỏng manh mang sức lực của một người đàn ông mạnh mẽ

Sau khi đắc Pháp, tôi cảm thấy mình như một con người hoàn toàn mới. Tinh thần của tôi thư thái, cơ thể nhẹ nhàng và tôi đón ngày mới với sự biết ơn cùng những niềm vui không sao tả xiết. Gia đình tôi rất yên tâm khi thấy bệnh tình của tôi tiến triển rõ rệt. Những nếp nhăn hằn trên khuôn mặt lo lắng của chồng tôi giãn ra, thay thế bằng tiếng cười rộn rã, vang lên hàng ngày trong mái ấm hạnh phúc.

Một lần nọ, khi tôi vào một cửa hàng tạp hóa gần nhà để mua thực phẩm, tôi nhìn thấy tám, chín thanh niên đang cãi nhau. Cuộc cãi vã nhanh chóng biến thành ẩu đả, một thanh niên trong đám rút ra một con dao bén. Tôi có một nỗi sợ ám ảnh không tên với vật nhọn từ khi còn là một đứa trẻ. Bất chấp nỗi sợ hãi, tôi nhớ lại những lời dạy của Sư phụ, buông bỏ sinh tử qua một bên, ngay lập tức tôi ôm chặt người thanh niên cầm dao từ phía sau, ghì chặt hai cánh tay của cậu ta không cho cựa quậy. Người thanh niên cố gắng thoát khỏi tôi nhưng không thành công. Một người khác nhân cơ hội tước con dao khỏi tay cậu ấy, ngăn chặn một cuộc đổ máu nảy lửa sắp diễn ra.

Tôi cảm thấy kinh ngạc khi nhớ lại vụ việc đó. Người thanh niên cầm dao ở một độ tuổi trai tráng rất khỏe mạnh, trong khi tôi là một người phụ nữ già yếu. Làm thế nào mà thể lực của tôi lại có thể khống chế được anh ta?!

Túi gạo thần kỳ

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã không thể kiếm được việc làm do sức khỏe yếu. Để mưu sinh, chúng tôi trở về nhà của bố mẹ tôi và chăn nuôi lợn. Các khoản tiết kiệm bây giờ đã cạn kiệt, chúng tôi không có tiền để trang trải thêm. Một ngày nọ, chồng tôi nói: “Đây là số gạo mà chúng ta còn.” Bao gạo còn chứa chưa đến mười cân, việc này trở thành mối bận tâm trước mắt. Ba mẹ tôi cũng khó khăn nên tôi không dám yêu cầu giúp đỡ. Không có biện pháp nào, lo lắng cũng không giải quyết được gì, tôi đi vào phòng riêng để học Pháp. Vì chồng tôi đảm nhận công việc nội trợ, tôi sau đó đã quên mất chuyện này.

Một tháng sau, tôi chợt nhớ chuyện bao gạo và vội vã hỏi chồng: “Trời, làm thế nào mà anh xoay sở được việc cơm nước trong suốt thời gian qua vậy?”. Chồng tôi đặt ngón trỏ lên miệng và ra dấu cho tôi im lặng. Đáp lại câu hỏi của tôi, anh đem bao gạo tới. Tôi nhìn vào bên trong, chỉ thấy số lượng không hề giảm đi chút nào kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó. Tôi [hiểu ra] và ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ.

“Nước chảy từ chỗ thấp lên chỗ cao”

Ngôi nhà lụp xụp của gia đình tôi đã gần 30 năm tuổi và được xây dựng trên một khu đất trũng. Các bức tường có nhiều lỗ hổng và vết nứt lan rộng 3,4 inch, cho phép những người ở bên trong có thể nhìn ra bên ngoài. Chồng tôi đã tận dụng lớp tro từ lò sưởi để trát lỗ hổng trên các bức tường. Mặc dù vậy, cánh cửa ra vào nhà chúng tôi vẫn bị hở. Vào mùa hạ năm 1998, những trận mưa lớn lúc nửa đêm đã khiến làng tôi bị ngập lụt. Nước mưa tràn vào nhà chúng tôi qua các khe hở. Vợ chồng tôi tất bật lo việc tát nước tràn vào nhà đến tận 9 giờ tối. Xong việc, tôi ngồi bên lò sưởi để học Pháp và đả tọa. Sau khi xuất định vào lúc 2 giờ sáng, tôi kiểm tra xung quanh để chắc chắn rằng không còn nước đọng trong nhà trước khi đi ngủ.

Đến sáng hôm sau, người hàng xóm ở phía đông nhà tôi qua hỏi: “Chị đã dọn hết chỗ nước đọng ở nhà chị chưa?” Tôi trả lời rằng đã xong xuôi từ 9 giờ tối hôm qua rồi. Người hàng xóm của tôi cho biết: “Tôi phải thức trắng đêm để bơm nước. Dù là như thế, nước vẫn ngập đến tận lò sưởi nhà chúng tôi. Nếu chị không tin thì cứ qua xem là biết”. Nhà cô ấy vốn nằm vị trí thấp hơn nhà chúng tôi. Sau đó, người hàng xóm phía tây cũng qua nói chuyện: “Tôi cùng vợ dành cả đêm qua để tát chỗ nước ngập, thế mà giờ nước vẫn còn chảy lênh láng khắp nhà tôi.” Nhà anh ấy tọa lạc trên khu đất còn cao hơn nhà tôi. Khi chúng tôi đang mải trò chuyện, tôi nhớ ra việc kiểm tra chuồng lợn nên đi bộ ra phía sau nhà để xem, tôi đã giật mình khi thấy một cột nước cách đó bảy hoặc tám inch đang phun xối xả.

Cột nước tiếp tục phun một ngày sau khi mưa tạnh. Ngôi nhà của tôi được xây dựng trong vùng trũng thấp nhất ở địa hình xung quanh. Các bức tường của nhà chúng tôi có rất nhiều vết nứt và lỗ hổng trên đó, không thể tưởng tượng được rằng nước tràn vào nhà chúng tôi lại tương đối ít! Theo lý mà nói, nước phải chảy từ những chỗ cao xuống chỗ thấp. Tuy nhiên, mạch nước này phun ra từ địa thế thấp tới chỗ cao hơn xung quanh nhà của chúng tôi, chứng minh giả thuyết khó tin là nước cũng có thể chảy từ những nơi thấp đến nơi cao. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ là không thể diễn tả.

Tránh khỏi vụ tai nạn xe máy tưởng chừng như không tưởng

Vào năm 1998, sau khi tham gia một buổi luyện công quy mô lớn ở địa phương, tôi lái chiếc xe ba bánh về nhà. Khi đang lái xe, tôi nhìn thấy một chiếc xe máy phóng nhanh từ hướng ngược lại. Con đường khá vắng các phương tiện qua lại, rồi đột nhiên chiếc xe máy bị chệch hướng và lao thẳng về phía tôi. Đầu óc tôi phút chốc trở nên mơ hồ. Khi kịp hiểu ra chuyện gì, tôi phát hiện chiếc xe ba bánh của mình đã bẻ lái theo chiều ngang chắn giữa người tôi và chiếc xe máy. Hơn nữa, chiếc xe máy đã dừng chính xác đến nỗi bánh xe của nó chỉ khẽ chạm nhẹ vào xe của tôi.

Va chạm với một chiếc xe máy đang chạy với vận tốc lớn không phải là chuyện đơn giản, thương tích gây ra sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cô gái trẻ đi xe máy cảm thấy choáng váng và ngây người nhìn tôi hồi lâu. Tôi trấn an cô ấy: “Cháu cứ đi đi, bác không sao cả.” Bằng cách này, Sư phụ đã giúp tôi tránh thoát khỏi một tai nạn dường như không thể tránh khỏi này!

Nếu không có sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không còn sống đến ngày hôm nay! Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi và cho tôi nhiều trải nghiệm kỳ diệu. Tôi sẽ nỗ lực tinh tấn và tuân theo lời dạy của Sư phụ, hoàn thành những việc cần làm để xứng đáng là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/28/437257.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/18/201862.html

Đăng ngày 25-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share