Bài viết của Tiểu Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 08-06-2022] Tháng 11 năm 2001, khi tôi đang trên đường về nhà để làm cơm trưa cho con trai đang học lớp ba, một chiếc xe tải quẹo phải đã tông trúng vào tôi và lôi tôi đi một đoạn hơn 10 mét.

Trong khi tôi vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, tài xế xe tải đã nhảy xuống xe và đi đến đổ lỗi cho tôi đi mà không quan sát xe cộ. Tôi chật vật bò dậy và trấn an anh ta: “Tôi không sao, ổn cả, đừng lo”. Sau đó, người ngồi trong xe (sau này tôi mới biết đó là cấp trên của người tài xế) cũng ra khỏi xe rồi tới hỏi tôi có ổn không. Lúc này tôi mới bắt đầu cảm thấy đau nhức ở vai phải và thấy mình không thể nâng cánh tay phải lên.

Không lâu sau, cảnh sát giao thông và xe cứu thương đến. Tôi được đưa vào bệnh viện để kiểm tra. Kết quả chụp X-quang cho thấy đoạn gân nối vai và cánh tay của tôi đã bị đứt. Bác sĩ phẫu thuật đề nghị mổ ngay lập tức, nếu không cánh tay phải của tôi sẽ bị tàn phế.

Tôi bảo họ rằng tôi sẽ không làm phẫu thuật và phải về nhà để nấu cơm cho con. Bác sĩ và vị lãnh đạo của người tài xế kia đều cố gắng thuyết phục tôi ở lại điều trị. Tôi cảm ơn họ và cũng giải thích cho họ hiểu điều tôi chọn là tự chữa lành thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi trở về nhà.

Tình cờ là người tài xế sống cùng khu dân cư với tôi. Biết tôi không thể nấu ăn được nên anh ấy đã nhờ vợ đem một ít thức ăn cho tôi và con trai.

Sau đó, ba cảnh sát giao thông đến nhà tôi và làm biên bản tai nạn giao thông. Tôi bảo họ rằng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp là sẽ ổn. Họ không cố yêu cầu tôi phải làm phẫu thuật nhưng lại bảo tôi ký tên vào bản từ chối điều trị. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng Pháp Luân Công, nói về những tuyên truyền lăng mạ của chính quyền cộng sản đối với pháp môn. Tôi cũng cam kết với họ rằng tôi sẽ không đòi tiền của công ty sở hữu chiếc xe tải đó.

Sau đó, bốn đồng tu đến nhà học Pháp cùng tôi. Họ động viên tôi kiên định tín Pháp. Họ ở lại với tôi cho đến khi con tôi đi học về.

Tối hôm đó, những suy nghĩ tiêu cực xuất hiện trong đầu tôi và tôi không thể ngừng khóc. Tôi lo lắng rằng từ giờ về sau mình có thể nhấc nổi cánh tay lên được.

Sáng hôm sau, một đồng tu sống bên cạnh sang luyện công cùng tôi. Chúng tôi đã luyện công cùng nhau trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Vì không thể nhấc cánh tay phải nên tôi chỉ luyện cánh tay trái, thỉnh thoảng tôi đặt cánh tay phải tựa lên đồ đạc trong nhà để luyện công.

Luyện công giúp tôi lấy lại chính niệm và tín tâm. Tôi tự nhủ: “Pháp vĩ đại như vậy. Sư phụ vĩ đại như vậy. Phật Pháp là vạn năng. Chút vấn đề nhỏ này của mình chẳng là gì cả, mình nhất định sẽ ổn!“

Luyện công xong, tôi nấu bữa sáng và lau dọn nhà cửa bằng một tay. Khoảng 9 giờ sáng, tôi lại muốn luyện công. Tôi luyện bài công pháp thứ ba vì bài tập này cần cả hai tay xung quán (đưa lên và hạ xuống).

Vừa nghe khẩu lệnh “xung quán” của Sư phụ phát ra từ băng ghi âm, cánh tay phải của tôi liền đưa thẳng lên được. Tôi vô cùng phấn khởi! Sau đó, tôi luyện thêm một lượt năm bài công pháp trong hai tiếng nữa . Cánh tay phải của tôi đã trở lại như trước, cử động bình thường mà không hề đau!

Ngày hôm sau tôi đã đi làm trở lại. Tối hôm đó, tôi đi gặp tài xế và giảng thêm chân tướng Đại Pháp cho anh ấy. Anh ấy rất kinh ngạc khi thấy tôi hồi phục quá nhanh và đã đi làm lại.

Hoá ra mẹ anh ấy cũng tu luyện Đại Pháp. Anh ấy nói: “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Tôi may mắn gặp chị”.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/8/444477.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/20/201883.html

Đăng ngày 05-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share