Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 31-05-2022] Năm 2008, tôi đến ở cùng con gái để giúp trông cháu ngoại. Khi sắp đến Tết, tôi quyết định trở về quê đón Tết nên đã mua vé tàu hỏa.

Ngay sau đó, trên mặt tôi bỗng nổi vài mụn nhỏ và hơi ngứa. Tôi bèn gãi vào nó và điều này đã khiến mụn càng nổi nhiều hơn và kín cả một bên mặt và toàn bộ vùng cổ của tôi, nó rất khó chịu. Lớp vảy bên ngoài có màu đen, còn lớp da bên trong thì thô cứng.

Con gái tôi bảo tôi ở lại, trả lại vé đã mua và nhanh chóng đi bệnh viện khám. Tôi nói với con gái rằng tôi không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn và ba ngày nữa tôi sẽ lên đường về quê theo lịch trình đã định. Tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp, và tôi biết rằng Sư phụ sẽ giúp tôi vượt qua quan nạn này.

Vào đêm trước hôm tôi về, tôi đi tắm và rửa mặt trong khi tắm. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, một lớp da mặt tôi bong tróc ra, nhưng không hề để lại sẹo, làn da của tôi trông mịn màng hơn. Con gái tôi rất kinh ngạc khi chứng kiến việc này, đứng tròn mắt nhìn tôi mà không thốt nên lời. Tôi cảm động rơi lệ, bởi tôi biết rằng Sư phụ đã hết lần này đến lần khác chịu khổ nạn thay cho tôi. Con không cách nào có thể báo đáp Sư ân, chỉ biết một lần nữa nói lời cảm tạ Sư phụ từ bi.

Tôi năm nay 65 tuổi, vẫn luôn khỏe mạnh và tràn đầy sức lực, còn khỏe hơn chính tôi của 26 năm về trước.

Tôi lớn lên ở nông thôn, chưa từng đi học và hoàn toàn không biết chữ. Khi còn trẻ, tôi rất hay bị nhức đầu và chóng mặt, và khi tình trạng bị nặng thì tôi không thể làm được việc gì cả. Vào tháng 1 năm 1996, một người bạn cùng thôn biết về tình trạng của tôi và đã khuyên tôi xem các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp cùng những người khác tại nhà một học viên trong thôn, vì sau khi nghe xong nhiều người cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, vô cùng thư thái dễ chịu. Cô ấy khuyên tôi nên đi đến đó thử xem một chút.

Tôi liền đến. Khi tôi đến nơi video đang được phát và tôi liền yên lặng ngồi xuống xem. Giọng nói vang vọng của Sư phụ rất đỗi ân cần, từng từ đều khiến tôi rất cảm động. Mặc dù tôi không biết chữ, nhưng trong tâm tôi minh bạch những đạo lý mà Sư phụ giảng; Sư phụ đang dạy mọi người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Sau đó, khi đang trên đường về nhà, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Sau ba ngày xem các bài giảng, trong đầu tôi đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đang khuấy động, khiến tôi choáng váng. Trong tâm tôi nghĩ có thể đây chính là tiêu nghiệp mà Sư phụ giảng, và nó sẽ nhanh qua thôi. Sau đó tôi kể lại với các học viên khác về trạng thái này của mình, họ hỏi tôi có bệnh gì ở đầu hay không, và nói rằng Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi.

Trong suốt hai mươi năm tu luyện, tôi luôn cảm nhận được Sư phụ từng thời từng khắc đều ở bên trông chừng tôi. Mặc dù tôi không biết đọc biết viết, nhưng tôi vẫn quyết định mua sách Đại Pháp. Tôi tin rằng tôi có thể đọc theo những người khác khi họ đọc Pháp và với sự giúp của Sư phụ, tôi nhất định sẽ học được. Tôi đã lần đầu tiên có cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Đại Pháp). Được sự gia trì của Sư phụ, sự hỗ trợ của các đồng tu và các con của tôi, giờ đây tôi đã có thể đọc trôi chảy cuốn sách và còn đọc được tất cả các tài liệu Đại Pháp. Người nhà tôi cảm thấy ngoài sức tưởng tượng và vô cùng thần kỳ.

Trong những năm tháng ấy, Sư phụ luôn giúp tôi vượt qua rất nhiều quan nạn và chắc hẳn Ngài đã phải thay tôi chịu đựng rất nhiều.

Có lần tôi đột nhiên chẳng muốn ăn gì và chỉ nằm bẹp trên giường. Trình trạng này kéo dài 15 ngày, và trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ uống vài ngụm nước. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy đói hay đau đớn gì. Người nhà tôi rất hoảng sợ và muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi không muốn đi. Tôi luôn nhớ đến một câu nói của Sư phụ: “[Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)

Mười lăm ngày sau sức khỏe của tôi khôi phục lại trạng thái chính thường.

Khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, cơ thể tôi xuât hiện giả tướng nghiệp bệnh. Lần này nó biểu hiện rất nghiêm trọng và đáng sợ. Lưỡi của tôi bị sưng lên như một chiếc chùy gỗ. Một bên mặt thì sưng phù và miệng thì méo xệch. Tôi không thể ăn uống được và người nhà lo lắng cho tôi nên đã lấy vỏ của quả óc chó đun nước cho tôi uống, đây là một phương thuốc dân gian. Tôi đã thử uống một chút, nhưng ngay lập tức cảm giác tồi tệ sộc đến, giống như có một luồng khí xông thẳng vào tai. Mủ đặc chảy ra từ hai lỗi tai của tôi. Tôi liền ngừng uống thứ nước đó ngay lập tức.

Bây giờ tôi đã có Sư phụ quản rồi. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ chăm sóc và thanh lý cho tôi. Kết quả là, vào ngày sau tôi đã khỏe lại mà không cần điều trị gì cả. Gia đình tôi cảm thấy sửng sốt và lại một lần nữa chứng kiến ​sự siêu thường của Đại Pháp.

Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ. Xin cảm tạ các đồng tu đã giúp đỡ tôi. Tôi hy vọng trải nghiệm của mình có thể giúp nhiều người hơn nữa minh bạch chân tướng và sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/31/444298.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/11/202201.html

Đăng ngày 25-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share