Bài viết của một đệ tử đến từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-08-2011]

Niềm vui đắc Pháp trong khổ nạn

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp năm 1998. Mẹ tôi qua đời do bị điện giật khi tôi mới năm tuổi. Cha tôi đã bị vợ lẽ lừa hết tài sản và sau đó ông bị bệnh nặng. Tôi phải nghỉ học và đi làm để trả học phí cho em trai. Tôi đã đặt hết hy vọng vào hôn nhân. Tuy nhiên, sau khi kết hôn, tôi được biết là mẹ chồng đang mang nợ. Tôi và chồng cãi nhau rất nhiều và anh ấy thường nhục mạ tôi. Một chuỗi những tai ương nặng nề làm tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Tôi đã ở dưới vực thẳm của sự tuyệt vọng.

Vào tháng một năm 1998, chị họ tôi đưa cho tôi bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân. Càng đọc, tôi càng cảm thấy sửng sốt. Từng tế bào của tôi dường như đang rung động mạnh mẽ. Tôi đã dành gần trọn buổi tối hôm đó để đọc quyển sách, chỉ trừ lúc ngủ. Sau khi đọc xong, mọi oán giận và bất bình dồn nén trong tim tôi đều biến mất. Tôi cảm thấy tràn ngập niềm vui và sự biết ơn. Thậm chí khi tôi nhìn lại lúc đó, tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp và trường năng lượng bao quanh mình.

Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm và đi tới điểm luyện công sau khi làm xong hết các việc nhà. Chồng tôi rất ủng hộ việc tập luyện này. Anh ấy bế con gái và đứng từ xa nhìn tôi tập các bài công pháp. Gia đình tôi bắt đầu tìm được niềm vui và sự an hòa. Tôi thường đề cao tâm tính một cách nhanh chóng thông qua học Pháp thường xuyên.

Mọi lúc đều sống theo Chân-Thiện-Nhẫn

Tôi thường cảm nhận một sức ép vô hình đang bao phủ lên mình sau khi chế độ cộng sản bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Một hôm tôi nghĩ về những gì Sư Phụ đã dạy chúng ta, Chân-Thiện-Nhẫn, là đúng và không có gì sai khi tôi quyết định thực hành nó. Chồng tôi nói: “Em tốt khi người khác nói rằng em tốt, và em không tốt khi người khác nói rằng em không tốt. Điều đó có đúng không?” Ngay lập tức tôi hiểu ra là Sư Phụ đang điểm hóa cho mình thông qua lời của chồng. Tôi đọc đi đọc lại Chuyển Pháp Luân và tôi ngộ ra rằng tôi nên để cho mọi người biết Đại Pháp tuyệt diệu thế nào.

Chồng tôi có hàng chục người thân thích. Mọi người đều lo lắng vì khoản nợ của mẹ anh ấy. Tôi bàn điều này với anh, và chúng tôi quyết định sẽ bán căn nhà của mình. Với số tiền đó, chúng tôi không những trả hết nợ cho mẹ anh, mà còn mua được cho bố mẹ anh một căn nhà. Sau đó, chúng tôi chuyển ra sống ở cửa hàng. Điều này đã tạo ra một sự xúc động mạnh mẽ ở địa phương chúng tôi. Tôi thường đề cập tới điều này khi nói chuyện với mọi người và nói với họ: “Nếu không tập Pháp Luân Công, tôi sẽ không hành xử như vậy.

Nói cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Công

Việc kinh doanh ở cửa hiệu của chúng tôi tiếp tục phát triển nhờ tôi đối xử ngay thật với từng khách hàng. Tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho khách hàng. Hàng ngày, bên cạnh việc học và nhẩm lại Pháp và luyện công, tôi dành toàn tâm vào việc nói cho mọi người biết sự thật về Đại Pháp. Tôi càng giảng chân tướng, Sư phụ lại ban cho tôi càng nhiều trí huệ. Trong những năm qua, có hơn 10,000 người đã tới thăm cửa hàng tôi, và hầu hết mọi khách hàng đều đã biết sự thật.

Tôi giảng chân tướng ở bất cứ nơi đâu tôi tới. Nhưng chồng tôi lo sợ cuộc đàn áp của chế độ cộng sản và cảm thấy áp lực. Đã hơn một lần anh ấy đá bàn hoặc đá bát để ngăn tôi giảng chân tướng cho các khách hàng tới cửa hiệu. Một lần anh ấy nổi cơn thịnh nộ và hỏi tôi, “Cô có biết ông ta là ai không?” Tôi nhận ra khách hàng đó đến từ đồn cảnh sát và lúc đó cảm thấy hơi lo sợ. Nhưng ngay lập tức, những lời giảng của Sư Phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi sẽ bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động tới tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (“Bài Giảng thứ nhất” trong Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhanh chóng trấn tĩnh và tiếp tục nói cho khách hàng đó sự thực. Người khách hàng cảm nhận được sự từ bi của tôi và đã hiểu được tình huống thực sự.

Tôi đã giúp hàng chục người, bao gồm hàng xóm và bạn bè thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó sau khi các học viên bắt đầu giúp mọi người thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Tuy nhiên, tôi không biết làm thế nào để tuyên bố thoái trên mạng. Tôi thầm cầu Sư Phụ giúp đỡ, và ngay sau đó một đồng tu đã tới cửa hiệu và chỉ cách cho tôi. Người đồng tu cũng đưa tôi đọc các bài kinh văn mới của Sư Phụ và các tài liệu giảng chân tướng.

Các đồng tu ở một vùng khác bị thiếu tài liệu giảng chân tướng. Do đó tôi đảm nhận việc chuyển phát tài liệu tới cho họ. Mặc dù họ ở khá xa và tôi phải bắt xe buýt đường dài để tới đấy, nhưng hàng tuần tôi đều làm việc đó. Thỉnh thoảng cháu gái tới chơi với tôi. Tôi đeo một cái túi to và cháu đeo một cái túi nhỏ. Trong thời gian đó, tôi đã trải nghiệm được một vài điều kỳ diệu. Ví dụ, một lần trời rất tối sau khi tôi chuyển phát hết chỗ tài liệu. Xe buýt cũng vừa đỗ lại khi tôi tới bến xe. Tôi nghĩ rằng tôi đã đón được xe một cách kịp thời. Nhưng sau khi nói chuyện với người lái xe, tôi biết rằng xe buýt đã trễ gần hai tiếng, như thể là nó đã tới vì tôi.

Chính niệm triển hiện sức mạnh kỳ diệu

Tôi từng đi giảng chân tướng cho một họ hàng cùng một đồng tu khác. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm trên đường tới đó. Chúng tôi cũng để các tài liệu về Pháp Luân Công cho từng căn hộ trong tòa nhà đó. Sau khi chúng tôi rời đi, cảnh sát tới và kiểm tra từng nhà để tìm các học viên.

Một trường hợp khác, nhờ việc phát chính niệm, vài lần tôi đã in thành công thư giảng chân tướng trong một quán phô tô. Khi phô tô xong, nhân viên báo với ông chủ là lá thư đó có nội dung Pháp Luân Công. Người chủ lập tức dừng máy phô tô. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Trong lúc đó, tôi thầm xin Sư Phụ giúp đỡ. Tôi tới chỗ người chủ và lấy lại lá thư. Ông ấy đứng bất động và không phản ứng gì cả. Tôi nhanh chóng rời quán phô tô. Sau đó, tôi hướng nội và thấy rằng đó là kết quả của chấp trước vào tâm sợ hãi của mình.

Một lần tôi tới ga xe lửa và nhân viên an ninh đã yêu cầu các hành khách mở đồ ra để họ kiểm tra. Tôi có một vài cuốn sách nhỏ giảng chân tướng trong túi. Tôi phát chính niệm liên tục. Sau đó, nhân viên an ninh đã kéo tôi ra khỏi hàng và nói: “Nhanh lên, vào đi. Chị không cần phải kiểm tra nữa.”

Một học viên sống gần tôi bị bắt giữ. Chồng của cô ấy bị áp lực căng thằng và cho tôi biết những tài liệu mà tôi mang đến cũng bị cảnh sát tịch thu. Tôi đóng cửa hàng và liên tục phát chính niệm cho tới tận nửa đêm. Ngày hôm sau tôi kể sự việc này với các đồng tu khác. Chúng tôi lên mạng để phơi bày cuộc bức hại, gửi thư giảng chân tướng tới các quan chức cảnh sát và phát chính niệm gần đồn cảnh sát. Mười hai ngày sau, đồng tu kia đã được thả và trở về nhà.

Một hôm, bạn của chồng tôi bảo anh ấy rằng cảnh sát đang chuẩn bị bắt tôi và gợi ý anh ấy hãy giấu tài liệu Pháp Luân Công đi. Chồng tôi vội giấu tài liệu trong một cái cây ở ngoài cửa hàng. Tôi lo lắng về điều đó và phát chính niệm suốt đêm. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Con không thừa nhận điều này. Con sẽ không cho tà ác bất kỳ cơ hội nào cả. Mọi thứ của con là được Sư Phụ quyết định và an bài.” Sáng hôm sau, người bạn của chồng tôi gọi điện và nói: “Xe cảnh sát sắp tới cửa hàng của chị.” Tôi không dao động và tập trung vào phát chính niệm. Cảnh sát đi lại ở phía bên ngoài cửa hàng của tôi khá lâu rồi bỏ đi. Công việc kinh doanh của chúng tôi tiếp diễn như bình thường và không khách hàng nào chú ý tới điều đó.

Sư Phụ tôn kính thường sắp xếp người khác báo trước cho tôi các sự việc sẽ xảy ra. Tôi cũng tăng cường chính niệm và trải nghiệm được sức mạnh kỳ diệu của chính niệm loại trừ tà ác từ việc phát chính niệm. Sư Phụ giảng:

Tôi nói với mọi người, rằng hiện nay những gì còn lại đang có thể bức hại Đại Pháp và các học viên Đại Pháp, đều chính là do nguyên nhân của bản thân học viên chúng ta. Những học viên không coi trọng phát chính niệm, những tà ác trong không gian mà chư vị cần phải đảm nhận và có trách nhiệm chưa bị thanh trừ; chính là nguyên nhân này. Do đó mọi người nhất định phải coi trọng công việc phát chính niệm; bất kể bản thân chư vị có cảm thấy được năng lượng hay không, chư vị cần phải thực hiện [phát chính niệm].” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Florida, Hoa Kỳ”)

Sư Phụ cũng dạy chúng ta:

Đệ tử Đại Pháp ấy, chính niệm đầy đủ hơn nữa, thì cái gì cũng sẽ được đệ tử Đại Pháp cải biến, tà ác cũng bị thanh lý mất, chứ mấy người xấu đó thì đáng kể gì? Mấy người xấu đó chẳng phải làm là do tà ác thao túng sao? Khi những tà ác kia bị thanh lý đi rồi, thì chư vị đứng trước người đó, họ có dám nói chư vị một chữ ‘không’ trong từ ‘không tốt’ nữa chăng? Họ không dám như thế với Thần đâu.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005”)

Tôi nghỉ một giờ để phát chính niệm mỗi ngày. Nếu tất cả chúng ta đều coi trọng việc phát chính niệm, làm tốt trong không gian mà chúng ta phụ trách, và hình thành một chỉnh thể, tà ác sẽ sớm bị tiêu trừ toàn bộ.

Xin từ bi chỉ ra thiếu sót trong thể ngộ của tôi.


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/26/苦难中得大法救度-时时用真善忍要求自己-245892.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/19/128209.html
Đăng ngày 28-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share