Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-09-2008] Có một nhóm học viên, phần lớn là những phụ nữ cao tuổi, đang làm ba việc một cách chính niệm chính hành, liên tục và tinh tấn.
Họ thức dậy lúc 3 gìơ 40 phút sáng để tập công nhóm buổi sáng. Vào lúc 6 giờ sáng, họ phát chính niệm. Sau khi tất cả những việc đó đã xong, họ sẵn sàng để ra ngoài. Một số tìm lấy một thứ gì đó để dùng bữa tại nhà, trong khi một số khác thì đi ra ngoài ăn sáng. Sau đó, họ đi thẳng đến một địa điểm đã được ấn định để phát chính niệm. Họ thường đi theo nhóm hai hoặc ba người, đồng thời hình thành một vòng hay nửa vòng tròn bao quanh trung tâm tẩy não hoặc trại lao động cưỡng bức. Tùy thuộc vào từng địa điểm, họ có thể đứng, hoặc ngồi xếp bằng đả tọa và lập chưởng để phát chính niệm. Họ thực hiện việc này một cách tĩnh lặng, bình tĩnh, từ bi, và tập trung cao độ. Nhờ chính niệm mạnh mẽ và thuần tịnh, và sự tập trung nhắm vào một mục tiêu như một chỉnh thể, tâm thái của họ rất tốt và hiệu quả hết sức tuyệt vời.
Khi họ tập trung phát chính niệm, một vài người trong số họ cảm thấy thân thể của mình được bao quanh bởi một trường năng lượng mạnh mẽ. Tâm trí của họ thì trống rỗng không vướng một chút ý nghĩ sao nhãng nào và họ cảm thấy thật kỳ diệu và thoải mái. Một số khác thì cảm thấy thân thể của mình như nở ra và trở nên to lớn phi thường và cảm giác một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang phát ra từ lòng bàn tay. Cũng có một số người cảm thấy thân mình trở nên ấm áp và nhẹ nhàng.
Hằng ngày họ phát chính niệm theo nhóm như thế trong suốt cả tuần. Mỗi ngày họ đi đến một địa điểm cụ thể ở những nơi tình trạng bức hại xảy ra nghiêm trọng hoặc nơi hầu hết những kẻ tà ác đang có mặt. Địa điểm có thể gần hoặc cũng có thể rất xa. Họ cố gắng đi được hết các khu vực càng nhiều càng tốt. Bất kể thời tiết hay nhiệt độ, họ không bao giờ dừng những công việc quan trọng này. Tùy vào tình hình cụ thể, họ phát chính niệm từ một đến hai giờ tại mỗi địa điểm. Sau đó, họ chia nhau đi đến các điểm tập trung đông người như các trạm xe buýt, quảng trường thành phố, và các khu chợ. Họ giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người, phát tài liệu, và khuyến khích họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới với nó. Một số học viên thì đi đến các khu chung cư và vùng phụ cận để phân phát đĩa DVD hoặc CD về Pháp Luân Công và bản sao cuốn Cửu Bình. Vào buổi trưa, tại thời điểm đã ấn định, họ phát chính niệm đồng bộ với các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới. Sau khi xong, họ mới ăn trưa. Sau đó, họ có thể tiếp tục việc giảng chân tướng hoặc trở về nhà.
Vào buổi chiều, những học viên này học Pháp tại nhà hoặc làm những công việc lặt vặt trong gia đình. Nếu họ ngộ ra nhận thức nào đó hay nêu những thắc mắc về những vấn đề nào đó, họ chia sẻ hay thảo luận với các bạn học viên khác. Đây là cách họ đề cao và thăng hoa tâm tính từ trong Pháp. Họ cũng tổ chức học Pháp theo nhóm mỗi tuần một lần cũng như cùng nhau tham gia phát chính niệm đồng bộ toàn cầu vào lúc 6 giờ chiều. Đối với các khu vực địa phương, họ phát chính niệm hàng giờ trong khoảng thời gian từ 8 đến 10 giờ tối. Giữa khoảng thời gian phát chính niệm, họ học Pháp. Sau khi cùng tham gia phát chính niệm đồng bộ toàn cầu lúc nửa đêm, họ mới đi ngủ.
Vào thứ Bảy và Chủ Nhật, mỗi học viên sẽ quyết định địa điểm mà họ muốn phân phát những tài liệu, đĩa DVD, CD, và cửu bình. Mỗi người trong số họ cũng lựa chọn nơi để nói chuyện với mọi người về “tam thoái”. Những học viên cao tuổi tinh tấn này đã rảo bước khắp mọi nơi trong thành phố và các vùng phụ cận, mang phước lành của Đại Pháp đến cho mỗi người và mỗi gia đình!
Khi Đảng Cộng sản Trung quốc sử dụng Thế vận hội Bắc kinh như một lý do để gia tăng bức hại đối với Pháp Luân Công, nhóm học viên cao tuổi này vẫn tiếp tục kiên trì làm ba việc một cách đều đặn. Khi tôi hỏi họ: “Không có ai trong các bác sợ hãi sao?” một trong số họ trả lời: “Chúng tôi chỉ nghĩ đến cách để cứu độ mọi người và làm được ba việc được tốt hơn thôi. Chúng tôi thậm chí không hề nghĩ đến chuyện bị bắt.” Họ học Pháp một cách thật nghiêm túc, tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, giữ vững chính niệm chính hành, và phối hợp tốt với nhau như một chỉnh thể. Kết quả là, họ đã làm được ba việc dễ dàng hơn và không hề bị ảnh hưởng tiêu cực bởi Thế vận hội.
Vào một ngày trong thời gian diễn ra Thế vận hội, sáu cảnh sát đã đi đến nhà của một học viên A để bắt bà. Bà ấy đứng trước cửa nhà và nói: “Các anh có dám bước vào nhà tôi không. Tất cả các anh nên nói, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’” Người cảnh sát trưởng trả lời: “Chúng tôi được thông báo là bà đang khuyến khích mọi người thoái Đảng.” Người học viên A đã từ bi nói rằng: “Sáu người các anh cũng nên thoái đi thôi. Tôi đang cố gắng để cứu các anh. Tôi không màng đến việc các anh đối xử với tôi thế nào. Tôi chỉ muốn cứu các anh thôi.” Người cảnh sát trưởng phản kháng lại, “Bà đừng ra ngoài bảo mọi người thoái Đảng nữa.” Bà vẫn ngoan cường trả lời: “Nhiệm vụ của tôi là cứu độ mọi người. Vì vậy, tôi sẽ thực hiện mọi việc cần làm.” Sáu người cảnh sát kia không còn gì để nói nữa, vì vậy họ rời đi. Tuy nhiên, khi học viên A ra khỏi nhà, bà ấy đã bị theo dõi. Khi phát hiện ra mình bị theo dõi, bà lập tức quay ngược lại và phát chính niệm vào viên cảnh sát. Anh ta đã sợ hãi đến mức bỏ chạy. Kể từ đó, không còn ai theo dõi bà ấy nữa.
Có người đã báo cảnh sát khi học viên B đang nói với mọi người về việc thoái Đảng ở nơi công cộng. Tám cảnh sát đã đến bắt bà ấy và đưa về thẩm vấn. Nhưng học viên B đã lờ họ đi và tiếp tục phát chính niệm để thanh lý các nhân tố tà ác xung quanh mình. Bà ấy cũng ý thức được việc giữ kín danh tính của những người đã thoái Đảng và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Trong tâm, bà ấy cầu xin: “Sư phụ, con muốn thoát khỏi đây để giảng chân tướng. Đây không phải là nơi để con ở lại.” Không thể thu thập được bất kỳ điều gì từ học viên này sau ba giờ thẩm vấn thất bại, viên cảnh sát trưởng đã nói, “Sao bà không về nhà đi? Tôi biết bà là một người tốt.” Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, học viên B đã được thả ra.
Học viên C đưa cháu trai đi theo để thuyết phục mọi người thoái Đảng. Trong khi đang thực hiện, họ đã chạm phải một viên cảnh sát. Nở một nụ cười, bà ấy bèn giảng chân tướng về Pháp Luân Công và khuyến khích viên cảnh sát thoái Đảng, và anh ấy đã đồng ý. Hai ngày trước đó, học viên A đã đưa một bản sao cuốn cửu bình cho một viên sĩ quan an ninh và nói: “Hãy cầm lấy nó; nếu anh không đưa cho người khác được, hãy trả lại cho tôi. Xin đừng phá hủy vì nó là để cứu người.” Anh ta đã đồng ý và mang quyển sách đi.
Một số học viên đang bị giám sát và theo dõi bởi cán bộ của ủy ban cư trú, vì thế các học viên đã từ bi nói với họ về Pháp Luân Công và những việc làm xấu ác của ĐCSTQ. Những người này đã nghe và hiểu chân tướng nên đã đồng ý thoái Đảng, và từ bỏ việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Đối với nhóm học viên này, Thế vận hội đã trở thành một cơ hội lớn để giảng chân tướng và khuyến khích “tam thoái”. Mỗi tuần họ đã thuyết phục được gần 2.000 người thoái, và thỉnh thoảng còn hơn 2.000 người. Như một chỉnh thể, họ đã tiêu trừ được một lượng lớn các nhân tố tà ác trong khi phát chính niệm. Đồng thời, họ đã giảng chân tướng và cứu độ được rất nhiều chúng sinh, nhờ vậy đã nâng cao môi trường tu luyện trong các khu vực địa phương. Điều hiển nhiên là từ sự đề cao tu luyện, họ cũng nâng cao tầng thứ đạo đức, và tịnh hóa thân thể. Đây là bằng chứng về uy đức của Đại Pháp.
Những học viên này rất đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Vài hôm trước, một học viên đã được giải thoát sau nhiều năm bị “cầm tù phi pháp” vì đã hỗ trợ phân phát tài liệu. Nhóm học viên này đã lập tức gửi cho ông ấy các kinh sách Đại Pháp, gạo, vật dụng cá nhân, và tiền. Họ cũng đề nghị ông nên ở nhà học Pháp, chính lại tâm thái, và tìm việc làm sau. Họ thường đến thăm và chia sẻ với ông ấy để giúp nâng cao nhận thức về Pháp và tăng cường chính niệm. Kết quả là, học viên này đã có thể cảm nhận được sự từ bi của Đại Pháp và trở nên tự tin để tiếp tục tu luyện Đại Pháp.
Vài năm qua, nhóm học viên này đã đóng góp một phần trong số tiền họ khó khăn kiếm được để thiết lập một điểm sản xuất lượng lớn tài liệu giảng chân tướng. Bên cạnh việc đáp ứng cho nhu cầu địa phương, họ đã gửi tài liệu đến những học viên ở những ngôi làng và vùng núi hẻo lánh. Cùng với các yêu cầu của tiến trình Chính Pháp, họ đã đóng góp thêm tiền để mua trang thiết bị và vật tư để giúp các học viên tại các vùng này xây dựng một cơ sở sản xuất tài liệu. Vì các học viên ở vùng nông thôn không có đủ tiền, nhóm học viên này đã gửi cho họ các thiết bị và quỹ hỗ trợ. Các điểm cung cấp tài liệu ở những vùng xa xôi này nay đã ổn định và phát triển tốt. Lòng vị tha và sự giúp đỡ kiên định của nhóm học viên cao tuổi này đã cho phép các học viên ở các vùng sâu vùng xa có thể phân phát được các tài liệu giảng chân tướng và có cơ hội để nói với mọi người về Pháp Luân Công và “tam thoái.”
Mỗi khi nhìn thấy những tinh tấn đến vậy của nhóm học viên này, tôi có thể thấy được mình thiếu sót ở đâu, và khiến tôi quyết tâm bắt kịp họ
Ngày 12 tháng 9 năm 2008
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/13/185815.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/5/101232.html
Đăng ngày 19-09-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.