Bài viết của một học viên ở Trung Quốc đại lục 

[MINH HUỆ 16-08-2011] Vào một buổi sáng ngày hè mát mẻ, nhiều người đang mua thực phẩm ở chợ, vì thế tôi và một học viên nữa đã đến đó để giảng chân tướng. Chúng tôi đã giúp nhiều người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi ấn tượng sâu sắc với những gì đã xảy ra khi tôi giảng chân tướng cho một người đặc biệt ngày hôm đó. Khoảng giữa trưa, khi chúng tôi chuẩn bị trở về nhà, chúng tôi chú ý thấy một phụ nữ trẻ ngồi trên một băng ghế đá bên đường trong quảng trường. Tôi nói với người học viên chờ tôi và đến bắt chuyện với cô ấy.

Tôi mỉm cười và chào cô, “Có phải chị đang tận hưởng thời tiết mát mẻ dễ chịu không?” Cô quay sang nhìn tôi và trả lời không mấy bình tĩnh, “Tôi đang chờ một người!” Tôi đáp lại, “Thế thì tôi sẽ ngồi với chị một lúc.” Cô ta không nói bất cứ điều gì. Tôi nghĩ rằng tôi không nên quan tâm đến thái độ của người khác, bởi vì mục đích của tôi là cứu họ. Tôi ngồi cạnh cô ấy và cố gắng bắt chuyện. Tôi hỏi cô ấy một số câu hỏi, nhưng cô chỉ trả lời một trong số đó. Vì cô ấy có biểu hiện khó chịu, tôi hỏi liệu cô ấy bị đau ốm gì không và đề nghị giúp đỡ cô ấy. Cô quay sang tôi, nhìn từ đầu xuống chân, và trả lời khá lạnh lùng, “Tôi bị trệch một đĩa đệm. Tôi bị đau thắt lưng và dưới chân. Tôi không thể ăn ngủ tốt. Tôi đã điều trị tại một vài bệnh viện lớn. Chẳng phương thuốc nào chữa được. Chị có thể giúp đỡ tôi bằng cách nào chứ?

Tôi mỉm cười và nói với cô: “Tôi có một cách rất rất tốt để giúp chị, và chị không cần phải dùng thuốc hay tiêm. Cô có tin vào Phật không?” Khi đề cập đến Phật, cô ấy bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy là một Phật tử mộ đạo và là một hướng dẫn viên du lịch kể từ khi tốt nghiệp. Cô ấy đã đến tất cả các đền chùa ở Trung Quốc và rất thân với sư chủ trì ở nhiều chùa.

Tôi hỏi liệu cô ấy đã từng đi du lịch ở nước ngoài. Cô nói, “Tôi là một hướng dẫn viên du lịch. Tôi chắc chắn đã đến nhiều quốc gia.” Tôi hỏi, “Chị có để ý những người tập Pháp Luân Đại Pháp ở các nước khác?” Cô cho biết cô đã nhìn thấy các biểu ngữ và tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cô không tin những điều cô đọc. Tôi nói, “Chị sai rồi. Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Có nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại hơn 100 quốc gia trên thế giới. Pháp Luân Đại Pháp có tác dụng kinh ngạc đối với sức khỏe.

Cô ấy trở nên khó chịu khi tôi nói chuyện về sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy bắt đầu đưa ra những nhận xét mang tính phê phán vì cô đã bị ảnh hưởng bởi sự vu khống của ĐCSTQ. Trong tâm, tôi cầu xin Sư Phụ giúp đỡ. Tôi phải cứu cô ấy! Tôi nghiêm túc phát chính niệm để xóa bỏ sự can nhiễu. Cô ấy dừng nói chuyện ngay lập tức và bắt đầu dùng hai bàn tay đấm liên tục vào chân và lưng của cô. Những giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống từ trán cô. Gương mặt cô trở nên tái xanh và đôi môi của cô tím lại. Toàn thân cô ấy run bần bật. Cô hét lên, “Ôi! Ôi! Tôi đau chết mất!

Tôi nói với cô ấy, “Chị chắc chắn sẽ có những cơn đau bởi vì chị đang vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Dường như đầu óc chị đã bị đầu độc rất nặng bởi ĐCSTQ. Pháp Luân Đại Pháp là một phương pháp tu luyện bậc cao. Đó là Pháp vĩ đại nhất.” Cô ấy dường như hiểu ra đôi chút.

Thấy cơn đau của cô ấy gần như không thể chịu đựng nổi, tôi nắm lấy tay cô ta và nói: “Xin hãy lắng nghe những gì tôi đang nói. Phật không độ người không có tiền duyên. Nước không tưới cho cỏ không rễ. Cô hẳn có một tiền duyên sâu sắc với Phật. Sư Phụ của tôi đã chỉ dẫn tôi đến nói cho chị biết chân tướng về Đại Pháp để cứu chị. Xin hãy thành tâm niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’” Cô nhìn xuống và không nói bất cứ điều gì một lúc lâu. Cuối cùng, cô thì thầm, “Tôi đã nhẩm đi nhẩm lại trong tâm.” Tôi yêu cầu cô ấy nói to. Cô nhìn lên và nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi nói với cô ấy hãy nhẩm liên tục và đừng ngừng lại.

Đột nhiên cô đứng dậy. Cô ấy cười, khóc, vỗ tay, và nói, “Chao ôi! Giờ tôi thực sự không đau đớn nữa. Thật là kỳ diệu! Cám ơn chị nhiều.” Tôi cho cô ấy biết rằng cô không cần phải cảm ơn tôi mà cảm ơn Sư Phụ của tôi, vì đó là Sư Phụ tôi đã cứu cô! Cô gật đầu và khóc.

Tôi nói với cô ấy hãy khắc cốt ghi tâm rằng “Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp của vũ trụ và là môn tu luyện dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Giang Trạch Dân, do tật đố, đã ngăn cấm và đàn áp phi pháp Pháp Luân Đại Pháp và dàn dựng vụ “tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” gây sốc cho toàn thế giới”. Tôi cho cô ấy biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt cóc, giam giữ, và gửi đến các trại lao động cưỡng bức bất hợp pháp. Vô số học viên đã bị giết chết hoặc bị thương. ĐCSTQ thậm chí còn đánh cắp nội tạng của nhiều học viên còn sống đem bán để trục lợi. Nhiều gia đình bị đổ vỡ và li tán.” Tôi nói cho cô ấy biết, “Bất cứ khi nào con người làm bất cứ điều gì, thì Thần đều đang nhìn vào. Những hành động sẽ quyết định số phận của người đó. Có một tảng cự thạch lớn ở huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu. Bề mặt của tảng đá hiện lên sáu chữ lớn ‘Trung Quốc Cộng Sản Đảng Vong’. Đó là Thiên ý rằng Trời sẽ diệt Trung Cộng vì đã bức hại Đại Pháp và các học viên Đại Pháp. Tội ác tày trời đã xảy ra. Những người không thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan sẽ bị loại bỏ bởi Thần cùng với ĐCSTQ. Chị là một người hướng dẫn viên du lịch có cơ hội tiếp xúc với nhiều người. Chị nên tận dụng lợi thế của cơ hội này thông qua công việc để cứu những người xung quanh. Hãy nói với họ chân tướng và để họ ghi nhớ ’Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Chị sẽ tích công đức vô lượng, sẽ được phúc báo!” Cô ấy gật đầu và nói, “Tôi sẽ làm điều này. Chồng tôi và tôi sẽ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Tôi đã đưa cô ấy một số tài liệu giảng chân tướng và bảo cô đọc cẩn thận. Tôi nói với cô ấy rằng tất cả những câu chuyện viết trong tập tài liệu là có thực. Lúc đó, người học viên đang chờ tôi gọi tôi sang. Tôi đã nói với người phụ nữ trẻ rằng tôi phải đi và tạm biệt. Cô ngay lập tức nắm lấy tay của tôi một cách rất trẻ con và yêu cầu tôi ở lại. Tôi mỉm cười và nói, “Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần phải đi. Tôi thực sự rất bận. Chúng ta có thể tái ngộ nếu chúng ta có duyên.

Tôi hỏi liệu cô ấy vẫn còn đau ở lưng và chân không, cô ấy nói không còn đau nữa. Cô ấy cho tôi số điện thoại di động của mình. Cô nắm lấy tay tôi và bước đi với tôi một lúc. Khi tôi đã đi khá xa, tôi nhìn lại và thấy rằng cô vẫn còn đứng đó nhìn theo.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/16/路遇有缘人-245462.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/27/127714.html
Đăng ngày 10-9-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share