Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-09-2011] Tôi bắt đầu trực tiếp giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở nơi công cộng vào tháng 5 năm 2006. Hàng ngày tôi mang theo đĩa CD, tờ rơi, và sách giới thiệu trong cặp và phân phát để giúp người Trung Quốc biết chân tướng về Pháp Luân Công. Khi đĩa DVD Thần Vận được phát hành vào năm 2007, tôi cũng bắt đầu phát đĩa Thần Vận. Khi Chín bài bình luận về Đảng cộng sản (Cửu Bình) được phát hành tôi cũng mang đi phát để giúp những người Trung Quốc trân quý hiểu ra bản chất thực sự của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong những năm qua, thậm chí tôi đi phát tài liệu vào những ngày được gọi là “nhạy cảm” khi ĐCSTQ quyết tâm tóm gọn bất kỳ những đe dọa nào được ghi nhận đối với sự thống trị của họ. Tôi hiểu rằng giảng chân tướng trực tiếp là một quá trình mà có thể xóa bỏ mọi chấp trước của chúng ta. Đây là một trong ba việc mà mỗi người tu luyện cần làm tốt.
Ngày đầu tiên, tôi chào mỗi người theo cách riêng tùy theo độ tuổi và giới tính của họ. Khi tôi nhìn thấy một cụ bà, tôi chào “Bà ơi, bà có khỏe không? Bà đang đi đâu đấy? Cháu rất vui được gặp bà. Có một việc quan trọng cháu phải nói với bà. Ngày nay có rất nhiều đại nạn cả tự nhiên và do con người gây ra. Những điều này xảy ra vì con người đã trở nên bại hoại. Các quan chức ĐCSTQ rất bại hoại, và đạo đức con người trượt dốc hàng ngày. Đây là nguyên nhân của tất cả những đại nạn. Bà hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Điều đó sẽ giúp bà thoát khỏi những đại nạn này. Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta sống từ bi, làm người tốt. Pháp Luân Công không làm điều gì sai. Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn đạo đức của vũ trụ. Con người ngày nay đã bại hoại rồi, và trời sẽ phạt họ. Những ai tin vào Đại Pháp sẽ được cứu.”
Bà ấy rất vui khi được nghe những gì tôi nói và trả lời, “Đúng như thế, giờ đây con người rất bại hoại. Cháu nói rất đúng.” Tôi hỏi bà xem bà có tham gia vào ĐCSTQ hay các tổ chức có liên quan không. Khi bà nói rằng bà đã tham gia vào Đội Thiếu niên Tiền phong, tôi nói, “Bà ơi, bà nên thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, phá bỏ lời thề, và đừng hy sinh cuộc sống mình vì nó. Bà sẽ trở nên khỏe mạnh.” Bà ấy đồng ý và nói, “Cám ơn cháu!”
Sau một vài giờ, tôi đã giúp được hơn 10 người thoái ĐCSTQ. Đầu tiên bao giờ cũng khó khăn, nhưng một khi tôi đã thực hiện bước đầu tiên, và với sự khích lệ của Sư phụ và các chư thần, mọi việc đều rất thành công. Tôi rất vui khi trở về nhà và đã cố gắng ức chế tâm hoan hỷ. Những ngày đầu tiên mọi việc đều suôn sẻ, và mỗi ngày một số lượng người như nhau đã thoái Đảng. Nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được tâm hoan hỷ của mình.
Một ngày tôi gặp một người phụ nữ ở tuổi ngũ tuần. Bà ấy từ chối không muốn nghe và nói lớn lên để mọi người xung quanh nghe thấy. Bà ta tranh luận rằng ĐCSTQ đã nuôi lớn và trả lương cho tôi, và tôi lại đổ lỗi cho ĐCSTQ. Bà ta chỉ tin vào ĐCSTQ. Tôi cố giảng chân tướng một cách kiên trì nhưng bà ta từ chối không nghe. Nhiều người nhìn tôi, và tôi thấy rất xấu hổ. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc phát chính niệm, và rời khỏi khu vực đó một cách nhanh chóng. Tôi đã không có niệm từ bi, và tôi tự hỏi, “Làm sao một người như bà có thể được cứu? Bà chỉ xứng đáng ở địa ngục.” Tất cả chấp trước con người của tôi nổi lên, bao gồm cả sự hằn học, xấu hổ, lòng tự trọng, và cảm thấy bất công. Chính niệm của tôi không còn nữa. Trở về nhà, tôi bình tĩnh lại và nghĩ, “Làm sao có thể gọi đây là đi cứu người được?” Ngay lập tức tôi cảm thấy hối hận sâu sắc về những gì tôi đã làm, và rơi nước mắt. Tôi nghĩ, “Sư phụ, cứu người quả thật khó.”
Buổi tối trong khi học Pháp, tôi vô tình đọc “Đề cao tâm tính” trong Bài giảng thứ 4 trong cuốn Chuyển Pháp Luân.
Sư phụ giảng:
“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.”
Pháp của Sư phụ đột nhiên giúp tôi tỉnh ngộ, và tôi hứa rằng lần sau sẽ giữ bình tĩnh.
Sư phụ giảng:
“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân.” (“Lý tính”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi đọc Pháp của Sư phụ và học cách áp dụng vào trong tu luyện của mình. Những kinh nghiệm khó khăn trong giảng chân tướng xảy ra nhiều lần lặp lại, nhưng tâm oán hận của tôi đối với chúng sinh dần dần giảm bớt.
Vào một dịp khác, tôi gặp một người phụ nữ trong tình huống tương tự. Sau khi nghe tôi nói, bà ấy nói ra vài câu khó nghe. Lần này, tôi bất động tâm, và tôi nhìn bà ấy một cách từ bi đồng thời phát chính niệm. Sau đó bà ấy trở nên im lặng. Tôi tiếp tục, “Xin chị đừng nóng. Việc thoái hay không là lựa chọn của chị. Nhưng thật sự tôi đang làm điều này vì chị. Người ta nói rằng đã gặp nhau tức là có duyên từ trước. Tôi tu luyện Đại Pháp và Sư phụ của tôi muốn chúng tôi cứu độ chúng sinh. Đại Pháp dạy con người ta sống tốt và đó không có gì sai. Đạo đức con người ngày nay đã tụt dốc, và nhiều đại nạn tự nhiên cũng như do con người tạo ra đang xảy ra thường xuyên hơn. Mỗi khi đại nạn đến, sẽ có nhiều người chết. Sư phụ của chúng tôi đang giảng chính Pháp để cứu người và quy chính lại tâm chúng sinh. Tin vào Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo có thể cứu mạng sống người ta khi đại nạn đến.”
Sau khi im lặng nghe tôi nói, bà ấy hỏi, “Vậy mọi người thoái như thế nào?” Tôi nói, “Chị có thể tuyên bố rằng lời thề không còn hiệu lực nữa và chị không còn thừa nhận nó nữa. Kể cả chị chỉ tuyên bố trong tâm, như thế vẫn có hiệu quả.” Chị ấy nói mới chỉ tham gia Đoàn thanh niên. Sau khi thoái khỏi nó, chị ấy đã cảm ơn tôi. Tôi đưa cho chị những đĩa Pháp Luân Đại Pháp và những cuốn sách thông tin, và chị ấy lại cảm ơn tôi một lần nữa. Tôi nói, “Sau khi về nhà, chị hãy nói với gia đình nhớ rằng, Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chị ấy nói, “Tôi sẽ làm như thế, tôi vừa nhận ra thật không dễ dàng cho các học viên Pháp Luân Công. Giờ tôi mới tin, sau khi các bạn đã bị bức hại trong nhiều năm như vậy. Tôi cũng muốn nói rằng chị giải thích về vấn đề này rất tốt.”
Còn nhiều ví dụ hơn nữa về những người đã chuyển tâm sau khi biết về Pháp Luân Công và thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới. Vài người còn hỏi tôi về Cửu Bình. Sau khi gặp tôi, mọi người thường cười và nói, “Nhìn này, người học viên Pháp Luân Công lại tới nữa. Nhanh lên và gọi những người khác. Người học viên này có đĩa DVD cửu bình. Hãy lấy về để xem ở nhà. Chúng rất tốt. Hãy lấy đĩa về để bảo vệ gia đình của mình.”
Vài người nói, “Giờ tôi nhận ra rằng những người tập Pháp Luân Công rất tử tế và tốt. Các bạn đều là những người phi thường và không giống như những gì miêu tả trên TV.” Những người khác nói, “Những người tập Pháp Luân Công nhìn rất trẻ, thanh lịch, và khác biệt – nhờ thế chúng tôi biết các bạn là học viên Pháp Luân Công.” Tôi trả lời, “Pháp Luân Công là chính pháp, tu luyện cả thân và tâm. Người ta trở nên trẻ hơn khi tu luyện thân, và biết nghĩ đến người khác hơn khi tu luyện tâm.” Sau khi nghe tôi, họ nói, “Tôi cũng sẽ học Pháp Luân Công, khi cuộc bức hại chấm dứt.”
Một lần tôi gặp một sĩ quan công an đã nghỉ hưu và đã nghe tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Ông ấy nói, “Cô chắc là một học viên Pháp Luân Công. Nếu như vài năm trước tôi đã bắt cô rồi. Giờ tôi đã nghỉ hưu tôi không muốn bận tâm nữa.” Tôi trả lời, “Ông đang làm đúng khi chọn không cản trở việc này, vì Pháp Luân Công không làm gì sai. Đại Pháp dạy người ta sống tốt và tử tế và đã hồng truyền rộng khắp trên thế giới. Ở các nước khác, khi người nước ngoài tổ chức các buổi lễ, họ thường mời Đoàn nhạc Tian Guo đến biểu diễn. Nếu nó không tốt, tại sao mọi người lại học. Chỉ có ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công. Cuộc bức hại của ĐCSTQ là chống lại Thiên lý và đến lúc chúng sẽ bị trời diệt. ĐCS không theo Chân-Thiện-Nhẫn, vì nó sử dụng lừa dối, tà ác, và bạo lực. Đó là lý do tại sao chúng ở phía đối lập. Có ai là không biết những hành vi của Giang Trạch Dân không? Hãy nhìn những vị quan chức đó. Họ nhận hối lộ bất chấp vị trí của họ thế nào, và làm đủ chuyện xấu. Bọn họ quả là bại hoại.”
Sau khi nghe xong, ông ấy thừa nhận là ĐCSTQ rõ ràng là bại hoại. Tôi tiếp tục, “Vì ông biết chân tướng, và ông đã cao tuổi và đã nghỉ hưu, ông nên thoái, và tuyên bố không còn là thành viên nữa.” Ông ấy nói, “Không, không thể. Tôi không thể thoái một cách ngẫu nhiên thế.” Tôi nói, “Ông không cần phải báo với đảng cộng sản để thoái. Ông chỉ cần từ bỏ ĐCSTQ trong tâm và nghĩ nó không còn đúng nữa và sẽ không làm việc cho đảng trong suốt phần đời còn lại.” Ông ấy nói, “Nếu thế thì được. Tôi sẽ thoái.” Sau khi ông ta thoái ĐCSTQ, tôi nói, “Thưa ông, tôi muốn đưa cho ông một bản cửu bình. Sau khi đọc cuốn sách này, chắc chắn ông sẽ mừng vì quyết định thoái của mình.” Khi ông cám ơn tôi, tôi nói, “Đừng cám ơn tôi, vì đây là điều tôi nên làm. Nếu ông muốn cám ơn, ông có thể cám ơn Sư phụ của chúng tôi. Chính Sư phụ của chúng tôi yêu cầu chúng tôi làm như vậy.” Vài ngày sau, tôi gặp ông ấy lần nữa và hỏi xem ông đã đọc cửu bình chưa. Ông ấy nói là đã đọc và nói rằng lời lẽ viết trong đó rất hay. Tôi hỏi xem con cái của ông đã thoái đảng chưa, ông ấy nói họ đã thoái rồi. Tôi nói với ông ấy rằng ông đã làm một điều tốt và chúc cả giả đình ông may mắn và an toàn. Ông trả lời, “Được rồi, thật là tốt!”
Khi giảng chân tướng trực tiếp, tôi thỉnh thoảng gặp công an mặc thường phục. Một viên công an vừa quay trở về từ một chuyến công tác, nhưng tôi chú ý thấy rằng mặt ông ta luôn nghiêm nghị và lạnh lùng. Khi tôi chào ông ấy, ông ấy cũng nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng đó và nói, “Cô muốn nói gì?” Tôi nói, “Tôi muốn nói với ông một điều rất quan trọng.” Ông ấy nói nếu tôi nói điều đó ra, ông ấy sẽ gọi 110 để tố cáo và bắt tôi. Tâm tôi bất động bởi những lời đó. Tôi nói, “Ông không nên làm thế, vì tôi đến đây để cứu ông, và tôi làm điều này chỉ giúp cho lợi ích của ông mà không có gì hại cả. Theo ý trời ĐCSTQ sẽ bị tiêu diệt, và con người không kiểm soát được điều này. Ngay cả nếu ông là công an, sinh mệnh của ông là trân quý, và ông cũng là người Trung Quốc.” Ông ấy không nói gì. Tôi tiếp tục, “Ông nên đối xử tốt với đệ tử Đại Pháp, và ông sẽ được may mắn. Đệ tử Đại Pháp đều là người tốt. Họ đang cứu người trong khi giảng chân tướng. Ngày nay, mọi người cả nước đều nói về thoái khỏi những tổ chức liên quan đến ĐCSTQ, và hơn 80 triệu (con số tại thời điểm đó) đã làm như thế. Vì ông là một công an, ông cũng phải là thành viên đảng cộng sản.” Ông ấy nói đúng như vậy. “Vậy ông nên thoái đảng, và tuyên bố lời thề không còn hiệu lực nữa, để ông không uổng phí sinh mạng của mình vì nó. Sẽ có hiệu quả, chỉ cần ông không còn thừa nhận nó trong tâm.” Ông ta gật đầu và cám ơn tôi. Một sinh mệnh nữa đã được cứu.
Tôi gặp một công an mặc thường phục khác và đã nói, “Xin chào, ông trông có dáng vẻ của một đảng viên.” Ông ta nhìn tôi và cười, nói tôi tinh mắt và hỏi tôi muốn nói gì. Tôi nói, “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi đến đây để cứu người. Tôi muốn nói cho ông một việc quan trọng. Người dân trên thế giới đang nói về việc thoái khỏi ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên, và Đội Thiếu niên Tiền phong, nhờ đó sẽ bảo đảm cho tương lai của những người đó và cứu sinh mệnh của họ. Ông đã biết việc đó chưa?” Ông ta cười và nói, “Tôi là công an chịu trách nhiệm về việc này. Cô không sợ tôi sẽ bắt cô à?” Tôi nói, “Ông sẽ không bắt tôi. Tôi không làm gì sai cả. Tôi tới đây để cứu ông. Hãy nhìn xem đảng cộng sản bại hoại như thế nào. Trời sẽ tiêu diệt nó. Việc này do trời định và không ai có thể thay đổi được. Ông trông giống một người tử tế. Ông nên thoái đảng, và đừng hy sinh mạng sống của mình vì nó. Chỉ đơn giản thế thôi, và ông sẽ không mất gì cả. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sinh mệnh của ông sẽ được an toàn.”
Sau khi nghe tôi nói, ông ta nói, “ĐCSTQ rõ ràng là rất bại hoại. Nó đã hết thời rồi. Tôi sẽ thoái đảng. Xin cám ơn!” Ông ta cũng nói “Người tập Pháp Luân Công quả thật quá dũng cảm. Dưới sự bức hại như vậy, mọi người vẫn dám làm những việc dũng cảm như vậy.” Tôi nói, “Chúng tôi đến đây là để cứu người, theo hướng dẫn của Sư phụ. Nếu ông muốn cám ơn chúng tôi, xin hãy cám ơn Sư phụ của chúng tôi.” Ông ta gật đầu và cười, “Tôi biết.”
Trong vài năm vừa qua, tôi đã gặp đủ loại người trong khi giảng chân tướng trực tiếp. Có người cười vào mặt tôi, vài người chửi tôi, vài người xúc phạm tôi, có người tố cáo tôi với công an, có người biết ơn đến mức rơi nước mắt, có người ủng hộ tôi, và có người cám ơn tôi. Có thật nhiều phản ứng khác nhau. Khi người ta chửi tôi thậm tệ, tôi cảm thấy rất buồn cho họ. Tuy nhiên, giờ đây nhìn lại, đó không là gì cả. Trong quá trình này, tôi đã có thể tiêu trừ hết thảy quan niệm người thường và những tư tưởng bất hảo, ví dụ như tâm sợ hãi, xấu hổ, tự trọng quá đáng, tâm oán hận, cảm thấy bất công, tật đố, tâm tranh đấu, v.v.. Tâm tính của tôi đã đề cao, và tôi trở nên đầy từ bi.
Mỗi khi tôi đi xuống phố và nhìn thấy một dòng người đi qua tôi, Tôi phát ra niệm trong đầu, “Hãy thức tỉnh! Đại nạn lớn sẽ đến, và tôi hy vọng sẽ có nhiều người hơn được cứu.” Tôi rất vui với những người đã được cứu, và buồn cho những người từ chối không nghe chân tướng và tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ về Đại Pháp.
Tôi cũng thấy buồn cho những đồng tu chưa bước ra giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Các bạn đồng tu, hãy nhanh chóng bước ra và cứu người. Cứu người cũng cấp thiết như dập lửa. Chúng ta đến đây để cùng Sư phụ cứu người. Đây là thời khắc quyết định. Hãy nhanh chóng bước ra, vì không còn nhiều thời gian nữa. Ngay cả cứu được một người cũng sẽ làm cho Sư phụ hạnh phúc, và điều đó cũng sẽ giúp chúng ta hoàn thành lời thệ ước lịch sử.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/6/面对面讲真相救人的体会-246291.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/16/128142.html
Đăng ngày 24-09-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.