Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-07-2011] Tôi năm nay 27 tuổi, và tôi tu luyện Đại Pháp một mình. Trang web Minh Huệ đã cung cấp cho tôi một môi trường tu luyện tốt. Tôi có thể đọc các kinh nghiệm của những học viên khác, cách họ có thể vượt qua những khảo nghiệm sinh tử, và những nguyên lý mà họ chứng ngộ được. Khi tôi cảm thấy cô độc đến mức tôi không thể tiếp tục được nữa, khi nó thật khó để vượt qua một khảo nghiệm, khi sợ hãi hay chấp trước vào an nhàn đã cản trở tôi tiến bước để cứu độ chúng sinh, hay khi tôi bị lạc lối khi đối mặt với một vấn đề, tôi đã học Pháp, và điều đó luôn đem lại cho tôi những hiểu biết sâu sắc. Các bài chia sẻ của những học viên khác cũng rất hữu ích.

1. Đắc Pháp

Mẹ tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Công khi tôi còn học trung học. Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi đã không nhận ra được là Đại Pháp đáng trân quý đến chừng nào. Trong khi học cao đẳng, tôi chạy theo những mưu cầu thế gian và về cơ bản đã dừng đọc Pháp.

Nhiều việc mà tôi gặp phải sau khi tôi tốt nghiệp cao đẳng năm 2005 thậm chí còn khiến tôi bị xáo trộn hơn nữa. Mọi người tranh đấu với nhau vì danh và lợi. Đạo đức dường như trở nên rất mong manh khi người ta đối mặt với tiền tài và tham vọng.

Tôi đã xem bộ phim “Những khổ nạn của Chúa Giê-su.” Nó rất giống với những điều mà các đệ tử Đại Pháp đang phải trải qua. Tôi đã nhận ra tại sao các học viên Đại Pháp lại có can đảm để từ bỏ mọi thứ và gánh chịu những khổ nạn to lớn để bảo vệ Pháp. Tôi đã xúc động sâu sắc và nhận ra rằng Đại Pháp đáng trân quý biết bao. Tôi đã trở nên quyết tâm tu luyện Đại Pháp vào đầu năm 2007.

Trong suốt giai đoạn đầu của quá trình tu luyện, nhiều chấp trước của tôi, gồm cả những điều mà tôi không nhận ra, đã bị phóng đại lên. Tôi cảm thấy cơ thể mình khó chịu khi tôi cáu giận, nhưng tôi vẫn có một giai đoạn khó khăn trong việc kiểm soát tính khí mình. Tôi dần dần học cách chế ngự cảm xúc của mình, và đôi khi tôi đã hướng nội. Người học viên duy nhất mà tôi chia sẻ cùng vào lúc đó là mẹ tôi. Một lần trong giấc mơ tôi đã thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân đang hạ xuống từ trên trời và đặt bên cạnh chiếc gối của tôi. Mẹ tôi bảo rằng Sư Phụ đang muốn nói với tôi hãy học Pháp nhiều hơn nữa. Từ đó trở đi, tôi đã học ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và mỗi lần đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của thân thể.

Lần đầu tiên tôi trải qua nghiệp bệnh là vào tháng 10 năm 2007. Tôi có nhiều mụn nước ở phía bên phải ngực và lưng của tôi, nhưng chỉ một vài mụn nước trên ngực của tôi là bị đau. Cơn đau thật thống khổ. Vào một đêm Chủ Nhật khi tôi không thể ngủ được vì đau đớn, những lời của Sư Phụ đã hiện lên trong tâm tôi,

“Đại Giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú”
(“Chính niệm, chính hành” trong Hồng Ngâm II)

Tôi cảm thấy rằng Sư Phụ đang khích lệ tôi hãy nén chịu đựng. Cơn đau đã bớt dần vào thứ Hai. Sau đó tôi đã có một nhận thức sâu sắc hơn về những lời giảng này của Sư Phụ,

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó một khảo nghiệm khác đã đến. Công ty của tôi đã sắp xếp cho một người khác chuyển đến và ở cùng phòng tập thể với tôi. Lúc đầu tôi thấy đó là sự can nhiễu đối với môi trường học Pháp của tôi, mà tôi đã không nghĩ rằng đó là một người có tiền duyên đến để biết về chân tướng. Vào buổi tối khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra để học, bức hình của Sư Phụ trong cuốn sách trông rất nghiêm nghị, và tôi đã nhận ra rằng mình đã sai. Những người mà có thể sống cùng tôi hẳn phải có một mối quan hệ nhân duyên rất lớn đối với tôi, và tôi phải nói với anh ấy về Đại Pháp. Tôi đã rất thân thiện và quan tâm tới anh ấy còn anh ấy thì rất dễ tính. Thời gian anh ấy ở trong phòng không nhiều. Anh ấy ra ngoài và trở về nhà vào lúc tối muộn, vì thế hầu như anh ấy đã không làm ảnh hưởng đến việc học Pháp và tập công của tôi. Khi thời điểm tới, tôi cũng đã nói với anh ấy về Đại Pháp. Tình cờ anh ấy phải chuyển đi một vài tháng sau đó, và tôi đã trở lại sống một mình. Tôi thực sự biết ơn Sư Phụ đã ban cho tôi một cơ hội lớn như thế, để đương đầu và vượt qua những thói quen xấu của tôi trong việc trốn tránh các vấn đề. Sau đó, tôi đã học được cách tiếp cận và giải quyết các vấn đề bằng chính niệm.

2. Chuyển biến nhận thức từ cảm tính thành lý tính

Mẹ tôi đã bắt đầu tập luyện Đại Pháp trước năm 1999. Bà đã từng rất ốm yếu, nhưng đã hồi phục nhờ việc tập luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, bà đã phát triển các triệu chứng của bệnh ung thư vú vào cuối năm 2006 và đã mất hai năm sau đó.

Khi bà bị nằm liệt giường, trong tâm tôi đã đổ lỗi cho việc bà đã không nghiêm khắc với chính mình – không hướng nội, và kết quả là bà đã bị cựu thế lực lợi dụng. Những lúc bà ngủ gật khi phát chính niệm, tôi đã nhắc bà với một giọng thô lỗ, và điều đó đã khiến bà bị tổn thương. Đồng thời, tôi hy vọng bà sẽ nhanh chóng khỏe lại, và tôi đã đọc sách Đại Pháp cho bà với mưu cầu này trong tâm và hy vọng một “sự chữa trị nhanh chóng.” Khi tôi không thấy có bất cứ một kết quả nào sau một vài ngày, và đặc biệt không có tiến triển sau khi các học viên khác đã phát chính niệm cho bà, tôi đã bắt đầu có những nghi ngờ.

Cái chết của mẹ tôi đã gây ra những hiểu lầm về Đại Pháp đối với cha tôi và những người họ hàng khác. Đến bây giờ thậm chí nó vẫn rất khó để thay đổi tâm họ. Là đệ tử Đại Pháp, mỗi một suy nghĩ và hành động của chúng ta phải phù hợp với Đại Pháp, và chúng ta phải sửa chữa bất cứ lỗi lầm nào ngay khi có thể, đặc biệt là những quan niệm người thường. Chúng ta không nên để cựu thế lực lợi dụng những sơ hở của chúng ta, bởi vì nó sẽ khiến việc cứu độ chúng sinh thêm khó khăn hơn. Đối với người thường, lời nói và hành động của chúng ta là đại diện cho Đại Pháp. Đúng như Sư Phụ đã giảng cho chúng ta, nếu chúng ta thực thi tốt, mọi người sẽ nói Đại Pháp là tốt, còn nếu không, chúng ta sẽ không chỉ có thiếu sót trong việc tu luyện cá nhân mà còn tạo ra một ấn tượng không tốt đối với những người mà nhìn vào chúng ta, và sau đó sẽ rất khó để cứu họ.

3. Học Pháp nhiều, học Pháp tốt

Việc mẹ tôi qua đời đã khiến tôi thấy được sự nghiêm túc của việc tu luyện. Bên cạnh việc học Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, tôi cũng đọc một vài bài trong Tinh Tấn Yếu Chỉ và học các kinh văn khác theo thứ tự thời gian. Thời gian đầu trong suốt giai đoạn đó, tôi cũng vào Tuần báo Minh Huệ và những trang thông tin khác và biết đến một vài nội dung trên trang web Minh Huệ. Nó là hữu ích nhất.

Đồng thời, tôi đã bắt đầu học thuộc cuốn sách. Khi tôi học thuộc lòng tôi đã hiểu được nhiều hơn so với khi tôi đọc sách, và tôi đã hiểu được các tầng nghĩa khác nhau của những điều mà tôi đã hiểu được trước đó. Nó cứ như thể là tôi chưa bao giờ đọc cuốn sách đó. Điều này đã tăng cường tín tâm cho tôi. Trong khoảng thời gian một năm tôi cũng cảm nhận được uy lực của việc phát chính niệm thời gian dài. Khi phát chính niệm thời gian dài, tôi cảm nhận một cách rõ ràng rằng thân thể mình trở nên rất lớn và rất ấm, còn tâm của tôi thì tập trung hơn rất nhiều. Điều này khiến tôi nhận ra được sức mạnh của chính niệm của các đệ tử Đại Pháp. Tất cả mọi thứ đã tăng thêm tín tâm của tôi đối với sức mạnh của Đại Pháp.
Khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi đã tìm thấy các câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi và những khảo nghiệm mà tôi đã không thể vượt qua trước đó. Bây giờ, khi một số tư tưởng xấu xuất hiện, tôi thấy được vấn đề dựa trên Pháp. Tôi biết những tư tưởng xấu này không phải của tôi, mà thay vào đó là những quan niệm người thường hoặc những tín tức xấu từ vũ trụ. Có khả năng hiểu được sự khác biệt này sẽ khiến việc loại bỏ những tư tưởng xấu dễ dàng hơn thay vì để chúng ảnh hưởng đến tôi.

Trong suốt năm qua, tôi cũng đã thấy được mặt ích kỷ của mình. Khi một vấn đề phát sinh, suy nghĩ đầu tiên của tôi luôn là làm thế nào để bảo vệ bản thân. Tôi luôn cố gắng để thay đổi người khác thay vì thay đổi chính mình, hay suy nghĩ về chấp trước nào khiến vấn đề này hiển lộ trong tôi. Một lần một người bán dạo ở tầng dưới bắt đầu chơi nhạc rất to ngay sau khi tôi bắt đầu học Pháp trong căn phòng tập thể của tôi. Tôi nhận thấy đó là sự can nhiễu đối với việc học Pháp của tôi. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu, nhưng nó không có tác dụng. Tôi đã nghĩ đến lời giảng của Sư Phụ, “Mọi thứ đều có căn nguyên của nó,” tôi chắc hẳn phải có một chấp trước mà tôi cần phải loại bỏ nó đi. Khi nghĩ kỹ, tôi nhớ ra rằng mình đã đặc biệt rất thích một bài hát nhạc pop. Tiếng nhạc bên ngoài đã biến mất ngay sau khi tôi nhận ra chấp trước này. Khi ai đó đối xử không tốt với tôi hay nói những điều xúc phạm đến tôi, tôi thường phàn nàn về cách hành xử của người ta, nhưng nó thực sự đang nhắc tôi nhằm bỏ đi mong muốn được nghe những lời nói tốt đẹp. Nếu tôi không có chấp trước này, thì sự việc như vậy đã không xảy ra.

Từ đầu năm 2010 tôi ngày càng nhận ra được tầm quan trọng của việc học Pháp tốt, và ý nghĩa trong việc cải biến căn bản những quan niệm người thường. Khi tôi trở lại làm việc sau lễ nghỉ Tết nguyên đán, một đồng nghiệp mà có một mối quan hệ tốt với tôi thường hay đứng bên cạnh tôi đọc tạp chí, điều đó đã làm phiền tôi và ảnh hưởng đến công việc của tôi. Tôi đã có những cảm xúc tiêu cực và không bằng lòng với anh ta. Sau đó, tôi đã học được đoạn kinh văn này,

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (“Nhận thức tiếp nữa“, Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khi đọc đoạn này, tôi đột nhiên nhận ra rằng điều này có nghĩa là để loại bỏ đi ma tính của tôi. Sư Phụ cũng giảng,

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (“Cảnh giới“, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã buồn và bực tức với cách hành xử của đồng nghiệp của tôi, điều đó nghĩa là tôi đã không đạt được tiêu chuẩn của một người thiện tâm. Khi nhận ra điều này, tôi đã dần dần chặn đứng được những cảm xúc này. Sau đó, người đồng nghiệp này vẫn thỉnh thoảng ghé qua và đọc tạp chí, nhưng dần dần anh ấy đã không đến nữa khi tôi đã coi nhẹ vấn đề này.

Mặc dù tôi đã tu luyện khoảng hơn ba năm, thỉnh thoảng tôi vẫn bị can nhiễu bởi chấp trước vào danh và lợi. Tôi đã làm việc tại công ty này khoảng năm năm. Số lượng và độ khó trong công việc của tôi thì lớn hơn rất nhiều so với các đồng nghiệp, và người quản lý có công nhận những kỹ năng và nỗ lực của tôi. Tuy nhiên, mức lương của tôi là thấp nhất trong số các nhân viên có cùng một lượng công việc giống như tôi, và một số người mà có khối lượng công việc ít hơn lại có một mức lương cao hơn tôi. Tôi đã rất thất vọng trong những ngày này và đã nghĩ đến việc yêu cầu tăng lương, nhưng tôi đã nhận ra rằng một người tu luyện thì nên làm việc mà không truy cầu. Cuối cùng tôi đã thực sự triệt để phóng hạ chấp trước vào danh lợi sau khi đọc kinh văn “Giảng Pháp tại Manhattan, năm 2006” nhiều lần. Ngay sau khi tôi loại bỏ chấp trước của mình vào tiền bạc, công ty đã nâng lương cho tôi mà không có bất cứ đòi hỏi nào từ tôi cả.

4. Nắm bắt mọi cơ hội giảng chân tướng và khẩn cấp cứu người

Sau khi tôi bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc, tôi thấy sự khẩn cấp phải nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Lần đầu tiên tôi nói về Pháp Luân Công là khi một nhóm bạn đến thăm chỗ tôi. Tôi biết họ đến là để tìm hiểu sự thật, vì vậy tôi đã in ra hai đĩa DVD để đưa cho họ, nhưng cần phải rất can đảm để thực hiện được như vậy. Khi tôi có được một sự hiểu biết về Pháp sâu hơn, tôi đã có thể nói với những người quen của tôi về Đại Pháp, nhưng tôi sẽ tức giận khi mọi người phản bác lại mình, và bên trong tôi thấy sục sôi, mặc dù tôi không tranh cãi với họ. Cảm xúc này gây trở ngại cho tôi trong việc giữ bình tĩnh và giảng rõ mọi việc.

Tôi đã học hỏi được nhờ đọc các bài chia sẻ của những học viên khác nhằm khuyến khích mọi người thoái Đảng, và tôi đã đề cập đến Đại Pháp khi nói chuyện với bạn bè và bảo họ thoái xuất. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với đồng nghiệp của tôi về Đại Pháp là sau khi xem một bộ phim về thảm họa. Tôi đã nói chuyện với họ về cuộc đàn áp những người theo đạo Cơ-đốc, bốn bệnh dịch gần như phá hủy đế chế La Mã, và hòn đá ở Quý Châu với những dòng chữ được khắc một cách tự nhiên, “Trung Quốc Cộng Sản Đảng Vong,” và tôi cũng đã nói về Đại Pháp. Một đồng nghiệp đã nhanh chóng chấp nhận nó. Mặc dù ban đầu trong tâm tôi không chắc lắm, tôi đã lấy hết can đảm và trở nên vững tin hơn và đã có thể nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên hơn.

Một lần một người bạn học cùng trường cao đẳng của tôi trước đây đã phải nhập viện để làm đại phẫu. Tôi nhận ra là mình nên nói chuyện với anh ấy. Trước đây tôi đã tặng cho anh ấy một đĩa DVD, và anh ấy đã nhận nó, và tôi đã nói chuyện với anh ấy và bạn gái của anh. Khi tôi gặp lại đôi vợ chồng vào năm 2009 và yêu cầu họ thoái Đảng, họ đã đồng ý và tôi cảm thấy như họ đã chờ đợi trong một thời gian dài. Tôi cũng đã nói chuyện với một vài người bạn khác cùng lớp trước đây, những người cũng đến thăm anh ấy. Họ cũng đã nhận đĩa DVD. Tôi cũng đã nói chuyện với các đồng nghiệp và những bạn học cũ và giúp họ thoái Đảng. Bây giờ khi nhìn lại, tôi chỉ đơn giản là muốn họ biết được sự thật, và tôi có thể giúp họ thoái xuất.

Tôi đã mua một cái máy in, và ban đầu là phân loại các bức thư và làm những chiếc bìa ngoài thật đẹp rồi nhét chúng vào những chiếc phong bì màu đỏ, sau đó buộc chúng lên cửa của người dân. Lần đầu tiên làm việc này tôi vẫn rất sợ hãi, và tôi đã vài lần đến nơi mà lại không treo một chiếc phong bì nào. Tôi đã học Pháp hàng ngày và thường đọc bài chia sẻ của các học viên khác, nhưng tôi vẫn không thể làm điều đó. Dù sao tôi vẫn tiếp tục ra ngoài bất cứ khi nào có cơ hội, bởi vì tôi biết – dựa trên những Pháp lý, tôi phải tôi luyện được bản thân mình. Một lần tôi rốt cuộc đã lấy đủ can đảm và đặt một số tài liệu bên ngoài một cánh cửa tại một ngôi làng hẻo lánh. Sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cứ như thể nỗi sợ hãi đã được loại bỏ khỏi không gian của tôi. Khi tôi không còn quá nhiều lo lắng và sợ hãi nữa, dần dần tôi đã có thể phát tài liệu. Đó là quá trình loại bỏ sự sợ hãi. Tất cả mọi thứ đã diễn ra rất suôn sẻ dưới sự bảo hộ của Sư Phụ.

Người lạ mặt đầu tiên mà tôi bảo thoái Đảng là một người lái xe taxi. Ông nói ông là một đảng viên và ông đã nghĩ tốt về cái đảng đó. Tôi đã lấy hết can đảm để nói chuyện với ông ấy về việc thoái Đảng, nó thối nát như thế nào, và rằng nhiều người đã thoái xuất khỏi nó. Ông đã quan tâm và tin tưởng tôi. Dường như ông ấy đã trở thành một người khác và thừa nhận rằng Đảng không tốt. Do thời gian có hạn, trước khi tôi vội vàng bảo ông thoái, tôi đã không giải thích lý do việc ông nên thoái là rất tốt, và ông đã do dự. Mặc dù không thành công, nhưng tôi đã trở nên tự tin hơn nhiều trong việc nói chuyện với người lạ.

Khi mọi người không đồng ý với tôi, tôi thường nghĩ: “Tại sao người này lại ngoan cố đến vậy?” và đôi khi tôi thậm chí còn tranh cãi với họ, nhưng giờ đây tôi mang một tâm từ bi và xuất phát từ những ý định tốt đẹp thuần khiết. Tôi vui lòng giải thích tất cả mọi thứ trong bất kỳ hoàn cảnh nào và không bao giờ tranh luận, và kết quả là khá tốt. Khi tôi có thể làm được như vậy, mọi người sẵn sàng lắng nghe tôi.

Nỗi sợ hãi luôn can nhiễu đến tôi khi tôi phân phát các tài liệu và khi tôi nói chuyện với mọi người. Chìa khóa để hoàn toàn loại bỏ sự sợ hãi là học Pháp tốt và nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo Đại Pháp. Chỉ khi tôi thực hiện được điều này thì mới khiến giảm bớt được sự can nhiễu và quá trình cứu người trở nên suôn sẻ hơn.

Tôi thường hay khó chịu khi gặp rắc rối, và ngay lập tức tôi luôn cố gắng để phá bỏ nó đi. Khi tôi có một cơ hội để nói chuyện với người lạ về việc thoái Đảng, đôi khi tôi đã bỏ lỡ mọi người bởi vì tôi cho rằng một người nào đó chắc khó nói chuyện, hoặc tôi sợ mất mặt. Khi tôi nói chuyện với những người quen biết, tôi sợ không nói được một cách phù hợp và có thể khiến ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi. Khi nhận ra những chấp trước này, tôi cảm nhận rõ ràng là nỗi sợ hãi đang tiêu tan.

Tôi thực sự cảm thấy rằng Sư Phụ đang cứu người, và Đại Pháp đang cứu người, và chúng ta chỉ cần hành động theo những yêu cầu của Đại Pháp, bởi vì chúng sinh đang chờ đợi được cứu độ. Tôi có thể cảm thấy niềm vui của họ khi được cứu. Một lần tôi đã nói chuyện với một nhân viên an ninh tại một công ty, đầu tiên tôi đã không nói chuyện với anh ấy vì tôi sợ bị bắt giữ hoặc bị tố cáo. Từ cuộc trò chuyện tôi biết rằng anh ấy là một đảng viên và anh ấy ủng hộ Đảng. Khi tôi nghe điều này, tôi đã muốn từ bỏ anh ấy, nhưng sau đó chính anh ấy đã đề cập đến Pháp Luân Công và đưa ra những suy nghĩ về nó. Tôi đã nghĩ, “Mình không được để lỡ cơ hội tuyệt vời này.” Vì vậy, tôi đã hỏi anh ấy rằng tại sao anh lại nghĩ rằng Pháp Luân Công bị bức hại ở Trung Quốc, và tôi cũng nói với anh rằng Pháp Luân Công đã được tập luyện trên toàn thế giới. Sau đó, dần dần, tôi đã nói với anh ấy về việc thoái xuất, làm tam thoái, và cách thực hiện được việc đó. Sau khi tôi nói với anh ấy mọi điều anh ấy thậm chí còn vui mừng hơn cả tôi.

Sau đó tôi đã ghé thăm viên chức an ninh này vào một dịp khác. Anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy muốn thoái Đảng. Anh ấy đã nói rằng anh ấy cảm thấy như thể mình đã có được điều gì đó vững chắc để tin tưởng sau khi anh ấy hiểu rằng Đại Pháp là tốt. Anh ấy sẽ tiếp tục nói với gia đình mình và để tất cả họ đều biết về những thông tin tuyệt vời này. Khi tôi nghe tất cả những điều này, tôi gần như đã khóc. Nếu tôi không giảng chân tướng với sự trợ giúp của Sư Phụ tôi đã có thể khiến anh ấy thất vọng, và anh ấy là một người tốt đến thế. Tôi cũng đã nhận ra rằng chúng ta phải giải thích tất cả mọi thứ thật rõ ràng. Khi mọi người thực sự biết được sự thật, nó dường như là họ thay đổi từ trong ra ngoài. Ví dụ, khi tôi nói chuyện với một đồng nghiệp mới, anh ấy đã nói với tôi là trước đây đã có rất nhiều người đã nói với anh ấy về Pháp Luân Công, nhưng lần này, anh ấy đã thật sự hiểu được sự thật về Đại Pháp, và tại sao cần thiết phải thoái Đảng. Không lâu sau, người này đã rời khỏi công ty của chúng tôi. Nó dường như anh ấy đến đây chỉ để hiểu được chân tướng.

Tôi vẫn chưa thực hiện đủ trong việc giảng chân tướng. Tôi sẽ kiên trì phấn đấu tinh tấn hơn bao giờ hết, làm tốt ba việc, và đạt viên mãn để theo Sư Phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/19/修炼四年的历程-244049.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/3/127824.html
Đăng ngày 23-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share