Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-07-2022] Tôi là một nữ công nhân 44 tuổi, sinh ra và lớn lên ở tỉnh Cát Lâm. Tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, năm 1998 tôi bắt đầu tu luyện tại nhà và từ tháng 5 năm 1999, tôi tham gia học Pháp và luyện công nhóm.
Sau khi tốt nghiệp trung học vào năm 1997, tôi được phân công làm công nhân cho một nhà máy. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi làm việc chăm chỉ và không lựa chọn công việc. Tôi luôn nghĩ cho người khác trước, và có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Họ nói tôi đã thực sự thay đổi so với trước đây.
Đắm mình trong ánh sáng của Đại Pháp, tôi đã được thụ ích cả về sức khỏe lẫn tinh thần, và theo đó người thân và đồng nghiệp của tôi cũng được hưởng lợi. Sau đây, tôi xin chia sẻ về hai lần tôi nhường vị trí công việc của mình cho người khác.
Giữ phong thái của một học viên
Cuối năm 2000, công ty tôi tiến hành cải tổ và yêu cầu toàn thể nhân viên cạnh tranh để có được vị trí làm việc mới. Mọi người được yêu cầu cho điểm lẫn nhau, và các vị trí được xác định theo điểm số từ cao xuống thấp. Sau khi đủ người thì những nhân sự còn lại sẽ bị sa thải. Tuy nhiên, số vị trí mới trong mỗi phân xưởng lại ít hơn số lượng ban đầu. Điều này liên quan đến việc chúng tôi có bị thất nghiệp hay không, vậy nên, tất cả chúng tôi đều chọn cạnh tranh cho vị trí cũ trong tổ ban đầu của mình để đảm bảo cơ hội được giữ lại cao hơn.
Tổ của tôi trước đây có bảy người, nhưng chỉ có sáu vị trí mới. Trong số đó có sáu người, bao gồm cả tôi, đã làm thời gian tương đối lâu, chỉ có một chị đang cho con bú mới vào tổ sau thời gian nghỉ sinh. Chị ấy có khả năng bị điểm thấp nhất và bị cho thôi việc vì chưa quen với mọi người. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết mình nên nghĩ cho người khác trước. Nếu tôi cạnh tranh cho vị trí này thì chị ấy sẽ bị sa thải. Chị ấy sẽ rất khó tìm được việc làm vì đang trong thời gian chăm sóc con nhỏ!
Về đến nhà, tôi kể chuyện với mẹ. Mẹ nói: “Còn con thì sao? Con đừng ngốc thế! Con không thể chỉ nghĩ cho người khác, mà cũng phải nghĩ cho bản thân nữa chứ! Cha con mất rồi. Mấy mẹ con mình cũng cần phải sống.” Mẹ tôi không có bảo hiểm lao động, em trai tôi đang học đại học, và tôi phải gách vác việc gia đình. Nhưng khi nghĩ về người phụ nữ đang chăm con mọn kia, tôi thực sự không muốn cạnh tranh với chị ấy. Cuối cùng, tôi quyết định từ bỏ cạnh tranh cho vị trí này, và chia sẻ suy nghĩ của mình với chị ấy cùng những người khác trong tổ.
Chị ấy cảm ơn tôi rất nhiều, còn những người khác cho rằng điều đó thật khó tin. Tôi đã tham gia cạnh tranh vị trí trong một tổ khác có rất nhiều người. Đúng như dự đoán, tôi đã bị cho thôi việc, còn người phụ nữ cho con bú giữ được vị trí đó.
Cả công ty có hơn 200 công nhân bị sa thải. Công ty đã tổ chức một khóa đào tạo lại trong một tuần cho chúng tôi, và sau đó là một kỳ thi. Dựa trên kết quả của kỳ thi, chúng tôi có thể chọn phân xưởng mà chúng tôi muốn làm. Trong thời gian đào tạo, tôi đã rất chăm chỉ, nêu sáng kiến cho những khó khăn trong công việc, và tạo được ấn tượng tốt với mọi người. Tôi đứng thứ ba trong kỳ thi, nên tôi là người thứ ba được chọn vị trí làm việc.
Vì tôi đến muộn nên trưởng công đoàn, người tổ chức khóa đào tạo, đã chọn cho tôi phân xưởng có mức lương cao. Tôi đã rất hài lòng. Khoảng mười phút sau, một nữ công nhân từ phân xưởng cũ của tôi đến và nói: “Điểm của tôi rất thấp nên chỉ có thể quay lại tổ ban đầu của chúng ta. Cô cũng biết tôi có mâu thuẫn với quản đốc, và ông ấy sẽ gây khó cho tôi. Hay cô đổi vị trí cho tôi nhé.“ Tôi biết vị trí ban đầu có mức lương thấp hơn nhiều so với vị trí mới của mình, nên tôi thực sự không muốn chuyển. Nhìn cô ấy, tôi hiểu cô ấy sẽ rất khó khăn nếu quay về phân xưởng cũ. Là một học viên, tôi nên nghĩ cho người khác, vậy là tôi đồng ý.
Cô ấy vui vẻ cảm ơn tôi, sau đó tìm người phụ trách giải thích rằng chúng tôi đã đổi vị trí cho nhau.
Một lát sau, loa phóng thanh của công ty thông báo: “Quản lý đồng ý cho hai công nhân đổi phân xưởng cho nhau.” Nhiều công nhân đã rất ngạc nhiên và hỏi: “Ai thế nhỉ?” Một công nhân trẻ biết tôi đã từ bỏ vị trí đầu tiên của mình lại gần tôi và nói: “Lại là chị à!”
Tôi đã quay lại vị trí cũ ở phân xưởng ban đầu như thế. Sau đó, tổ của chúng tôi được giao sản xuất một sản phẩm mới, và cả nhóm được điều đến một phân xưởng khác. Phân xưởng này thậm chí còn tốt hơn phân xưởng tôi được chọn trước đây. Một chị cùng tổ bảo tôi: “Đúng là người tốt sẽ được phúc báo em nhỉ!” Tôi trả lời: “Em là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và Đại Pháp dạy chúng em trở thành người tốt.”
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/21/446508.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/7/203156.html
Đăng ngày 01-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.