Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 08-04-2022] Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 1998. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi đã chứng kiến sự vĩ đại của Sư phụ, sự mỹ hảo của Đại Pháp cùng vô số điều thần kỳ. Chồng, con trai, con dâu và cháu gái của tôi đều đã minh bạch chân tướng Đại Pháp, đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đồng thời đều đã thoái xuất khỏi các tổ chức đảng – đoàn – đội. Cả gia đình chúng tôi hạnh phúc đầm ấm, đắm chìm trong Phật ân hạo đãng. Tôi xin chia sẻ một số ví dụ dưới đây:

1. Hướng nội tìm, tu bản thân, gia đình hoà thuận

Bố tôi mất sớm, mẹ tôi sống một mình tới nay đã 86 tuổi, thân thể vẫn khỏe mạnh. Trước kia mẹ tôi sống trong căn nhà thấp tầng, sinh hoạt phí không cần nhờ tới con cái lo, sống như vậy cũng được 60 năm. Mấy năm trước, vì ở nhà thấp tầng lò sưởi bất tiện, điều kiện sống cũng không tốt, mẹ tôi liền thuê chung cư, chi phí cũng do mẹ tôi tự trả. Bốn anh chị em chúng tôi luân phiên tới chăm sóc mẹ, khi ở đó cũng ăn uống cùng mẹ, không bỏ ra đồng nào. Tiền lương mỗi tháng của mẹ tôi hơn hai nghìn tệ, thời gian dài có phần không gánh nổi chi phí. Ngoài miệng mẹ tôi không nói nhưng trong tâm sớm đã bực dọc, tâm tình trong trạng thái như vậy cũng đã hơn một năm. Sau đó mẹ đều bất mãn với bốn người con chúng tôi, thường than thở, nói bản thân hơn 80 tuổi sống thật vô dụng, bốn đứa con không có ai hiếu thuận.

Tôi biết ý mẹ là muốn tôi đứng ra giúp bà giải quyết gánh nặng này. Nhưng tôi nghĩ: Tôi không phải là con trai, cũng không phải là con trưởng, cho dù muốn cũng quản không được. Anh chị tôi đều là người coi tiền như mạng sống, sẽ không đồng ý chi tiền, tôi cũng không muốn làm mất lòng họ. Cho nên tôi vẫn luôn bỏ qua mối lo lắng đó của mẹ, mẹ đối với tôi càng không hài lòng. Mẹ nói với anh chị rằng tôi bất hiếu, hàng ngày khiến bà tức giận, còn nói rất nhiều lời khó nghe. Lúc chị gái nói với tôi những chuyện này, tôi chỉ mỉm cười bỏ qua.

Tháng này tới phiên tôi chăm mẹ. Chị gái nói với tôi: “Mẹ nói bị mất đồ, là em lấy trộm mang về nhà,” còn nói rất nhiều lời khó nghe. Lần này tôi cũng không nói gì, nhưng trong tâm nghĩ: Sao lại như vậy, thật sự vô lý. Trong tâm tôi rất bất bình, muốn tìm mẹ để tranh luận. Nhưng nghĩ lại: Bản thân tôi là người tu luyện, không thể giống như mẹ; mẹ tôi tuổi tác đã cao, có lúc cũng hồ đồ, hà tất phải so đo với bà?

Qua vài ngày, em dâu lại nói cho tôi biết: “Mẹ nói chị lấy áo khoác lông dê của mẹ đổi cho một người tu luyện Pháp Luân Công.“ Tôi nghe xong không nhịn nổi cơn giận. Tôi nói: “Sao có thể nói một chuyện phi lý như vậy, áo khoác này là chị mua cho mẹ, vẫn là áo khoác đó, đem đổi cho ai? Chị mua cho mẹ nhiều quần áo như vậy sao mẹ không nói gì? Còn lôi cả Pháp Luân Công vào, cái gì không tốt cũng đều quy chụp cho chị!” Vì vậy tôi liềm tìm mẹ làm ầm ĩ lên: “Mẹ có biết chúng ta là người một nhà, mẹ lúc nói này, lúc nói nọ, toàn chuyện không tốt; việc tốt của con nhiều như vậy sao mẹ không nói? Mẹ thật sự càng già càng hồ đồ, tốt xấu không phân biệt được!” Tôi còn nói những điều mà người tu luyện không nên nói. Mẹ tôi vừa nghe vừa khóc, nước mắt chảy xuống.

Buổi tối về đến nhà, ba chiếc răng phía trên bên phải của tôi bắt đầu đau, mặt cũng sưng lên, còn phát sốt. Tôi phát chính niệm một thời gian lâu cũng không có tác dụng, mới nghĩ tới việc nhìn lại bản thân, hướng nội tìm.

Sư phụ giảng:

“Chư vị là người luyện công thì chư vị cần phải làm người tốt, dần dần đồng hoá với đặc tính vũ trụ, bỏ những thứ không tốt của mình.” (Bài giảng thứ tám – Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi đối chiếu với Pháp của Sư phụ, nhớ lại thái độ của tôi với mẹ, cùng với mọi lời nói việc làm trong sự việc này. Oán trách, tức giận, căm phẫn bất bình, những cái này đều không phải biểu hiện của người tu luyện, càng không thể nói tới tiêu chuẩn cao và sự từ bi. Quả thật vô cùng bất hảo. Tôi rất hối hận, bao năm qua vẫn chưa thực tu ở phương diện này, thật sự hổ thẹn với Sư phụ, hổ thẹn với Đại Pháp.

Kỳ thực mẹ tôi có rất nhiều điểm tốt. Bà kiên cường tự lập, làm việc cũng rất tốt. Sau khi bố tôi qua đời, một mình bà nuôi dưỡng chúng tôi mấy chục năm, hy sinh cho con cái nhiều như vậy. Tôi lại vô ơn sinh lòng oán trách, chỉ trích mẹ, thật là bất hiếu. Mẹ muốn tôi đứng ra nói chuyện, tức là tin tưởng tôi, bởi vì tôi có tiếng nói hơn trong các anh chị em. Từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ có tính cách quyết liệt, việc gì cũng muốn định đoạt, các anh chị cũng nhường tôi, mẹ cũng yêu chiều tôi; mà tôi ngày hôm nay chẳng những không thực hiện theo nguyện vọng của mẹ, nghiêm trọng hơn còn làm tổn thương mẹ, khiến bà phải khóc. Thật là có lỗi, là điều không nên làm.

Người xưa có dạy: “Bách thiện hiếu vi tiên,” là người tu luyện chẳng phải càng cần làm tốt hơn sao? Vì vậy tôi đã nhận lỗi với Sư phụ, đến xin lỗi mẹ, cũng chủ động họp bốn anh chị em lại, nói ra suy nghĩ của mình. Tôi nói mặc dù tôi không phải con cả, cũng không phải con trai, nhưng hiếu kính với cha mẹ là mỹ đức của dân tộc Trung Hoa. Mẹ nuôi dạy chúng ta từ nhỏ không hề dễ dàng gì. Lúc nhỏ mẹ nuôi chúng ta, lúc mẹ về già chúng ta nên chăm sóc mẹ. Đây là nghĩa vụ của con cái. Giờ đây chúng ta cũng là người làm cha mẹ, nên làm gương cho các con. Một mình mẹ vừa phải thuê nhà, vừa lo sinh hoạt phí, gánh nặng thật sự rất lớn. Chia cho bốn người chúng ta, bình quân mỗi nhà cũng không đáng là bao, giảm bớt gánh nặng cho mẹ, để mẹ được sống hạnh phúc, vui vẻ một chút lúc tuổi già. Tôi nói ra đề nghị này không biết anh chị em có ý kiến gì không? Các anh chị đều thấy tôi nói có lý, không có ý kiến, cũng đều đồng ý. Vấn đề khó đã giải quyết xong, gia đình lại hòa thuận, vẻ mặt âm trầm của mẹ tôi cũng đã tươi cười trở lại, cũng không nói ai không tốt nữa.

Qua sự việc của mẹ, tôi thể hội được là người tu luyện trong hoàn cảnh gia đình cũng phải tu bản thân, coi bản thân là người tu luyện, không thể theo cá tính bản thân mà tùy tiện muốn thế nào liền làm như thế. Cũng phải đặt yêu cầu cao cho bản thân, điểm này trước đây tôi chưa nhận thức đến và cũng chưa làm đến được, là tiêu chuẩn mà tôi cần thực tu và đạt được trong tương lai. Sau này tôi sẽ nỗ lực về phương diện này, làm một đệ tử chân tu khiến Sư phụ yên tâm.

2. Đại Pháp triển hiện thần tích

Ví dụ về việc tu Đại Pháp, cả nhà được lợi ích có rất nhiều; gia đình tôi cũng trải nghiệm được như vậy.

Con trai tôi học ngành y, làm việc ở bệnh viện huyện. Mấy năm nay bệnh viện làm việc hiệu quả không tốt lắm, con trai tôi lương thấp nên muốn đổi sang công việc tốt hơn. Nói đến cũng trùng hợp, đúng lúc có một người bạn làm ở bộ phận công trình đường bộ giới thiệu cháu đến đó công tác.

Con trai tôi không tu luyện, nhưng đối với Đại Pháp hoàn toàn tin tưởng, cũng rất ủng hộ tôi tu luyện. Bình thường cháu hay niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện-Nhẫn hảo”. Trong xe của cháu, bốn góc đều treo đồ trang trí của Pháp Luân Đại Pháp; bình thường trên người cũng luôn mang theo bùa hộ thân của Đại Pháp. Sau khi tới đơn vị mới, cháu cũng tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn trong đối nhân xử thế, không tham lam chiếm đoạt, làm việc nghiêm túc chăm chỉ, được lãnh đạo tín nhiệm. Sau thời gian không lâu, cháu được thăng lên cấp quản lý nhỏ, lương một năm 15-16 vạn, ngày Tết còn có các khoản tiền thưởng khác.

Có một lần, con trai tôi và đồng nghiệp ra ngoài làm việc. Đồng nghiệp mới học lái xe, muốn thử một chút. Lái xe đến một khúc cua, đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc ô tô lớn đang lao đến, nhìn thấy như là gặp tai nạn chết người rồi. Nhưng không biết vì sao đầu xe tự chuyển hướng vào lề đường, chỉ là đèn xe văng ra, người đồng nghiệp sợ choáng váng, lúc đó trong đầu con trai tôi cũng trống không. Có lẽ tay của cháu đột nhiên chạm vào bùa hộ thân trong túi, liền vội vàng nói người đồng nghiệp niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Kết quả cả hai người đều không bị thương chút nào, hữu kinh vô hiểm, tránh được một nạn lớn. Khi về con trai kể với tôi: “Mẹ à, niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ thật sự tốt, thực sự có tác dụng, Sư phụ Đại Pháp thực sự đã quản con rồi. Nếu không, con trai mẹ sớm đã mất mạng. Con tin tưởng vào Pháp này.”

Ngày 13 tháng 5 năm 2020, con dâu tôi từ ngoài trở về. Trên cổ cháu có một cái u, đã hẹn cần vào bệnh viện làm phẫu thuật. Con trai tôi đi làm rất bận, chỉ có tôi có thể đi cùng. Ngày thứ hai, tôi và con dâu cùng đến bệnh viện. Lúc đó tình hình dịch bệnh vẫn còn rất nghiêm trọng, người đi cùng phải làm xét nghiệm, phải kiểm tra căn cước công dân, kiểm tra chứng nhận sức khỏe trên điện thoại, v.v. Tôi không có mấy chứng nhận này, con dâu chỉ có thể tự đi. Tôi bảo cháu không cần sợ, thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thì sẽ không có vấn đề gì. Tôi căn dặn nhiều lần, con dâu cũng gật đầu đồng ý. Tôi về nhà giúp cháu phát chính niệm. Vốn ban đầu nói cần nhập viện một tuần, nhưng đến tối con dâu gọi điện nói đã về nhà rồi. Trong điện thoại cháu vui mừng nói: “Mẹ ơi, tất cả đều thuận lợi, những lời mẹ nói con đều theo đó mà làm, thật thần kỳ!”

Cháu gái tôi năm nay 11 tuổi, mỗi dịp nghỉ Đông hay nghỉ Hè đều cùng tôi học Pháp, học thuộc “Hồng Ngâm”, cũng biết niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Mỗi lần thi cuối kỳ cháu đều đứng đầu lớp. Có một lần, cháu gái hỏi tôi: “Bà ơi, bà có biết vì sao cháu luôn thi được thành tích tốt không? Cháu nói bà nghe, cháu vừa vào trường thi vừa niệm chín chữ chân ngôn, không đề nào không biết làm.” Tôi nhìn dáng vẻ đáng yêu của cháu gái liền nở nụ cười.

Tôi tu Đại Pháp đã hơn hai mươi năm. Trong hơn hai mươi năm qua, mọi việc trong nhà đều thuận lợi, bình an, cả gia hòa thuận vui vẻ, thật sự vô cùng hạnh phúc. Tại đây tôi thật lòng khuyên những người thân, bạn bè, con người thế gian còn chưa minh bạch chân tướng, chưa làm tam thoái hãy mau chóng liễu giải! Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu người, khiến con người bình an hạnh phúc. Chỉ có tin vào Đại Pháp mới có thể thoát khỏi kiếp nạn đang đến, tránh xa đại ôn dịch. Nhất định đừng nên bỏ qua cơ duyên vạn cổ này!

Do tầng thứ hữu hạn, có điểm nào không ở trong Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính. Cảm ơn các đồng tu!

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/8/向内找修自己-大法显神迹-440926.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/5/201694.html

Đăng ngày 14-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share