Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 22-08-2022] Gần đây, tôi luôn có cảm giác thời gian không đủ dùng, rất ít thời gian học Pháp và luyện công. Bởi tôi vẫn luôn có một chướng ngại lớn mãi không đột phá được, chính là ham ngủ, ngày nào cũng ngủ không dậy nổi, hầu như ngày nào cũng không phát chính niệm được lúc 12 giờ đêm.

Các đồng tu xung quanh tôi đều rất tinh tấn, cơ bản đều phát chính niệm lúc 12 giờ đêm xong mới đi nghỉ, đến khoảng ba, bốn giờ sáng dậy luyện công, trung bình một ngày ngủ khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ. Tôi thấy thần sắc của các đồng tu đều hồng hào, nên cũng rất muốn ngủ ít đi một chút. Nhưng cứ đến khoảng 10 giờ tối là tôi lại buồn ngủ díu mắt lại. Lúc này, trong đầu tôi xuất hiện niệm đầu bảo: ngủ sớm một chút vậy, rồi sáng hôm sau dậy sớm. Thế nhưng, ngày hôm sau, tôi lại không dậy nổi, cũng rất hối hận, lại để lãng phí bao nhiêu thời gian một cách vô ích như vậy.

Một hôm, buổi tối, tôi lại đi ngủ sớm. Nửa đêm tôi bị đánh thức bởi một thanh âm, tôi mở to mắt nhìn một cái thấy vừa mới qua 11 giờ. Ma ngủ lại kéo xuống, lại có ý nghĩ vẫn còn sớm, rồi nằm xuống ngủ tiếp. Lại qua một hồi, như có thứ gì đó vỗ nhẹ vào huyệt thái dương của tôi, tôi lại mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đúng 12 giờ, cần phát chính niệm rồi. Tôi mơ hồ đứng dậy đi một vòng, đầu vừa căng vừa nhức rất khó chịu. Tôi lại ngồi trên giường, ma ngủ lại bủa vây một lần nữa, tôi lại mơ mơ màng màng ngả đầu xuống ngủ.

Tôi vừa thiếp đi, liền có con mèo nhỏ ngồi trước đầu tôi, nó duỗi móng vuốt, liền bắt được một con côn trùng từ đầu tôi ra. Tôi nhìn kỹ, thấy có màu vàng lấp lánh, dường như còn có cánh dài, to chừng hơn ngón tay cái. Ồ! Gì thế này? Con sâu ngủ! Trong mơ tôi kinh hoàng khiếp sợ, giật mình bật dậy.

Cảm tạ Sư phụ đã bắt con sâu ngủ ra cho con, dẹp đuổi ma ngủ đã vây hãm con bao năm qua. Tỉnh dậy, tôi hoàn toàn không buồn ngủ nữa bèn bắt đầu học Pháp, luyện công.

Có một đồng tu từng nói, cô ấy cũng ham ngủ, mỗi lần ôm bão luân đều ngáp liên hồi. Có lần, trong lúc nghỉ trưa, cô đã ngủ rất lâu. Đến lúc mở mắt ra thì phát hiện thân thể không làm sao nhúc nhích được, rất khó chịu, lại bị rất lâu. Cuối cùng cô lấy sức hô lớn “Sư phụ!”, mới ngồi bật dậy được. Lúc tỉnh lại, liền phát hiện trong lòng bàn tay trái có con sâu ngủ sắc vàng. Lúc đó, cô ấy mới minh bạch ra vì sao khi ôm bão luân lại buồn ngủ đến vậy, bởi vì đã cô đã ngủ quá nhiều rồi. Sau khi cô bỏ thói quen ngủ trưa thì khi bão luân không thấy buồn ngủ nữa.

Từ khi bắt được con sâu ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi không còn khác nhiều so với các đồng tu khác nữa. Tôi ngủ ít hơn, nhưng ngược lại thấy càng tỉnh táo.

Buồn ngủ, yếu mệt chỉ có tác dụng ước chế đối với con người trong tam giới. Con người không ngủ sẽ thấy buồn ngủ, mệt mỏi. Thần sao có thể mệt mỏi, buồn ngủ đây? Chúng ta phải triệt để vứt bỏ quan niệm con người, dùng lý niệm của Thần để làm các việc, như vậy ma ngủ sẽ không ước chế được nữa, chúng ta mới có nhiều thời gian hơn để làm tốt ba việc.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/22/447813.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/23/203982.html

Đăng ngày 28-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share