Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-04-2022] Trước đây, cuộc sống gia đình tôi rất đầm ấm và hạnh phúc. Chồng tôi là người thấu hiểu người khác và các con gái tôi rất ngoan. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do tôi quản và mọi người đều phối hợp với tôi vô điều kiện. Bạn bè, người thân đã rất ngưỡng mộ gia đình hạnh phúc của chúng tôi và tôi cũng cảm thấy mãn nguyện.

Tuy nhiên, cách đây hai năm, mọi việc đã hoàn toàn thay đổi, tôi nhận thấy chồng và các con đã thay đổi cách cư xử với tôi.

Trong suốt 26 năm tu luyện Đại Pháp, gia đình bốn người chúng tôi đã trải qua nhiều khó khăn và khổ nạn. Chúng tôi đã từng là một chỉnh thể: Cùng nhau luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Chúng tôi làm các tài liệu chia sẻ thông tin về Đại pháp như đĩa DVD, lịch bàn, lịch tường và nhãn dán. Chúng tôi cũng đi giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp, thực tu bản thân, bước đi bình ổn cho đến hôm nay.

Tôi nghĩ mình đã trở thành một người mới sau khi buông bỏ được nhiều chấp trước và nhân tâm. Tôi từng là người độc đoán, hống hách và không muốn bị người khác chỉ trích. Tôi nhận ra rằng các chấp trước này đến từ tâm vị kỷ, là kết quả của sự nhồi nhét của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng kiêu ngạo và coi thường mọi người và thấy thất vọng khi người khác không đáp ứng được kỳ vọng của tôi. Tôi thích phàn nàn và tranh cãi, luôn cảm thấy bực bội. Những chấp trước này đã được bóc đi hết lớp này đến lớp khác. Tôi cảm thấy được tịnh hóa khi loại bỏ được những vật chất dơ bẩn này. Tôi nghĩ mình đã bỏ đi được khá nhiều.

Sau nhiều năm như vậy, tôi nghĩ chúng tôi đã đạt đến những cảnh giới khác nhau. Vậy mà tại sao chồng tôi có thể coi thường và chỉ trích một cách cảm tính như vậy? Anh ấy không còn nhẹ nhàng hay khiêm nhường như trước nữa. Tôi nghĩ anh ấy thật vô lý, có quá nhiều nhân tâm và cần cải thiện bản thân. Tôi nghĩ anh ấy đã sai.

Tôi hỏi con gái: “Con có nghĩ là mẹ sai không? Mẹ đã hướng nội một thời gian nhưng không thể tìm ra lỗi của mình! Nếu con nhìn ra điều gì đó hãy nói cho mẹ biết nhé.”

Con gái tôi cười khúc khích trả lời: “Ai mà dám nói với mẹ chứ?”

Tôi đã rất ngạc nhiên và nhớ lại lời của học viên nói với tôi: “Đã nhiều năm trôi qua mà chị vẫn còn hống hách như thế!” Cô ấy nói có vẻ hơi gay gắt, nhưng tôi chỉ cười trừ. Tôi từng nghĩ bản thân đã loại bỏ được những vật chất xấu đó từ rất lâu rồi.

Tôi tự hỏi: “Liệu mình đã thực sự loại bỏ được những chấp trước này hay chưa?”

Sư phụ giảng rằng,

“Vì vậy chư vị tu luyện, chẳng những chư vị cần phải đạt tới các tầng thứ cảnh giới khác nhau ấy, trở về bản tính của chư vị, mà đồng thời còn phải vứt bỏ những thứ bị ô nhiễm tại các cảnh giới khác nhau, tại các thời gian khác nhau, các tầng thứ khác nhau trong quá trình lịch sử dài đằng đẵng, đều vứt bỏ hết. [Điều] tôi cấp cho chư vị chính là bảo chư vị đạt tới cảnh giới thuần tịnh nhất [từ] lúc khai thiên tịch địa”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc)

Tôi hiểu rằng, các tiêu chuẩn của Pháp tiếp tục cao lên khi chúng ta, các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, đề cao bản thân. Nếu chúng ta không đạt được tiêu chuẩn của một cảnh giới nào đó, mâu thuẫn và trở ngại sẽ xuất hiện. Điều đó nhắc nhở chúng ta phải hướng nội để tìm ra chấp trước và thiếu sót của mình. Chúng ta không nên bằng lòng với thực tại hay hướng ngoại. Tôi còn xa mới đạt được trạng thái thuần tịnh của bản nguyên sinh mệnh của mình.

Tôi phát hiện ra rằng những gì tôi buông bỏ chỉ là những thiếu sót trên bề mặt. Chẳng hạn như trực tính và vô lý, cứng đầu và thiếu kiên nhẫn, muốn nghe lời khen ngợi, ép người khác làm việc. Mặc dù tôi khiêm tốn, tốt bụng và chính trực hơn, tôi vẫn phản kháng khi bị chạm đến lợi ích cá nhân.

Sự phản kháng của tôi là cách duy nhất để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thất từ bên ngoài. Điều này được hình thành sau nhiều năm bị nhồi nhét bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Trái tim bị tổn thương của tôi không chứa đựng lòng tốt hay sự bao dung mà chỉ có sự ích kỷ và tranh đấu độc ác. Khi tôi hướng nội thì thấy một trái tim đi ngược lại với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi nhận ra rằng sự thiển cận của mình đã cản trở tôi đề cao.

Tôi thật ngốc nghếch và tự mãn về những điều tu luyện trên bề mặt. Vì vậy, những thiếu sót của tôi đã lộ ra khi tôi bị động tâm, bởi tôi vẫn còn bám chặt vào gốc rễ của những chấp trước của mình. Mọi người đều có thể nhìn thấy những điều ẩn sâu không được gỡ bỏ, và tôi là người duy nhất sống trong ảo tưởng.

Môi trường của tôi đã thay đổi khi quan niệm của tôi được cải biến. Mối quan hệ trong gia đình tôi cũng có những thay đổi đáng kể. Chúng tôi nhìn thấy tâm của bản thân phản chiếu qua tâm của người khác, điều này đã giúp chúng tôi đề cao. Các nguyên lý của Pháp như những dòng nước suối nóng mùa xuân tràn ngập trái tim chúng tôi với sự khoan dung và an hòa. Chúng tôi hiểu rằng học Pháp nghiêm túc, làm tốt ba việc và hướng nội vô điều kiện và tu luyện nghiêm túc là cách để đề cao bản thân để đạt tới cảnh giới thuần tịnh và cao tầng hơn.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/4/5/440913.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/8/202154.html

Đăng ngày 25-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share