Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-03-2022] Ngay sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, cuộc bức hại đã bắt đầu và tôi đã mất môi trường học Pháp của mình. Lúc đó là một học viên mới, tôi đã không thực sự hiểu được những điều được truyền dạy.

Tôi bị bệnh tật hành hạ, và tôi đã nghĩ rằng mình phải tiêu nghiệp, nên cứ thế cam chịu. Tôi không biết về việc phát chính niệm để phủ nhận cuộc bức hại. Gia đình tôi cương quyết đưa tôi đi viện. Tôi bị chẩn đoán suy tim và suy thận và bác sỹ đã chỉ định làm xét nghiệm tiếp. Tôi biết cái bệnh đó chỉ là giả tướng, nên từ chối đi. Cứ khi nào triệu chứng bệnh của tôi trầm trọng hơn thì gia đình tôi lại đưa tôi đi viện. Vì tôi không có chính niệm và đã không thể coi tình huống đó là một khảo nghiệm, nên tôi đã không thể thoát ra khỏi cái vòng quay ấy.

Đọc Pháp nhập tâm

Tôi biết tầm quan trọng của việc học Pháp. Tuy nhiên nếu tôi chỉ ở nhà, tôi sẽ nằm trên giường. Tôi đọc Pháp vào buổi sáng, phát chính niệm vào buổi trưa, và đi ra ngoài để giảng chân tướng trực diện vào buổi chiều. Tôi hướng nội để tìm các chấp trước của mình nhưng tôi không thể tìm thấy chúng. Các triệu chứng bệnh tật đã giày vò tôi, nhưng tôi cảm thấy việc không thể nhận ra các chấp trước của mình thậm chí còn khó hơn. Tôi cầu xin Sư phụ, “Xin hãy cho con tìm được một học viên tu luyện tinh tấn bởi con rất cần một môi trường tu luyện tốt.”

Một hôm khi đang đợi xe buýt thì tôi đã gặp một học viên. Chúng tôi đã quyết định lập một nhóm học Pháp nhỏ gồm ba học viên. Chúng tôi phát chính niệm lúc 7 giờ tối và đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sau đó, chúng tôi cùng nhau học thuộc một đoạn.

Khi học Pháp, tôi phát hiện rằng hai học viên kia luôn duy trì một tốc độ đọc chậm rãi và bình tĩnh khi họ đọc và họ hiếm khi mắc lỗi khi đọc. Khi cô Vương đọc đoạn Pháp đã học thuộc, cô ấy hiếm khi mắc lỗi.

Tôi đã thấy nỗ lực to lớn của các học viên để tiếp thu Pháp, nên tôi đã hỏi họ làm thế nào để học thuộc Pháp cho tốt.

Cô Vương đã kể tôi nghe một trong các trải nghiệm của cô ấy. Cô và một học viên khác đã có mâu thuẫn. Cô ấy rất buồn và đã không thể vượt qua cái cảm giác bị đối xử bất công. Cô biết bản thân mình có gì đó sai, nhưng không thể thoát ra được. Cô đã nghĩ đến việc học thuộc Pháp.

Cô tiếp tục học thuộc Pháp cho đến lúc tâm cô tĩnh được. Cô tiếp tục học thuộc Pháp cho đến khi từng từ, từng dấu chấm câu hiện ra trước mắt cô. Cô duy trì học thuộc Pháp đến tận trưa khi mặt trời chiếu rọi thẳng vào cửa sổ nhà cô. Cô phát hiện rằng ánh nắng không còn chói chang nữa-thay vào đó tất cả mọi thứ trong tầm mắt cô đều là Pháp.

Cô đã ngộ được rằng Đại Pháp của vũ trụ mà chúng ta tu luyện yêu cầu khi học Pháp chúng ta phải đặt toàn tâm mình vào Pháp. Từ việc này, cô biết được tầm quan trọng của việc học và ghi nhớ Pháp.

Sau cuộc trò chuyện đó tôi đã suy ngẫm sâu sắc về bản thân mình. Trước đó khi đọc Pháp với các học viên khác, tôi thường tập trung vào việc họ phát âm sai. Vì thế tôi đã không học Pháp hoàn toàn tập trung. Tâm trí tôi đôi khi buông trôi khi những người khác đọc.

Tôi nói với cô Vương và các học viên khác rằng tôi gặp khó khăn trong việc nhận ra các chấp trước của mình mỗi khi tôi có mâu thuẫn với người khác. Cô Vương đã kể với tôi cô ấy đã làm thế nào để đề cao tâm tính bản thân mỗi khi cô ấy đối mặt với mâu thuẫn. Cô cũng chỉ ra những chấp trước mà cô ấy nhìn thấy ở tôi, như tâm muốn mạnh hơn người khác, tâm tranh đấu, tâm oán hận và tâm tật đố, và cô cũng vui vẻ gợi ý cho tôi cách loại bỏ các chấp trước này.

Tôi đã quyết tâm loại bỏ các chấp trước đó. Tôi biết ơn Sư phụ đã thông qua một đồng tu điểm hóa cho tôi. Trước đây, tôi cũng từng giúp các học viên mà chịu thống khổ vì bệnh tật-nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã đối xử với họ với một thái độ truy cầu. Tôi đã nôn nóng muốn đạt được kết quả, vì vậy tôi đã không thực sự giúp được họ.

Trong quá trình tu luyện của mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy đau khổ cho dù tình trạng thân thể tôi tệ đến thế nào đi nữa. Ngay cả khi đối mặt với sinh tử, tôi cũng không cảm thấy rằng mình đang phải chịu thống khổ. Chỉ khi tôi không thể nhận ra các chấp trước của mình, tôi mới cảm thấy một tâm trạng thực sự đau khổ. Nguyên nhân tôi không thể nhận ra các chấp trước là vì tôi học Pháp quá ít và tôi đã không thực sự tập trung khi đọc Pháp.

Cứu người bằng sự từ bi

Sau khi bắt đầu thực sự tập trung khi đọc Pháp, tôi đã có thể đặt tâm một cách nghiêm túc vào việc giảng chân tướng. Khi đại dịch ập đến, tôi đã nhận ra rằng thời gian rất eo hẹp. Tôi đọc Pháp vào buổi sáng và buổi chiều thì ra ngoài giảng chân tướng trực tiếp và khuyến khích mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi ghi chép lại những gì mà tôi đã nói và tôi đã hành xử ra sao. Tôi mong muốn mọi người có quan điểm tích cực về Đại Pháp và người tu luyện.

Một lần khi tôi đang đi xe buýt, người lái xe lúc ấy đang đợi đèn giao thông đổi màu, thì một phụ nữ lớn tuổi tưởng rằng xe đã đến bến nên bà gọi to đòi lái xe mở cửa cho bà. Tôi nói, “Xe chưa đến bến đâu. Chúng ta đang dừng đợi đèn giao thông đấy. Xin đừng sốt ruột, tôi cũng sắp xuống bến tới.” Khi xe đến bến, tôi xuống xe trước và giơ tay đỡ người phụ nữ xuống xe. Tôi nói, “Bậc cao đấy, bác xuống từ từ nhé.” Người phụ nữ nói, “Sao chị tốt quá vậy?” Tôi đáp, “Sư phụ của tôi yêu cầu tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn và nghĩ cho người khác.”

Qua ngữ điệu của người phụ nữ tôi nhận ra bà không phải là người địa phương. Bà kể với tôi rằng nhà bà ở Trùng Khánh và bà đang đi thăm con trai. Tuy nhiên, do đại dịch, bà đã không thể về nhà. Nay đại dịch có vẻ dịu đi và bà đang chuẩn bị về nhà.

Nghe thấy thế, tôi hiểu rằng bà đang đợi để nghe chân tướng. Tôi nói, “Đại dịch nơi đây là để gây bệnh cho con người.” Bà đồng ý và tôi nói, “Đó là vì cái ĐCSTQ vô thần quá xấu xa. Những người ở lứa tuổi chị đã phải sống qua Cách mạng Văn hóa và cuộc thảm sát Lục Tứ. ĐCSTQ đấu với Trời đấu với Đất và đã giết hại quá nhiều người. Những người tin vào thuyết vô thần không hề lo lắng về những hậu quả do các hành động của họ. Vì vậy, con người ngày nay dám làm bất cứ điều gì mà không cần quan tâm đến hậu quả. Lịch sử của dân tộc Trung Hoa chúng ta có từ 5000 nghìn năm trước. Tổ tiên của chúng ta đều tin vào Văn hóa Thần truyền rằng Thần vô xứ bất tại và đang dõi theo con người.” Người phụ nữ nói tiếp, “Con người cần phải tích đức và hành thiện!” Tôi đáp, “Chị là người rất tốt. Xin hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện–Nhẫn hảo” nhé để có thể được bình an và đắc phúc báo.” Bà đã đồng ý và nói rằng bà sẽ ghi nhớ những từ đó.

Tôi đã khuyến khích bà thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bà kể rằng bà từng đeo khăn quàng đỏ khi còn nhỏ (là đội viên Đội Thiếu niên tiền phong) nên tôi đã giúp bà thoái. Tôi còn đề nghị bà nói chuyện với con trai và gia đình bà để họ đừng tin vào những lời dối trá phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ. Tôi giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp đang được thực hành tại hơn một trăm quốc gia và vùng lãnh thổ và bắt nguồn từ truyền thống tín Phật. Nếu gia đình bà hiểu chân tướng, họ sẽ đắc phúc báo và được thần bảo hộ. Người phụ nữ đã vui vẻ cảm ơn tôi.

Khi giảng chân tướng, tôi đã gặp đủ loại người nhưng tôi luôn cảm thấy Sư phụ lúc nào cũng đang trông chừng bảo vệ tôi.

Một ngày nọ khi đã rất mệt vì đi bộ nhiều, tôi nhìn thấy một người bán rau. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện nhanh với anh ta để có thể về nhà nghỉ ngơi. Tôi cảm thấy anh ta là người có giáo dục và việc giảng chân tướng cho anh ta sẽ dễ dàng. Vì vậy tôi đã hỏi khi còn nhỏ anh đã từng vào Đội Thiếu niên hay chưa. Tôi không ngờ là anh ta ngay lập tức bắt đầu la hét và chửi rủa. Tôi nói, “Tôi đề nghị anh thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên tiền phong chính là để tốt cho anh. Việc này sẽ giúp anh được an toàn và không bị liên lụy vì tội ác của ĐCSTQ.” Anh ta chửi rủa tôi còn dữ dội hơn và dọa gọi cảnh sát. Một người đàn ông trung niên không biết ở đâu xuất hiện và ngăn anh ta lại. Người đàn ông còn đưa mắt ra dấu cho tôi hãy nhanh chóng đi khỏi chỗ này. Người bán rau thấy tôi sắp sửa rời đi nên một lần nữa lại la hét ngăn tôi lại không cho đi. Người đàn ông trung niên tiếp tục chặn anh ta lại và tôi nhanh chóng rời đi.

Sau đó, tôi suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Đó là một ngày giá lạnh đến vậy, sao mà một người đàn ông trung niên lại xuất hiện đúng lúc như thế? Tôi cảm nhận được rằng đó an bài của Sư phụ, người luôn coi sóc cho đệ tử của Ngài. Đa tạ ân Sư! Con đã lại làm Ngài phải lo lắng rồi. Tôi nhận ra mình đã có chấp trước sốt ruột muốn nhanh nhanh chóng chóng có kết quả, truy cầu sự thoải mái và coi thường người khác. Tôi đã cho rằng những người bán hàng không được học nhiều nên giảng chân tướng cho họ sẽ dễ dàng hơn. Khi anh ta chửi rủa tôi, tôi thậm chí đã cự lại. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi phải cố hết sức để tu bỏ các chấp trước đó và tiếp tục giảng chân tướng vì chúng ta không thể dừng việc cứu chúng sinh.

Một hôm, khi đang đi về nhà, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang dọn tuyết trên đường. Tôi nói, “Năm nay tuyết thực sự rất dày và đường phố đều bị đóng băng. Một người hàng xóm của tôi đã ngã và bị gẫy xương.” Anh ta nói, “Phải! Chính vì thế mà tôi dọn tuyết để người ta không bị ngã.” Tôi nói, “Anh thật tốt bụng. Tôi cứ nghĩ anh làm cho một công ty quản lý tài sản nên anh mới dọn sạch tuyết! Ngày nay, gặp được người có thể nghĩ cho người khác như anh hiếm lắm.” Anh ấy nói, “Mọi người nên có lòng trắc ẩn.”

Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh ta và nói, “ĐCSTQ đã tàn sát các sinh viên đại học vào năm 1989 và đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Pháp Luân Đại Pháp dạy con người ta trở thành người tốt dựa theo nguyên lý Chân-Thiện–Nhẫn và bàn về tích đức và hành thiện.”

Tôi nói, “Anh là một người tốt. Một người tốt sẽ có thể nghe được các thông điệp đem đến phúc báo. Xin hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo’ và thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà anh đã tham gia. Khi tai họa ập đến, anh sẽ được an toàn và được đắc cứu.”

Người đàn ông đáp, “Được rồi, tôi thoái.” Tôi nói, “Xin hãy nói chuyện với bạn bè và gia đình anh nhé để tất cả họ có thể hiểu được chân tướng, được an toàn và đắc phúc báo. Hãy bảo họ niệm câu đó để luôn được Thần thời thời khắc khắc che trở.” Người đàn ông đã cảm ơn tôi và tôi chào tạm biệt anh ta.

Hàng ngày khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi có cảm giác mình đang đi vân du như một nhà sư vậy. Đến bất cứ đâu, tôi đều giảng chân tướng. Tôi cũng không bao giờ biết mình đã đi được bao xa rồi. Vào mùa đông, trời quá lạnh khiến lưng tôi bị đau. Vào mùa hè khi ánh mặt trời quá sáng làm mặt tôi có tàn nhang còn quần ào thì đẫm mồ hôi. Thỉnh thoảng, trời mưa to làm giày tôi sũng nước. Tuy nhiên, cứ nhìn thấy từng hàng từng hàng tên người đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì tôi lại cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới tôi đã cầu Sư phụ, “Con muốn cứu thêm người nữa để họ có thể tránh xa khỏi thảm họa.” Hôm ấy, Sư phụ đã liên tục đưa thế nhân đến với tôi và tất cả họ đều đồng ý thoái ĐCSTQ.

Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Xin đa tạ Sư tôn vì sự cứu độ từ bi. Tôi chỉ có thể học Pháp nhiều hơn, học Pháp thật tốt, tu chính bản thân, thì mới hoàn thành được thệ ước lịch sử của mình và cứu được nhiều người hơn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/12/438878.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/19/202328.html

Đăng ngày 20-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share