Bài viết của Hương Mai, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 05-07-2022] Vào một ngày mùa xuân năm 2021, một hàng xóm sang chơi nhà chúng tôi.

Chồng tôi hỏi anh ấy: “Cách giữ tiền mặt trong nhà tốt nhất là gì?”

Người hàng xóm nói: “Giờ không ai cất tiền trong nhà chính. Mọi người đều giấu tiền ở nhà kho hoặc nhà tranh ngoài vườn.”

Chồng tôi nói: “Anh nói đúng. Cách đây vài năm, một tên trộm đã đột nhập vào nhà tôi qua cửa trước. Hắn ta cạy ngăn kéo bàn và lấy trộm 1.500 nhân dân tệ.”

Người hàng xóm nói: “Vậy đấy, cho nên anh đừng bao giờ để tiền trong nhà chính, chỉ nên cất ở nhà kho, nhà vườn.”

Vài ngày sau, một học viên đưa tôi 10.000 nhân dân tệ để trả phí làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi cất tiền vào một chiếc túi vải và để trong chiếc tủ ngoài nhà vườn trước khi đi tưới cây. Vài ngày sau, tôi đi lấy tiền về. Tôi kinh ngạc vì túi tiền đã biến mất. Tôi lục lọi mọi nơi trong ngôi nhà vườn để tìm nhưng vô ích. Với một phụ nữ nghèo ở quê, 10.000 nhân dân tệ không phải là số tiền nhỏ. Tôi tìm đi tìm lại mọi ngóc ngách, nhưng bặt vô âm tín. Thất vọng, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa người hàng xóm và chồng tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng anh ta đã lấy cắp tiền.

Vào lúc nửa đêm sau khi phát chính niệm, tôi thấy nhà người hàng xóm vẫn sáng đèn. Tôi nghĩ chắc anh ta đang đếm tiền. Tôi cảm thấy phẫn uất. Nhưng tôi không có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội anh ta.

Tôi nghĩ về lòng tốt mà vợ chồng tôi đã dành cho hàng xóm. Bất chấp việc vệ sinh cá nhân của anh ta kém, chúng tôi không bao giờ coi thường anh ta. Vì anh ta sống độc thân và thường hay bỏ bữa, chúng tôi đã mời anh ta sang ăn cùng. Dần dần anh ta trở thành khách thường ngày.

Tôi đã chia sẻ điều này với vị học viên đã đưa tôi 10.000 nhân dân tệ.

Cô ấy nói: “Chị hãy bình tĩnh, đừng vội đổ lỗi cho người khác. Số tiền đáng lẽ được dùng để cứu người. Nếu quả thực anh ta lấy tiền, anh ta sẽ phải gánh một món nợ nghiệp lớn. Tôi không thể để chị chịu toàn bộ mất mát đó. Tôi sẽ chịu một nửa.”

Vô cùng xúc động, tôi nói: “Tôi làm mất tiền, chị không cần phải chịu cùng tôi.”

Nhưng cô ấy nhanh chóng đưa 6.000 nhân dân tệ cho tôi, và tôi đã rút 4.000 nhân dân tệ từ ngân hàng. Chúng tôi cùng nhau bù đắp số tiền bị mất và làm tài liệu giảng chân tướng.

Nhưng toàn bộ sự việc vẫn khiến tôi cảm thấy tồi tệ. Đồng thời trong thời gian đó, người hàng xóm có biểu hiện bất thường. Anh ta là một người nhút nhát và không bao giờ chào hỏi mọi người. Nhưng anh ta lại trở nên khá thân thiện với tôi, cứ thấy tôi là chào hỏi, ngay cả từ xa.

Sau vài ngày, anh ta không sang nhà chúng tôi nữa. Nhưng có một hôm anh ta đến và trả lại 200 nhân dân tệ mà anh ta đã vay vài năm trước.

Nghi ngờ của tôi ngày càng lớn, và tôi càng tin rằng anh ta đã lấy trộm tiền.

Sau khi chia sẻ suy nghĩ của mình với người đồng tu đó, cô ấy nói: “Các học viên Đại Pháp đều có công năng. Chúng ta nên nhìn nhận việc này bằng chính niệm chứ không phải bằng tâm oán hận. Chúng ta nên khích lệ mặt minh bạch của anh ta làm điều đúng đắn. Chúng ta nên xin Sư phụ ban cho chúng ta khả năng khiến tiền của chúng ta được trả về.“

Điều đó thực sự đã giúp tôi đề cao trong tu luyện của mình. Tôi dẹp bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực, và bắt đầu phát chính niệm, hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp.

Tôi bắt đầu kiểm tra tủ mỗi ngày, nhưng vẫn không thấy tiền. Tôi nhận ra rằng mình vẫn có tâm truy cầu lấy lại tiền mạnh mẽ. Sau khi đọc Pháp, tôi đã buông bỏ chấp trước này.

Vài ngày sau, vào buổi trưa, khi đang học Pháp, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng từ ngôi nhà vườn. Tôi không chú ý lắm, và tiếp tục học Pháp. Sau khi đọc xong một bài giảng, tôi đi ra nhà vườn và thấy túi tiền đang ở trong tủ, chỗ tôi cất tiền trước đó. Chính là túi tiền đó. Tôi mở ra và bên trong có 10.000 nhân dân tệ.

Tôi rất vui mừng và nói: “Cảm tạ Sư phụ đã giúp đỡ con.”

Sau khi đếm lại cẩn thận, tôi phát hiện ra bọc tiền này không phải là bọc tiền mà tôi đã cất. Tiền vị học viên đó đưa cho tôi đều là tờ mệnh giá 5 nhân dân tệ, buộc thành hai cọc, mỗi cọc 5.000 nhân dân tệ. Đây là tiền mới rút từ ngân hàng còn nguyên đai bọc bằng giấy. Còn 10.000 tệ mới tìm thấy, có một cọc đã bị tháo ra; còn một cọc gồm 10 tập, mỗi tập 500 nhân dân tệ buộc bằng dây thun, có tờ tiền bị bẩn và có mùi hôi. Nhưng tổng cộng tất cả vẫn là 10.000 nhân dân tệ.

Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Nhờ có Ngài chỉ dẫn, chúng tôi đã lấy lại được số tiền bị đánh cắp, và giúp người hàng xóm tránh được món nợ nghiệp khổng lồ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/5/445794.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/21/202894.html

Đăng ngày 20-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share