Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-07-2022] Gần trưa ngày 8 tháng 12 năm 2020, giám đốc bộ phận gọi điện cho tôi nói rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang phát động chiến dịch “Xóa sổ”. Bí thư Đảng ủy khu dân cư đã làm sẵn ba bản tuyên bố, nếu tôi ký vào đó, tên của tôi sẽ được xóa khỏi danh sách đen và họ sẽ không sách nhiễu tôi nữa. Còn nếu tôi không ký, tương lai của con tôi sẽ bị ảnh hưởng. Cô ấy nói việc này là hoàn toàn tự nguyện, tôi có quyền ký hoặc không ký. Tôi bảo với cô ấy rằng tôi sẽ không ký.

Giờ phút quyết định: Tu luyện và cứu độ chúng sinh

Hôm sau, giám đốc bộ phận gọi lại cho tôi và nói bí thư Đảng ủy của công ty muốn gặp tôi nói chuyện để hiểu rõ tình hình. Sau khi cúp máy, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Nếu tôi đồng ý với yêu cầu của họ, là tôi không tu tốt chính mình và sẽ khiến những chúng sinh mà tôi chịu trách nhiệm bị đào thải. Tôi biết đã đến lúc phải buông bỏ tự ngã, một lòng vì chúng sinh.

Tôi quyết định sẽ không trốn tránh họ nữa — tôi phải đích thân giảng chân tướng cho họ. Sau khi xuất ra niệm đầu này, tôi lập tức cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ. Tôi nhờ các học viên địa phương phát chính niệm cho tôi. Tôi cũng tăng cường chính niệm và giữ tâm thái bình hòa.

Sự việc diễn ra giống như đã được an bài. Tôi coi mọi người trong văn phòng đảng ủy như người nhà, và nhẹ nhàng kể cho họ nghe câu chuyện của tôi: “Tôi là một trẻ song sinh. Lúc sinh ra, tôi chỉ nặng 1,5 kg và đau ốm suốt. Khi con gái tôi được một tuổi, tôi bị ốm nặng. Các bác sỹ không thể giúp tôi, vì vậy tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.“

“Tôi chưa bao giờ gặp Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã không tốn một đồng tiền thuốc nào trong hơn 20 năm qua bởi vì tôi thực sự khỏe mạnh. Tôi đã trở thành một người tốt và sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Ở công ty, tôi làm việc chăm chỉ, còn ở nhà, tôi chăm sóc chu đáo cho bố mẹ tôi, bố mẹ chồng và con tôi.”

“Năm 2013, tôi phát hiện chồng cũ của tôi ngoại tình. Đến năm 2016, anh ấy đề nghị ly hôn. Sau nhiều nỗ lực cứu vãn gia đình, tôi đã đồng ý. Thời điểm đó tôi rất vất vả và khó khăn, nhưng tôi đã để anh ấy sống cuộc sống mà anh ấy muốn. Chúng tôi ly hôn trong hòa bình.“

“Tôi vẫn đến thăm gia đình anh ấy như trước đây. Tôi muốn đảm bảo con gái tôi không cảm thấy khác biệt nhiều, ngoại trừ việc bố cháu không về nhà vào buổi tối. Tôi dạy bảo cháu biết tôn trọng và yêu thương bố. Tôi khuyến khích cháu nói chuyện và ở bên anh ấy nhiều nhất có thể. Cháu đã vượt qua những ảnh hưởng của cuộc ly hôn, và trở nên lạc quan, vui vẻ và tự tin.”

“Bố mẹ chồng cũ sống cùng với tôi vì mấy người con gái của họ đều sống ở thành phố khác. Nhiều người thân của anh ấy thường đến thăm chúng tôi. Có lần, 16 người nhà của anh ấy đến ở nhà tôi. Tôi không bao giờ phàn nàn. Tôi hòa thuận và đối xử với họ như người thân của tôi. Chồng cũ của tôi làm việc ở thành phố khác, nên tôi đã hy sinh cho gia đình này rất nhiều.“

“Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện thượng thừa của Phật gia. Pháp Luân Đại Pháp đã kéo dài cuộc sống cho tôi và dạy tôi trở thành một người tốt. Tôi luôn suy nghĩ cho người khác trước.”

Giảng chân tướng: Tôi sẽ không bao giờ phản bội Pháp Luân Công

Tôi hỏi liệu bí thư Đảng ủy và giám đốc đã đọc Chuyển Pháp Luân chưa. Họ nói họ chưa từng nhìn qua cuốn sách và ép tôi ký vào ba bản tuyên bố. Họ cố gắng “chuyển hóa” tôi. Họ muốn tôi chuyển hóa thành gì? Một kẻ nói dối? Hay ác độc và hung bạo như ĐCSTQ? Bí thư Đảng ủy cho biết chính phủ đã công bố Pháp Luân Đại Pháp là tà giáo.

Tôi nói với cô ấy: “Ngày 9 tháng 4 năm 2005, Bộ Công an đã liệt kê 14 tổ chức tà giáo và Pháp Luân Công không có trong danh sách đó. Tôi đã xem lại nó trước khi đến đây. Cô xem trên điện thoại di động của tôi đây này.” Cô ấy đã nhìn qua danh sách đó.

Tôi tiếp tục: “Ngày 1 tháng 3 năm 2011, Liễu Bân Kiệt, Tổng Cục trưởng Tổng cục Báo chí và Xuất bản, đã ban hành Thông cáo số 50, bãi bỏ lệnh cấm đối với các sách Pháp Luân Công vốn đã ban hành vào năm 1999. Trong đó ghi rõ việc in và sở hữu các sách và tài liệu Pháp Luân Công là hợp pháp.”

“Chẳng phải chúng ta vẫn nói Trung Quốc là quốc gia pháp trị sao? Tôi là một công dân Trung Quốc. Điều 36 của Hiến pháp chỉ ra công dân của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa có quyền tự do tín ngưỡng. Pháp luật chỉ chế định hành vi của con người, chứ không quy phạm niềm tin của họ. Công dân có quyền tự do quyết định những gì họ tin hoặc không tin. Không một đảng chính trị nào có quyền yêu cầu mọi người thay đổi suy nghĩ của họ. Tục ngữ có câu: ‘Nhận ân một giọt, báo ân một dòng’. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Tôi sẽ không bao giờ phản bội pháp môn này.”

Tôi giải thích cho họ về vụ tự thiêu Thiên An Môn được dàn dựng ra sao, và cả về đại dịch. Tôi nói họ sẽ nhận được phúc báo nếu họ đối xử tốt và bảo vệ các học viên.

Bí thư Đảng ủy lắng nghe tôi giải thích và nói sẽ không gọi điện báo cáo tôi. Cô ấy còn cảm ơn tôi khi rời đi. Vị giám đốc nói: “Khi biết họ muốn tìm cô, tôi đã rất phản cảm. Cô chỉ muốn trở thành một người tốt. Tại sao họ lại muốn bức hại cô?”

Nhờ sự gia trì của Sư phụ và sự giúp đỡ của các học viên, các nhân tố tà ác đã bị tiêu hủy và hai người này đã được cứu.

Khi rời công ty, tôi cảm thấy rất thoải mái. Sư phụ đã thấy được tâm muốn cứu chúng sinh của tôi, và giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.

Vài ngày sau, giám đốc gửi cho tôi một tin nhắn, thông báo rằng Bí thư Đảng ủy khu dân cư, bà Trương, sẽ gọi cho tôi. Tôi bèn gọi lại cho bà ấy để hỏi rõ thêm. Bà ấy nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu. Cô nên kiên định hơn và sẽ ổn thôi.” Tôi ngộ ra đó là một điểm hóa của Sư phụ, rằng tôi nên kiên định tín tâm hơn nữa. Tôi đã đọc một bài chia sẻ liên quan trên trang web Minh Huệ, và nhờ các học viên khác phát chính niệm cho tôi.

Bà Trương gọi cho tôi và nói: “Hiện nay đang triển khai chiến dịch “Xóa sổ”. Trong cộng đồng của chúng ta có bốn học viên. Ba người kia đã ký vào các tuyên bố rồi. Chỉ còn cô là người cuối cùng.” Tôi hỏi bà ấy liệu tôi đã vi phạm điều luật nào, và tại sao bà ấy nhất quyết yêu cầu tôi ký tuyên bố. Bà ấy trả lời chính phủ đã thông báo điều đó.

Tôi đã đọc Thông cáo số 50 của Tổng cục Báo chí và Xuất bản cho bà ấy nghe, nói Pháp Luân Công hoàn toàn hợp pháp ở Trung Quốc và chức năng của tổ dân phố là phục vụ mọi người chứ không phải sách nhiễu họ. Tổ dân phố không có quyền đưa ra các quy định hoặc luật, cũng như thực thi chúng. Họ cũng không có quyền sách nhiễu mọi người. Tôi cũng đọc cho bà ấy các điều 5, 33 và 36 của Hiến pháp.

Bà Trương nghe xong nói bà ấy chỉ làm đúng bổn phận của mình. Tôi trả lời: “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Thiện ác hữu báo là Thiên lý. Bây giờ đại dịch đã lan rộng. Bà nên bảo vệ bản thân và gia đình bà trong những thời điểm khó khăn này. Bà sẽ nhận được phúc báo nếu bảo vệ và đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Công trong quyền hạn của bà.”

Bà ấy nói không yêu cầu tôi ký tuyên bố, mà sẽ đến công ty của tôi và chụp ảnh cùng tôi để làm báo cáo. Tôi nói với bà ấy làm thế là can thiệp vào công việc của tôi, và đó là hành vi quấy rối. Lúc ấy bà có việc bận nên đã gác máy.

Tối hôm đó tôi gọi lại cho bà ấy và nói: “Bác nên phản ánh lại mệnh lệnh của cấp trên. Nếu họ ra lệnh cho bác phóng hỏa giết người, bác có làm theo không? Đối xử tử tế với người khác cũng là đối xử tử tế với chính mình. Em không muốn bác đến công ty của em. Em coi đó là hành vi quấy rối và có thể sẽ thuê luật sư để kiện bác và bảo vệ quyền lợi của em. Em nói trước với bác như vậy.” Bà ấy nói bây giờ bà ấy đã hiểu.

Khoảng một tháng sau, Bí thư Đảng ủy của công ty tôi gọi điện cho tôi thông báo rằng Bí thư Đảng ủy của khu dân cư đã bị thay thế và Bí thư hiện tại là bà Quách. Bà ấy yêu cầu tôi gửi một bản sao thẻ căn cước để bà ấy nộp cho cấp trên. Tôi nói với Bí thư Đảng ủy của công ty: “Tôi không phải là tội phạm và sẽ không giao nộp ảnh của tôi”. Cô ấy bảo tôi gọi cho bà Quách nhưng tôi không gọi.

Hôm sau, bà Quách gọi cho tôi. Bà ấy rất ranh ma, và tìm mọi cách để bắt tôi ký. Mặc dù tôi không bị dao động, nhưng tôi hiểu bà ấy đã bị ĐCSTQ đầu độc thâm sâu và cảm thấy tiếc cho bà ấy. Tôi đã giảng chân tướng cho bà ấy từ góc độ pháp lý trong 20 phút. Cuối cùng, bà ấy hiểu và chỉ nói tôi không hợp tác. Tôi chúc bà ấy và gia đình một tương lai tốt đẹp.

Tôi tưởng rằng việc sách nhiễu đã chấm dứt, nhưng sáng hôm sau một cảnh sát gọi cho tôi và yêu cầu tôi hợp tác với anh ta. Tôi đã từ chối yêu cầu đó. Anh ta cảnh báo rằng nếu tôi không làm vậy, các cảnh sát từ mọi bộ phận sẽ đến nhà tôi. Tôi liền nói rằng anh và gia đình sẽ nhận được phúc báo nếu anh ấy bảo vệ các học viên Đại Pháp, và tôi sẽ gọi lại bà Quách. Anh ấy không nói thêm gì nữa và cảm ơn tôi.

Ngay sau đó, tôi đến nhà một học viên. Người học viên khuyên tôi không nên lo lắng, và chúng tôi chỉ muốn cứu bà Quách. Các học viên đã giúp phát chính niệm cho tôi trong hơn một giờ đồng hồ. Chiều hôm đó tôi gọi điện cho bà Quách, và các học viên khác cũng phát chính niệm một lần nữa. Tôi nói với bà Quách rằng cảnh sát đã nói chuyện với tôi và tôi sẽ không hợp tác. Bà ấy chỉ nói không sao và cúp máy.

Đợt bức hại tà ác và phi pháp này đã hoàn toàn bị giải thể. Nhờ sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ cũng như sự giúp đỡ vô tư của các học viên, tôi đã vượt qua được khảo nghiệm này.

Qua trải nghiệm này, tôi nhận thức sâu sắc rằng chỉ cần toàn tâm tín Sư tín Pháp, có thể buông bỏ tự ngã và nghĩ cho người khác, tôi có thể vượt qua mọi quan, mọi nạn, và theo Sư tôn về nhà.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/10/445037.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/4/203110.html

Đăng ngày 24-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share