Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-05-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đắc Pháp cùng lúc với chồng tôi vào năm 2014. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công), tôi bị biến chứng của u mạch máu (thường là các mạch máu phát triển lành tính) không thể điều trị được. Tôi đã trải qua ba cuộc phẫu thuật ở đằng sau gáy. Tôi vào viện khi bệnh lại tái phát, nhưng bác sỹ từ chối phẫu thuật cho tôi, nói rằng việc phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Họ nói với tôi rằng tôi chỉ có thể được điều trị bảo tồn. Điều trị bảo tồn là cách nói ngụy biện cho cái chết từ từ. Khối u máu chèn lên các dây thần kinh ở cổ khiến tôi mất kiểm soát tay trái. Tôi cũng bị sỏi thận, sỏi mật, u tử cung, u nang buồng trứng, viêm phần phụ (viêm các cấu trúc gắn liền với tử cung) và các bệnh khác. Tôi chỉ biết lê tấm thân ốm yếu đi loanh quanh trong nhà và nấu ăn cho các con. Vì tôi không thể làm việc nên tôi phải đóng cửa hàng.

Mẹ chồng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và đã khỏi tất cả các bệnh tật. Chồng tôi nhận ra rằng chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, vì vậy anh ấy đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ chồng tôi.

Mới đầu, tôi không tin vào điều đó. Tôi mù quáng tin vào những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp chống lại Đảng và chính phủ. Ban đầu tôi từ chối. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng tôi không có sự lựa chọn nào khác nếu tôi muốn sống. Vì vậy, tôi đã luyện các bài công Pháp của Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ chồng, và đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp với bà.

Chỉ sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi mới hiểu Pháp Luân Công hoàn toàn không giống như những gì nói trên ti vi. Pháp môn này không liên quan đến chính trị, quyền lực hay tiền bạc. Bên cạnh đó, pháp môn không hề chống Đảng hay chính phủ. Đúng hơn là Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt-từ bỏ các truy cầu danh lợi. Đó thực sự là cao đức đại Pháp của Phật gia. Sự hiểu lầm của tôi đột nhiên đã được hóa giải, và tôi hiểu được chân tướng. Điều quan trọng nhất là tôi đã khỏi tất cả các bệnh tật. Chồng tôi rất vui và cảm thấy Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Anh ấy biết ơn Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), và quyết định tu luyện cùng tôi.

Nhiều người nói rằng cả vợ và chồng đều tu luyện thật tuyệt vời, và có thể giúp đỡ nhau như một chỉnh thể. Thực ra thì việc đó không hề dễ. Chúng tôi có rất nhiều mâu thuẫn. Chúng tôi kết hôn được hơn 30 năm, và luôn cãi vã. Chồng tôi nóng tính. Khi anh ấy đối diện với điều bất công và bị hiểu nhầm thì thay vì đưa ra bằng chứng hoặc chứng minh mình vô tội, thì anh ấy lại chửi thề hoặc nguyền rủa. Anh ấy sẽ trút giận lên bất cứ ai ở gần anh ấy-chủ yếu là tôi. Từ khi chúng tôi tu luyện Đại Pháp, tính khí của chồng tôi cải thiện rất nhiều, và tôi cũng cố gắng hết sức để thay đổi bản thân. Tuy nhiên, đôi khi chồng tôi hoặc tôi sẽ mất kiểm soát. Khi chồng tôi mất kiểm soát mà nóng nảy, sau đó anh ấy thực sự hối hận.

Phản ứng của chồng tôi là khảo nghiệm mà Sư phụ an bài cho tôi

Có một lần, con trai cả của tôi mua vài con cua về ăn tối. Trong khi nấu, cháu nói: “Theo tin tức thì biển ở Nhật Bản đã bị ô nhiễm do rò rỉ hạt nhân. Nếu bố mẹ không ăn cua bây giờ thì sẽ không thể ăn trong một thời gian.” Chồng tôi đáp lại: “Đừng nghe mấy lời nhảm nhí đó.” Con trai cãi lại: “Trên mạng nói thế đấy bố ạ.” Chồng tôi tức giận hét lên: “Tất cả những lời nhảm nhí đó đều từ Trung Cộng, đừng nghe nó nói!”

Các con tôi sợ khi bố chúng nổi giận, nên chúng đã bỏ đi trước bữa ăn. Khi chồng tôi thấy các con đi cả mà không ai ngó ngàng gì tới anh ấy thì anh ấy càng tức giận hơn. Anh ấy đã cầm lấy cái rìu và đập cửa, phá khóa. Anh ấy đổ tất cả chỗ cua ra sân. Tôi không động tâm. Nhìn anh ấy, tôi tự nhủ rằng đây là khảo nghiệm để giúp tôi đề cao. Tôi nhặt những con cua ở sân lên và rửa sạch. Mặc dù tôi không cãi lộn với anh ấy, nhưng lại oán trách trong tâm. “Anh ấy không hề hành xử như một người tu luyện.” Tôi vô tình nói: “Tại sao anh lại mắng các con, có đáng không?” Nghe thấy lời này, chồng tôi phi về phía tôi vì cơn giận nổi lên: “Cô luôn bảo vệ chúng, hãy để tôi yên, ly hôn thôi.” Lúc này, tôi không thể nhịn thêm được nữa. Tôi không muốn nghe. Vì vậy, tôi đã phóng xe đạp rời khỏi nhà.

Tuy nhiên, trong khi đạp xe, tôi trầm tĩnh xuống. Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là một học viên vậy tôi không nên tức giận. Tôi cần phải nhẫn. Tôi liên tục nhẩm Pháp của Sư phụ trong tâm, và đến nhà của học viên Lưu từ lúc nào mà không nhận ra. Học viên Lưu chia sẻ các Pháp lý với tôi. Tôi trầm tĩnh xuống và sau khi phát chính niệm, tôi đã về nhà.

Tôi không cãi lộn với chồng, nhưng vẫn ôm giữ oán hận trong tâm. Khi ấy thì chồng tôi ổn rồi và biết rằng điều anh ấy đã làm là không đúng. Anh ấy chỉ không thể kiềm chế được bản thân.

Hôm sau khi đang ăn tối, tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt và nôn nao. Tôi muốn nằm xuống và nghỉ ngơi. Ngay khi tôi nằm xuống thì tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Có phải là tà ác lợi dụng tôi không nhỉ? Tôi không thể để điều này xảy ra. Vì vậy, tôi đã làm điều mà tôi nên làm. Tôi ngồi dậy và lái xe đạp điện đến nhà mẹ chồng và mang về một ít tài liệu giảng chân tướng mà cần đóng gáy trước khi phân phát. Tôi bắt đầu lồng các tờ giấy vào nhau. Tuy nhiên, tay tôi run bần bật. Cháu gái của tôi nói: “Bà ơi, để con giúp bà.” Cháu giúp tôi trong khi tôi ngồi phát chính niệm cạnh cháu. Sau đó thì chồng tôi, cháu gái và tôi cùng ra ngoài phát tài liệu. Khi chúng tôi trở về, tay tôi đã trở lại bình thường. Tôi liên tục nhủ thầm trong tâm: “Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ!”

Tôi biết mình đã sai trong nhiều việc. Tôi không hề chia sẻ với anh một cách lý trí. Tôi không thiện với anh. Thay vào đó tôi chỉ cằn nhằn, và ngữ điệu của tôi thì cục cằn. Lúc đó, tôi không cảm thấy mình là một người tu luyện. Việc trách móc chồng đã tồn tại trước khi tôi tu luyện. Tôi không thích anh ấy vì anh ấy quá nóng tính. Tính cách của anh ấy thì quá hung hăng. Sau khi tu luyện, Sư phụ đã thay đổi đường đời cho tôi. Tuy nhiên, tâm oán hận đối với chồng vẫn mạnh đến nỗi mà tôi cần phải đối diện với nó. Giờ đây tôi nhận ra rằng hành xử của chồng tôi là nhằm vào tâm oán hận của tôi. Tâm oán hận của tôi đã nuôi dưỡng tính khí nóng nảy của anh ấy. Sư phụ đã giúp tôi nhìn thấy nó một cách rõ ràng. Tôi gần như đã để cho tà ác lợi dụng mình.

Khi nhìn nhận lại lý do tại sao lúc ấy tôi không minh bạch điều đó thì tôi nhận ra rằng đó là bởi vì tôi không hướng nội. Tôi mong đợi chồng mình thay đổi. Sư phụ đã ban cho tôi cơ hội để đề cao. Chính chồng tôi đã đưa tôi vào Đại Pháp. Chính anh là người giúp tôi đề cao và tu luyện. Tôi nên cảm ơn anh ấy. Sao tôi lại có thể đổ lỗi cho anh ấy được chứ?

Tu luyện bản thân khi thấy thiếu sót của người khác

Tất cả con cái của chúng tôi đều về nhà trước dịp Tết năm nay. Cháu đích tôn muốn chơi bài và chồng tôi vui vẻ chơi với cháu. Sau một lúc thì chồng tôi nổi cáu với cháu và cháu đã khóc. Thấy sự việc này tôi cũng nổi cáu. Sau đó chồng tôi nổi sung với tôi.

Con dâu kéo tôi ra vườn sau. Sau một lúc, con trai đến và bảo tôi: “Bố đập vỡ chậu hoa rồi.” Tôi vô cùng khó chịu. Dù tức giận thế nào, anh ấy cũng không nên đập vỡ cái chậu hoa chứ. Đó là Đêm giao thừa cơ mà!

Đột nhiên tôi nhận ra rằng đây là khảo nghiệm cho tôi. Tôi không nên oán giận anh ấy. Việc này là để tôi tu bỏ tâm oán hận và bất bình. Tôi đã không làm tốt vì tôi đã bị động tâm. Tôi cảm thấy thương con trai và lại oán giận chồng mình. Khi tôi nhận ra thiếu sót của mình, tôi đã buông bỏ nó. Khi chúng tôi nghĩ lại, chồng tôi không thể hiểu được tại sao anh ấy lại giận dữ đến vậy. Đối với tôi thì đó là một khảo nghiệm mà Sư phụ đã an bài.

Một ngày sau Tết Nguyên Đán, một học viên tên là Bai đến nhà tôi và nhờ chồng tôi giúp cậu ấy một số việc kinh doanh. Tôi chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện với Bai, kể cả vấn đề của chồng tôi.

Sau khi nghe tôi chia sẻ, Bai đưa ra hai ví dụ. Có một lần, cậu ấy và một học viên khác tên là Cui đến Thạch Gia Trang để mua một ít vật liệu. Hôm đó tuyết rơi nặng hạt, và học viên Cui nói rằng: “Hôm nay không có xe buýt đâu, thôi đừng đi.” Bai đã không nghe và vẫn đi. Sau khi đợi một lúc lâu không có xe buýt, Cui lại nói: “Sẽ không có xe buýt đâu. Quay về thôi.” Bai vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục đợi. Chẳng bao lâu sau thì một chiếc xe buýt đến.

Khi họ xuống xe ở Thạch Gia Trang thì một người đi qua. Bai hỏi Cui: “Cậu vừa nghĩ gì đấy?” Cui trả lời: “Tôi thấy bà ấy như một con gấu đen béo ú vậy. Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì đó?” Bai nói: “Tôi thấy một cục vật chất màu đen rơi vào bà ấy. Chúng ta là người tu luyện, cậu không thể nhìn người khác như vậy được. Mỗi một niệm của người tu luyện là rất quan trọng. Khi cậu nghĩ về điều bất hảo nào đó thì vật chất màu đen đó sẽ chuyển sang họ, và chúng ta sẽ tạo nghiệp.” Bai và Cui nhanh chóng phát chính niệm để thanh lý bản thân, đồng thời thanh lý vật chất xấu trên thân thể người phụ nữ đó.

Một lần khác, khi Bai đến một buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, một vài học viên nhắc đến thiếu sót của người khác. Vì thế một học viên đã hỏi: “Khi các bạn thấy thiếu sót của người khác thì ai đang tu luyện đây-người khác hay các bạn?” Bai bảo tôi: “Đừng luôn nhìn vào thiếu sót của người khác. Khi cô nghĩ rằng những người đó không tốt thì vật chất xấu sẽ được truyền sang cho họ. Đó là do niệm đầu của cô hình thành. Cô cần cẩn thận với niệm đầu của mình và vô vi.” Tôi nói: “Hôm nay cháu đến đây không phải làm việc kinh doanh với chồng cô đâu. Chính Sư phụ đã thấy đệ tử của Ngài quá kém cỏi nên đã dùng miệng của cháu để cảnh tỉnh cô đó.”

Tôi luôn nhìn vào thiếu sót của chồng tôi, và thêm vật chất xấu cho anh và nuôi dưỡng những thiếu sót đó. Tôi đổ lỗi cho chồng. Đây là thiếu sót của tôi trong tu luyện. Tương lai tôi sẽ thực sự nhìn nhận chính bản thân mình.

Trước khi tu luyện, chồng tôi là một người tốt bụng, coi trọng tình nghĩa và lẽ phải. Anh ấy chỉ có tính khí nóng nảy. Giờ đây anh ấy đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy cũng đang ước thúc bản thân mình. Mặc dù đôi khi anh ấy cũng nóng tính nhưng sau đó anh ấy có thể nhận ra thiếu sót của mình và cố gắng hết sức để thay đổi.

Tôi phải học cách nghĩ nhiều hơn từ quan điểm của người khác. Hàng ngày chồng tôi làm lụng rất chăm chỉ. Thỉnh thoảng anh ấy không thể về nhà trong nhiều ngày. Khi anh ấy về nhà, anh ấy vẫn cố gắng thu xếp thời gian học Pháp, luyện công và giảng chân tướng. Miễn là công việc vì Đại Pháp, anh ấy không bao giờ bê trễ. Anh ấy luôn tu luyện suốt thời gian qua, và sự thay đổi trong những năm qua là rất lớn. Chính bản thân tôi mới là người đòi hỏi quá nhiều.

Trạng thái tu luyện của mỗi người là khác nhau. Chồng tôi có những phương diện anh ấy cần phải tu luyện và tôi cũng có những chỗ cần phải tu luyện. Sự tương tác giữa chúng tôi là khảo nghiệm mà Sư phụ đã an bài để chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau. Tôi hy vọng chồng tôi sẽ chỉ ra thiếu sót của tôi trong tương lai. Hai chúng tôi sẽ hòa hợp. Tôi sẽ học cách trầm tĩnh xuống và chia sẻ với chồng tôi dựa trên các Pháp lý. Chúng tôi học Pháp, luyện công và cùng nhau đề cao.

Lời kết

Khi tôi nhìn thấy thiếu sót của người khác, tôi phải tu luyện bản thân. Tôi bắt đầu tu luyện muộn, nên tôi luôn hy vọng có thể bù đắp thời gian mà tôi đã bỏ lỡ. Lĩnh hội được yếu lĩnh của việc tu luyện, và dũng mãnh tinh tấn. Giờ đây tôi đã ngộ ra rồi. Con tạ ơn Sư phụ đã khai sáng cho con. Tâm con đã sáng hơn rất nhiều rồi.

Đó là nhân duyên nên chúng tôi mới có thể đến với nhau là vợ chồng đồng tu. Tôi sẽ trân quý môi trường tu luyện mà Sư phụ đã an bài, tìm thêm những thiếu sót của bản thân và cùng chồng tôi đề cao.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/25/443890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/25/202420.html

Đăng ngày 16-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share