Bài của Phi Bộc
[MINH HUỆ 03-09-2011] Ghi chú của Ban biên tập: “Trong cả hai nền văn hóa Tây Phương và Trung Quốc, nguyên lý quả báo, nghĩa là một người phải chịu trách nhiệm cuối cùng cho những hành động của họ, là được công nhận rộng rãi. Giáo lý căn bản của Pháp Luân Công là đặc tính của vũ trụ, Chân Thiện Nhẫn. Vũ trụ sẽ thưởng cho những hành động phù hợp với nguyên lý này, và những việc làm như đánh đập, tra tấn và giết người sẽ đem đến quả báo. Nói một cách khác, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Các bài viết như dưới đây có ý nghĩa nhắc nhở nguyên lý này cho những ai mà muốn làm ác. Trong khi rất nhiều những người bức hại Pháp Luân Công chỉ là “làm theo” mệnh lệnh, luật vũ trụ vẫn xác định là họ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của họ, và chỉ có bằng cách đảo ngược lại con đường làm ác thì người ta mới có thể thoát khỏi quả báo.”
Nhiều người Trung Quốc đã mất khả năng suy nghĩ một cách độc lập do bị tẩy não bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ không chỉ chấp nhận bất kỳ điều gì mà ĐCSTQ nói, mà còn làm việc rất hăng hái để củng cố sự tuyên truyền của chính phủ nhằm tẩy não những người khác. Họ không nhận ra rằng có những hậu quả cho việc ủng hộ tà đảng trong cuộc bức hại Pháp Luân Công. Sau đây là một vài ví dụ.
Diêm Trung Dân là một giáo viên tại thôn Ấu Nhi, Trọng Cách Trang, thị trấn Mã Liên Trang, thành phố Lai Tây, tỉnh Sơn Đông. Trong vài năm đầu của cuộc bức hại, bà đã sáng tác các bài hát và biểu diễn nhiều lần để nhục mạ Pháp Luân Công. Các bài hát của bà trợ giúp đảng trong việc đầu độc thế nhân. Diêm Trung Dân đã bị chẩn đoán là ung thư họng vào năm 2007. Nhiều người tin việc này là quả báo do bức hại Pháp Luân Công.
Phan Thủy Bình, bí thư đảng của xã Vũ Miếu, thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên, nhiều lần đã hợp tác bắt giữ các học viên Pháp Luân Công và lục soát nhà của họ. Vào tháng 11 năm 2006, hành động bất hợp pháp của ông ta bị phơi bày trên trang Minh Huệ Net. Thay vì nghĩ lại những việc làm sai trái, ông ta đã khẳng định là sẽ làm mạnh tay hơn trong việc bức hại các học viên Đại Pháp. Thực tế ông ta được coi là biểu hiện như một cá nhân “ưu tú”, nó làm ông ta cảm thấy phản ánh đúng mức độ cống hiến vào cuộc bức hại Pháp Luân Công (nhiều tới mức mà các học viên từ Quảng Châu và bên ngoài Trung Quốc đã công bố tên của ông ta). Cảm thấy được khuyến khích bởi việc này, ông ta đã yêu cầu chính quyền Giản Dương phải thăng chức.
Ông Phan bị chẩn đoán ung thư cổ họng vào cuối năm 2006, khi ông ta trực tiếp nhục mạ Đại Pháp trong nỗ lực để được thăng cấp. Sau khi chẩn đoán, ông ta đã nhắc nhở các thành viên gia đình những người biết về bệnh tật của ông ta không được kể với ai, sợ rằng người khác sẽ nói rằng là do quả báo. Ông ta giờ đã tiêu hơn 10 ngàn nhân dân tệ (NDT) cho điều trị và vẫn phải chịu đựng bệnh tật và các phản ứng phụ của điều trị.
Tào Hoa Nghĩa là một bí thư đảng của cảng Táo Sĩ, công ty vận tải Lỗi Thủy, thành phố Lỗi Dương, tỉnh Hồ Nam. Vào tháng 4 năm 2006, khi ông ta trông thấy một biểu ngữ dán vào một bức tường được đọc là “Trời diệt Trung Cộng – Thoái đảng và các tổ chức liên đới là tự cứu,” ông ta đã nguyền rủa Pháp Luân Công và các học viên, và ông ta đã phá hủy bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào ông ta gặp. Trong vòng một tháng, cổ họng của ông Tào bắt đầu sưng tướng một cách tồi tệ, và ông ta bị chẩn đoán ung thư cổ họng. Ông ta chết vào ngày 20 tháng 8 năm 2006.
Quách Hữu Trụ, trưởng phòng an ninh ở làng Thường Trang, huyện Hùng, tỉnh Hà Bắc, đã nguyền rủa và nhục mạ Đại Pháp thông qua hệ thống thông tin quảng bá vào năm 2005. Ông ta từ chối lắng nghe khi các học viên đã cố gắng giải thích sự thật về Đại Pháp. Trong Thế Vận Hội Bắc Kinh vào năm 2008, ông ta lại truyền bá những thông tin bôi nhọ thông qua hệ thống thông tin quảng bá và dính líu vào việc bắt bớ các học viên. Quách Hữu Trụ bị chẩn đoán ung thư cổ họng vào mùa hè năm 2010 và sau đó trải qua một cuộc phẫu thuật vào năm đó, nó tiêu tốn của ông ta hơn 10.000 NDT. Tuy nhiên, việc điều trị không cứu được cuộc sống của ông ta và ông ta đã chết vào ngày 27 tháng 2 năm 2011 ở tuổi 57.
Thái Bội Long, trưởng ban An ninh Chính trị của sở cảnh sát Hải Phong ở tỉnh Quảng Đông. Ông ta tích cực tham gia trong cuộc bức hại các đệ tử Đại Pháp và cười nhạo sự thật về Đại Pháp, cuộc bức hại, và sự tà ác của ĐCSTQ. Ông ta sau đó phải chịu ung thư cổ họng, làm cho không thể nói được, và cổ ông ta sưng to. Thậm chí như thế, Thái Bội Long vẫn chỉ huy bắt bớ các đệ tử Đại Pháp. Sức khỏe của ông ta xuống cấp nhanh chóng trong dịp Tết Nguyên Đán 2010 và ông ta phải đi Quảng Châu, trung tâm tỉnh, để điều trị thêm. Ông ta chết vào tháng 6 năm 2010.
Nhiễm Lệnh Tài, một viên chức ở Ban quản lý đô thị của thị xã Song Thành, thành phố Song Thành, tỉnh Hắc Long Giang, đã tra tấn các đệ tử Đại Pháp bằng cách nhục mạ, đánh đập, treo, trói, và cái được gọi là “lái máy bay” trong những thủ đoạn tẩy não thực hiện bởi công ty Thu Lâm vào tháng 12 năm 2000. Một lần, khi ông ta đi qua một căn phòng, Nhiễm Lệnh Tài trông thấy một vài học viên nữ đọc Chuyển Pháp Luân bên trong. Ông ta lao vào phòng và kéo họ ra sân, và thẩm vấn họ lấy sách ở đâu (bởi vì cảnh sát đã tịch thu các sách Pháp Luân Đại Pháp và tư liệu). Các học viên không muốn nói cho ông ta, nên ông ta đã đánh họ thậm tệ, cho đến khi mặt họ bị sưng lên và đầy vết thâm tím. Ông ta thậm chí sử dụng một dây thừng mỏng để thít cổ một học viên suýt chết. Vào tháng 6 năm 2003, Nhiễm Lệnh Tài bị chẩn đoán ung thư cổ họng, và ông ta không thể ăn uống trong một thời gian dài. Ông ta chịu đựng thống khổ cực độ trước khi chết.
Sự thống khổ của Nhiễm Lệnh Tài đi đôi với sự tra tấn mà ông ta đã gây ra với học viên Đại Pháp mà ông ta thắt cổ. Thêm một câu chuyện về trường hợp sự thống khổ của kẻ bức hại đại biểu rất gần với sự thống khổ của một học viên mà kẻ đó tra tấn đến chết.
Trương Gia Quốc, thị trưởng thành phố Ma Thành, tỉnh Hồ Bắc, chịu trách nhiệm bức hại Pháp Luân Công trong vùng của ông ta. Ngay khi ông ta trở thành thị trưởng vào tháng 3 năm 2001, Trương Gia Quốc đã tăng cường bức hại ở Ma Thành. Học viên Vương Hoa Quân bị bắt vào sáng ngày 18 tháng 4 năm 2001. Lệnh giới nghiêm đã được ban hành toàn thành phố vào lúc 1 giờ 30 phút chiều, và đêm hôm đó bà Vương bị kéo tới quảng trường gần tòa thị chính thành phố, nơi bà bị đổ xăng và thiêu chết. Sau đó, mọi người phát hiện ra một lỗ thủng ở trên cổ bà Vương, cắt một cách rõ ràng bằng một con dao. Hiển nhiên, cảnh sát đã cắt cổ họng của bà để ngăn bà kêu cứu.
Ma Thành là một thành phố cấp huyện với dân số nhỏ hơn một thành phố trung bình. Thật phi lý khi một học viên Pháp Luân Công lại bị giết hại một cách tàn bạo như thế ở nơi công cộng mà không có chỉ thị rõ ràng từ viên chức chịu trách nhiệm, Trương Gia Quốc.
Vào ngày 9 tháng 2 năm 2002, Trương Gia Quốc có bài phát biểu trên Truyền hình Ma Thành về một làn sóng bắt bớ mới các học viên Pháp Luân Công. Ngày hôm sau ông ta đã trải qua một cơn đau nghiêm trọng ở cổ họng. Ông ta vội vàng tới một bệnh viện, nơi ông ta bị chẩn đoán có một khối u ở cổ họng. Kỳ lạ là khối u của ông ta xuất hiện một cách đột ngột, nhưng điều kỳ lạ hơn là ông ta đột nhiên bất tỉnh sau khi nhận một liều thuốc mê đúng tiêu chuẩn trong khi phẫu thuật. Ông ta phải chịu thống khổ suốt bảy năm trước khi chết vào ngày 12 tháng 2 năm 2009 ở tuổi 53.
Chúng tôi hy vọng rằng những trường hợp quả báo này sẽ như là lời nhắc nhở cho những ai đã theo ĐCSTQ tuyên truyền những lời dối trá và hành động sai trái. Mọi người thường cảnh giác với những nghiệp báo tức thì, nhưng với những trường hợp quả báo xảy ra trong một thời gian dài, mọi người thường quên về những nguyên nhân, và coi chúng là sự bất hạnh ngẫu nhiên. La Kinh, chủ nhân chương trình tin tức truyền hình nổi tiếng trên Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), tiếng nói hiệu quả nhất của ĐCSTQ trong việc vu cáo Đại Pháp và kích động thù hận đối với phong trào tinh thần ôn hòa, cũng đã chết vì ung thư cổ họng. Bệnh tật của ông ta không thể nào là ngẫu nhiên.
Một vài người bức hại không tin rằng họ sẽ phải nhận nghiệp báo, và coi đó là một khái niệm mê tín để đe dọa mọi người. Họ chỉ xác nhận nó khi tự mình trải nghiệm, nhưng khi ấy thì đã quá muộn. Dương Thụy Thực, hiệu trưởng của trường làng Văn Minh ở thị xã Tứ Hà, thành phố Du Thụ, tỉnh Cát Lâm, đã báo một học viên Đại Pháp cho cảnh sát, làm cho học viên này bị cầm tù. Ngay sau đó, Dương Thụy Thực bị chẩn đoán ung thư cổ họng và chết gần đây. Vào lúc biết về bệnh tật của ông ta, Dương Thụy Thực bảo rằng, “Tôi không biết nghiệp báo lại tới sớm vậy.”
Lưu Hưng Bình, một người dân từ Đội 7 làng Hoan Hỉ, thị trấn Nam Hưng, thành phố Quảng Hán, tỉnh Tứ Xuyên, đã hợp tác và trợ giúp trong việc bắt giữ các học viên Đại Pháp nhiều lần. Ông ta phỉ báng Đại Pháp và lừa dối những người dân không được thông tin. Mục đích của ông ta là để bảo vệ việc hành nghề y của con rể bởi vì sẽ ít người khám bệnh và mua thuốc của anh ta nếu họ trở nên mạnh khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Lưu Hưng Bình cũng mắc bệnh ung thư họng.
Điều rất quan trọng là phải lương thiện, trung thực, và không đi theo ĐCSTQ trong việc truyền bá sự hận thù với Pháp Luân Đại Pháp và các học viên.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/3/为何得喉癌-皆因谤佛法-246122.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/16/128149.html
Đăng ngày 19-9-2011; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.