Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc,Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-04-2022] Thể ngộ mà tôi thấm thía nhất trong hơn 20 năm tu luyện đó là một người có thể cứu những người hữu duyên miễn là có chính niệm.

Tôi đã bị bức hại vì là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và trong thời gian bị bức hại, tôi bắt đầu tự hỏi tại sao quân đội Nhật Bản lại sụp đổ trong Thế chiến thứ II tại Trung Quốc. Tôi nhận ra rằng đó là bởi vì nước Mỹ đã nghiền nát quê hương người Nhật. Do đó, tôi quyết định rằng tôi cũng sẽ phơi bày những việc làm xấu xa của các quan chức cấp cao trong Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trước đồn cảnh sát địa phương, và cơ quan tư pháp ở hai quận lân cận.

Tôi đã đưa thông tin về việc mọi người kiện 9 quan chức cấp cao của ĐCSTQ cho các sỹ quan tại đồn cảnh sát địa phương, đặt thông tin trên cửa ra vào của tất cả các văn phòng trong khu lân cận, và trên gạt chắn nước của ô tô. Hôm sau mọi việc đã thay đổi–cảnh sát dường như bớt tà ác hơn.

Kể từ đó, cứ hai tuần một lần tôi lại phân phát tài liệu thông tin. Đồn cảnh sát dừng cử người đến sách nhiễu chúng tôi. Một số cán bộ cảnh sát đã thoái ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó. Một số người đã được thăng chức. Các cảnh sát vẫn hành động theo lệnh từ cấp trên, nhưng thậm chí nếu họ đến nhà tôi, họ chỉ làm qua loa và không gây tổn hại hay phá hủy bất kỳ sách Đại Pháp nào cũng như những thứ khác.

Ngoài đồn cảnh sát địa phương, tôi cũng phát tài liệu trong hai quận lân cận. Tôi đã nhiều lần đưa các tài liệu cho hầu hết các đơn vị tư pháp bao gồm 90 tổ chức ở hơn 60 làng. Nơi xa nhất mà tôi đến phát tài liệu cách nhà tôi khoảng 25 km.

Một ngày nọ, tôi đã nói sự thật về Pháp Luân Đại Pháp với một chính trị viên đang thẩm vấn tôi. Anh ấy lắng nghe những gì tôi nói nhưng trông anh ấy cũng có vẻ sợ hãi. Tôi nói: “Tôi coi cậu như người thân của mình. Tại sao cậu lại sợ vậy?” Cậu ấy nói hai lần “Xin đừng làm tôi bị đau.” Tôi nói một cách nghiêm nghị: “Trời sẽ trừng phạt tôi nếu tôi làm như vậy.” Cậu ấy nói nhỏ: “Tại sao dì không giúp cháu thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó?”

Chúng tôi đã trở thành bạn tốt từ sau lần đó. Cậu ấy cho tôi xem một đoạn quay video trên điện thoại di động của cậu ấy về một cuộc diễu hành có sự tham gia của Thiên Quốc Nhạc Đoàn. Không lâu sau, cậu ấy được đề bạt lên vị trí cao hơn.

Có một Trưởng ban đã đọc và hiểu các tài liệu mà tôi đưa cho ông ấy. Ông ấy gật đầu và nói lớn rằng ông sẽ thoái ĐCSTQ khi tôi nói chuyện với ông. Ngay sau đó ông ấy được đề bạt.

Một ngày mưa, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để phát một số tài liệu, vì vậy tôi đi tới một văn phòng chính phủ. Tôi thấy văn phòng im ắng và tối tăm, và tôi đã hoàn thành toàn bộ công việc mà không bị gián đoạn. Kể từ đó, tôi tiếp tục cung cấp thông tin theo cách này.

Tôi đã tới Phòng 610 để gửi bản “Nghiêm chính thanh minh” của tôi (đây là tuyên bố những gì tôi nói hay viết do bị cưỡng ép hoặc bị tẩy não trong khi bị giam giữ là vô hiệu) khi tôi lần đầu được trả tự do từ một trại tạm giam vào tháng 2 năm 2020. Một cảnh sát mặc thường phục đã tiến tới ngay sau khi tôi để nó vào trong hòm thư trước cổng văn phòng. Khi tôi quay lại, tôi thấy một cảnh sát mặc thường phục khác đang tiến tới. Tôi quay lại và bị ngã, nhưng không bị đau. Bởi vì tôi không sợ hãi, Sư phụ đã bảo vệ tôi. Cả hai cảnh sát đó đều không nghi ngờ tôi là người đã gửi bản Nghiêm chính thanh minh.

Khi tôi bị giam giữ ở Trại lao động cưỡng bức Sha Dương, tôi bị ép viết báo cáo nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp sau khi bị ép đọc và xem các tài liệu phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Thay vào đó, tôi đã viết sự thật. Vị cảnh sát đã trở nên tức giận khi anh ta đọc những gì tôi viết và hỏi tôi rằng ai đã bảo tôi viết theo cách đó. Tôi nói đó là ý kiến của tôi, và không liên quan đến ai khác. Anh ta đã trừng phạt tôi bằng cách bắt tôi đứng một chân trong một thời gian dài. Đứng như vậy khiến chân tôi sưng tấy. Sau đó, tôi bị ép lao động khổ sai. Không lâu sau, vị cảnh sát kia bị tai nạn xe hơi.

Một ngày nọ, tôi được yêu cầu điền vào bảng câu hỏi. Có một câu hỏi như sau: “Pháp Luân Công đã vi phạm luật nào?” Tôi viết: “Pháp Luân Công là chân chính, pháp môn không vi phạm bất kỳ luật nào.” Một câu hỏi khác là: “Bạn muốn chúng tôi làm gì?” Tôi viết: “Hãy nói cho bạn bè và gia đình bạn sự thật về Đại Pháp, để họ biết chân tướng và có thể nhận được phúc lành và được cứu.”

Sau đó, họ mời các giáo sư từ Trường đại học Vũ Hán tới trại lao động để “chuyển hóa” chúng tôi. Tôi nói với họ một trong các Pháp lý của Sư phụ, người sáng lập và là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp:

“… hễ nói đến khí công [họ] liền bảo là duy tâm. Khí công là khoa học, là khoa học cao hơn.” (Bài giảng thứ sáu-Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng đưa ra các ví dụ để cho họ biết sự thật. Họ dường như hiểu và chấp nhận những gì tôi nói.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/5/439023.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/30/201599.html

Đăng ngày 29-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share