Bài viết của Quy Chân, một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-04-2022] Tôi năm nay 72 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm rồi. Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tuyệt vời và cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi đi bộ. Tôi luôn có tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, và Đại Pháp, và tôi rất tôn kính Sư phụ. Sư phụ từ bi cũng luôn bảo hộ và gia trì cho tôi. Tôi cảm nhận được huyền năng vô biên của Đại Pháp.

Ngón chân bị gãy được chữa lành trong đêm

Buổi tối trước Tết Trung thu năm 2019, tôi xuống nhà để giúp con gái kê dọn một số đồ. Cầu thang không có đèn và tôi bị hụt một bậc ở tầng ba và bị ngã cầu thang.

Khi bị ngã, ngón chân tôi tiếp đất đầu tiên và bị bẻ ngược ra đằng sau. Nó đau đến mức mà tôi không thể đứng lên được. Tôi ôm lấy chân và kêu lên: “Sư phụ, xin hãy cứu con! Con ổn thôi! Con ổn thôi!” Tôi tự nhủ: Mình không thể để người khác thấy như vậy được. Mình không thể cho mọi người có cớ phỉ báng Đại Pháp. Vì thế tôi bám vào lan can cầu thang và đứng lên. Tôi vịn vào lan can rồi từ từ quay về nhà mình ở tầng 4. Tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ và xin Ngài giúp đỡ.

Lần này, tôi nhớ điều Sư phụ đã làm khi Ngài trực tiếp giảng Pháp và thanh lý thân thể cho những người đến học trong những năm đầu truyền Pháp. Ngài bảo mọi người giậm chân ba lần. Tôi nhăn nhó, cắn răng và giậm chân ba lần. Sau đó, tôi bẻ những ngón chân bị gãy trở lại vị trí của chúng. Nhờ Sư phụ gia trì, tất cả đã như cũ. Sau đó, một đồng tu đã đến thăm tôi và khi tôi kể cho cô ấy nghe điều đã xảy ra, thì mắt cô ấy mở to, miệng há hốc. Nhìn những ngón chân của tôi, cô ấy liên tục nói: “Kỳ tích! Đây quả là một kỳ tích!”

Sau khi cô ấy rời đi, tôi hướng nội để xem gần đây tôi đã làm gì sai. Đồng thời, tôi ngồi song bàn và bắt đầu phát chính niệm. Ngay khi làm như vậy, các ngón chân của tôi lại bị trẹo ra. Đau đớn đến mức mà tôi lại phải cầu xin Sư phụ giúp. Tôi cố gắng lại bẻ chúng về vị trí cũ. Lúc này, tôi không dám ngồi song bàn nữa. Tôi phát chính niệm trong vòng ba tiếng đồng hồ. Quá nửa đêm, tôi thấy mệt và đi ngủ trong hai tiếng rưỡi.

Khi tôi thức dậy lúc ba giờ sáng để luyện công, một chân của tôi đau đến mức tôi không muốn cử động, toàn bộ bàn chân bị sưng lên như một cái bánh bao hấp. Khi đang xin Sư phụ giúp đỡ, tôi từ từ di chuyển bàn chân đó và ra khỏi giường. Tôi đau đến mức phát khóc và mồ hôi vã ra. Tôi ngồi trên giường và nói với Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy tha thứ cho con nếu con làm chưa tốt. Con vẫn cần đi ra ngoài để cứu độ chúng sinh vào sáng nay. Ngài có thể giúp con không ạ?” Tôi cắn răng và vịn vào thành giường đi đến trước Pháp tượng của Sư phụ và giậm chân ba lần. Đau đớn tột cùng. Tuy nhiên, ngay lúc đó, một kỳ tích đã xảy ra. Chân đã hết sưng và không còn đau như trước nữa. Tôi khóc và cảm tạ Sư phụ đã gánh chịu cái nạn này cho tôi. Ngay lập tức tôi luyện năm bài công pháp và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng.

Khi con gái thức dậy vào buổi sáng, tôi đã kể cho cháu nghe về điều đã xảy ra với tôi vào đêm hôm trước. Cháu đã sốc khi thấy bàn chân của tôi bị xanh đen. Cháu hỏi làm thế nào mà tôi có thể chịu đựng được đêm hôm trước với cú ngã nặng như thế. Tôi nói với cháu rằng tất cả là nhờ Sư phụ. Cháu cảm ân đến mức mà chạy ra ngoài mua hoa quả tươi về đặt trước Pháp tượng của Sư phụ để bày tỏ sự tôn kính.

Ăn sáng xong, tôi nhờ một đồng tu đưa tôi ra chợ bằng xe máy của cô ấy. Khu chợ này mới và chưa có vỉa hè. Chỉ có một chút sỏi đá trên mặt đường bùn lầy thôi. Đi bộ trên đó rất khó khăn và chân tôi đau ghê gớm. Tôi tự nhủ: “Không kể mình đau như thế nào, mình phải cứu chúng sinh.” Khu chợ không sầm uất lắm nhưng tôi nhìn thấy nhiều cán bộ công chức ở đó. Họ thường là những người bị đầu độc bởi những dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc và không chịu nghe chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Sáng hôm đó, tôi đã giúp được 14 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, trong đó có tám Đảng viên.

Vào buổi chiều, khi các đồng tu đến nhà tôi lấy ấn bản Tuần báo Minh Huệ, họ đều khen ngợi tôi. Tôi nói rằng: “Không phải tôi đâu. Tất cả là nhờ Sư phụ đó. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ thì chắc hẳn tôi đã không nhúc nhích nổi trong một trăm ngày rồi.” Tất cả bọn họ đều thán phục huyền năng của Đại Pháp.

Sau khi ngón chân tôi bị gãy, tôi đã không ở nhà thậm chí chỉ một ngày. Các hạng mục mà tôi chịu trách nhiệm thì tôi cũng không hề bỏ lỡ. Không ngôn từ nào có thể biểu đạt được sự cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể làm theo lời dạy của Sư phụ, và làm tốt ba việc.

Mặc dù tôi phải chịu đựng một chút nhưng chỉ có một đêm thôi. Nó chẳng là gì cả so với bệnh gan, bệnh dạ dày, bệnh loạn thần kinh, thoát vị đĩa đệm, thần kinh tọa và các bệnh khác đã hành hạ tôi trong suốt 18 năm trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Trong những ngày đen tối vô vọng đó, tôi chỉ muốn chết. Tôi mệt mỏi vì phải dùng thuốc Tây và Đông y cũng như tất cả các loại mẹo dân gian, nhưng tôi chỉ bị nặng lên thôi. Và rồi tôi chỉ còn lại hơi thở cuối cùng và nằm trên giường chờ chết. Ở chính thời điểm này thì tôi được biết đến Đại Pháp và cuộc đời tôi đã thay đổi. Tất cả các bệnh tật của tôi đã bị quét sạch kể từ ngày đó.

Trong 23 năm tu luyện vừa qua, tôi không hề phải dùng đến một viên thuốc hay một mũi tiêm nào cả. Bốn trong số các bác sỹ mà đã chữa trị cho tôi thì đã qua đời, và một người trong số họ đã gọi tôi là “người âm sống,” ý nói rằng tôi chẳng còn nhiều ngày để sống nữa. Tôi không bao giờ nghĩ rằng sau ngần ấy năm, tôi sẽ không chỉ sống mà còn hết bệnh, tràn đầy năng lượng và cảm thấy ngày càng trẻ hơn.

Mặc dù tôi đã hơn 70 tuổi, nhưng những người không biết tôi thì không thể đoán nổi tuổi thật của tôi. Khi tôi nói với mọi người tuổi của mình, họ đều ngạc nhiên. Bất cứ khi nào điều này xảy ra, tôi kể cho họ về những căn bệnh trước kia của tôi và giờ đây tôi đã thành một người khác như thế nào. Khi mọi người nghe thấy trải nghiệm thần kỳ của tôi, họ thường sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Câu chuyện về những ngón chân bị gãy của tôi được lành lại chỉ trong một đêm đã đặc biệt gây ấn tượng cho người nghe.

Tuy nhiên, những người bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ đã không tin sự thực đó. Nhưng tu luyện Đại Pháp đem lại những lợi ích phi thường. Có bao nhiêu người lãnh án tử của bệnh viện đã được khỏi bệnh sau khi học Đại Pháp và có bao nhiêu người bị gẫy xương đã khỏi chỉ trong một ngày mà không phải đến bệnh viện đây?

Tôi biết một học viên 79 tuổi đã bị xe hơi đâm và gãy bảy cái xương sườn. Một cái xương bị gãy làm đôi và một nửa thì đâm vào phổi. Ông ấy bị bất tỉnh và phải đưa đến bệnh viện nơi mà ông bị khâu nhiều mũi ở đầu và được cắm ống trên khắp thân thể.

Tuy nhiên, niệm đầu tiên của ông ấy khi tỉnh dậy là về nhà, nhưng bác sỹ không đồng ý nói rằng ông ấy sẽ chết nếu rời đi. Chỉ sau khi gia đình ông ký giấy cam đoan thì ông ấy mới được về nhà. Ông dành thời gian học Pháp và luyện công và đã khỏe lại chỉ trong bảy ngày. Khi ông ấy đến bệnh viện để tháo chỉ, các bác sỹ và y tá đều vô cùng kinh ngạc. Khi ông ấy giảng chân tướng cho họ, tất cả bọn họ đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Trường hợp này gọi là kỳ tích y học. Nếu ĐCSTQ không đàn áp Đại Pháp thì nhiều người có lẽ đã tin vào Đại Pháp và sẽ được Sư phụ bảo hộ, và sẽ còn nhiều kỳ tích tương tự như thế xảy ra.

Cuối cùng người định báo tôi với cảnh sát lại muốn học Pháp Luân Đại Pháp

Một sáng năm 2020, tôi đang ở một khu chợ lớn để phát lịch giảng chân tướng. Ngay khi tôi bắt đầu phát lịch thì một người đàn ông chừng 70 tuổi đứng cạnh tôi, không hề báo trước, đột nhiên giật một cuốn lịch và xé làm đôi. Sau đó ông ấy chửi rủa với giọng nói đầy thù hận: “ĐCSTQ nuôi bà ăn cho bà mặc mà bà lại nói xấu Đảng.” Tôi biết ông ấy bị đầu độc bởi những lừa dối nên tôi đã từ tốn giảng chân tướng cho ông ấy, nhưng ông ta rất thô lỗ và không chịu lắng nghe. Khi ông ấy hét lên thì mọi người ở chợ đã xúm quanh ông ấy.

Tôi nghĩ, tôi không thể để ông ấy nói năng phi lý và đầu độc mọi người thêm nữa. Đại Pháp là từ bi nhưng cũng uy nghiêm. Tôi nghiêm nghị nói với ông ấy: “Ông sẽ bị trừ phạt vì những hành động xấu của mình! Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi cố gắng tiết kiệm đồ ăn và thức uống để có tiền cứu ông, và tôi rất lịch thiệp với ông. Chúng tôi chỉ muốn ông có một tương lai tốt đẹp, và tôi thậm chí còn không ép ông nhận cuốn lịch. Ông không muốn nhận cũng được thôi, nhưng tại sao ông lại xé nó?” Ngay khi ông ấy thấy tôi không bỏ qua, ông ấy đã lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi áo ra và nói rằng sẽ báo cảnh sát. Tôi nói: “Tôi không sợ cảnh sát đến đây, tôi không phạm pháp. Ông phải giải thích về những hành động của mình.”

Lúc này, một vài người đứng xem đã nói với ông ấy rằng: “Ông không nên xé cuốn lịch như thế.” Người khác lại nói: “Đừng cầm nếu ông không muốn nhận.” Tôi nói với những người đứng xem: “Một thảm họa đang đến, đại dịch đang tàn phá thế giới, tất cả mọi người đang trong nguy hiểm. Các đệ tử Đại Pháp đang dành tất cả số tiền mình có và nỗ lực để cứu mọi người thoát khỏi thảm họa.” Lúc này, một người đàn ông trông giống một cán bộ thân thiện nói với tôi: “Điều chị nói thì mọi người đều rõ cả. Ở khu chợ này thì có đủ loại người, chị đi nhanh đi, đừng bị những kẻ xấu làm hại nữa.” Tôi cảm ơn người đàn ông đó và đến một chỗ khác để tiếp tục nói chuyện với mọi người.

Vài tháng sau, tôi quay lại khu chợ và nhìn thấy người đàn ông đã xé cuốn lịch của tôi đang ngồi trên một chiếc xe ba bánh. Tôi đã lờ ông ấy đi. Sau khi đi được chục bước thì từ “từ bi” đã hiện lên trong tôi, và tôi nhớ Sư phụ đã dạy rằng:

“tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi…”(Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi biết rằng phớt lờ người đàn ông này là sai, nên tôi lập tức quay lại và tiến đến nói với ông ấy: “Ông này, tôi sẽ tặng ông một lá bùa hộ mệnh. Nó sẽ bảo hộ ông khỏi những điều đen đủi và đem lại điều tốt đẹp cho ông trong những lúc khó khăn.” Tôi đưa cho ông ấy một cuốn sách khác về việc bảo vệ bản thân khỏi virut Trung Cộng, cùng với bốn cuốn tuần báo Minh Huệ và tôi kẹp các bức ảnh về Tàng Tự Thạch ở trong đó.

Ông ấy miễn cưỡng nhận chúng và nói một cách chế nhạo: “Tôi nhận chúng vì chị đưa cho tôi. Tôi sẽ không nhận nếu người nào khác đưa cho tôi.” Tôi nói với ông ấy: “Chúng ta tầm tuổi với nhau, và chúng ta đã trải qua rất nhiều cuộc vận động lớn nhỏ của ĐCSTQ rồi, và ít nhiều thì chúng ta đã học được các bài học cho bản thân mình. Ông hãy nghĩ đi, tại sao ông không muốn nhận những tài liệu này chứ? Chẳng phải là vì những tuyên truyền dối trá trên Tivi đã lừa ông sao?”

Tôi cũng nói cho ông ấy biết sự thật về Vụ tự thiêu dàn dựng ở Thiên An Môn, và về nền văn minh 5000 của Trung Hoa. Tôi nói: “Chẳng có triều đại nào kéo dài mãi mãi, và mỗi khi một triều đại thay đổi, thì không phải do các vị Hoàng Đế đồng ý mà là thiên ý của Thần. Cũng giống như một vị quan chức giàu có thì vẫn phải chết cho dù người đó có muốn hay không vậy, không phải là do người ấy tự quyết định được. Ông hãy nhìn đại dịch mà xem. Mặc dù bây giờ khoa học rất phát triển, nhưng virut thì biến thể còn nhanh hơn cả vaccine được bào chế ra. Chẳng phải là thiên ý sao? Nếu ông về nhà và đọc những thông tin mà tôi vừa đưa cho ông, thân và tâm của ông sẽ được thọ ích.” Tôi nói với ông ấy hơn 10 phút và thái độ của ông ấy đã thay đổi. Cuối cùng thì ông ấy hứa sẽ xem những tài liệu đó khi về nhà.

Lần kế tiếp tôi đến khu chợ đó và lại gặp ông ấy, và thật ngạc nhiên, ông ấy chào tôi niềm nở từ xa. Tôi tiến đến và nói: “Tôi có thể giúp gì được ông đây?” Ông ấy nghiêm túc nói trước mặt mọi người xung quanh rằng: “Pháp Luân Đại Pháp đã bị hàm oan! Sau khi tôi đọc thông tin thì tôi đã nói với vợ tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là quá tốt, và rằng những lời giảng của Pháp Luân Đại Pháp là rất có đạo lý. Đàn áp những người này và không cho họ lên tiếng là sai.” Ông ấy lấy ra một tờ rơi mà một học viên khác đưa cho ông ấy vào ngày hôm ấy và nói với tôi: “Hãy nhìn cậu kỹ sư trẻ tuổi này, cậu ấy sẽ trở thành thế nào sau khi bị đàn áp đây?” Tôi nói: “Trong 20 năm qua, vô số người đã bị bức hại. Tương lai, ông cần đọc nhiều hơn những tài liệu như thế này.”

Lúc này, ông ấy lại lấy tờ thông tin ở trong túi mà tôi đưa cho ông ấy lần trước ra và nói: “Tôi đã đọc năm lần rồi.” Tôi nói: “Ông này, ông sẽ được phúc báo! Bây giờ là thời kỳ rất đặc biệt với rất nhiều thảm họa như đại dịch và mạng sống của mọi người bị đe dọa. Nếu ông hiểu được chân tướng thì ông sẽ được an toàn. Không tiền nào có thể mua được đâu.”

Ông ấy nói thêm: “Đêm qua tôi nói với gia đình tôi rằng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp là điều bất công lớn nhất, và Pháp Luân Đại Pháp hóa ra lại quá tốt. Vợ tôi cũng giục tôi đến nhà một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở làng chúng tôi để học Pháp Luân Đại Pháp, và tôi muốn tự học.” Ông ấy hỏi tôi có bao nhiêu bài công pháp. Tôi nói: “Nếu ở làng ông có học viên thì ông nên đến và nhờ họ dạy công.” Ông ấy vui vẻ đồng ý liền. Tôi cũng rất vui rằng người đàn ông này đã thức tỉnh. Tất cả là nhờ Sư phụ từ bi! Tôi thầm tạ ơn Sư phụ trong tâm.

Hành động tốt đẹp của vị Trưởng phòng khiếu nại

Hàng ngày tôi ra ngoài nói cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp. Trước khi ra ngoài, tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi cứu thêm người. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi chưa bao giờ né tránh lực lượng thực thi công lý, vì tôi nghĩ rằng nếu thêm một người hiểu được chân tướng thì sẽ có ít bức hại hơn với đệ tử Đại Pháp và sẽ có ít người bị hủy hoại hơn. Một ngày nọ, tôi đến một khu chợ và đã gặp một vị Trưởng phòng Khiếu nại đã về hưu. Ngay khi tôi bắt đầu nói chuyện với ông ấy thì ông ấy đã nói với tôi về những điều tốt đẹp mà ông ấy đã làm cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Ông ấy nói: “Khi ĐCSTQ mới bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được cử đến Bắc Kinh để bắt các học viên đi thỉnh nguyện. Tôi biết rằng họ không phải là người xấu và tôi rất miễn cưỡng bắt bớ người tốt, nhưng tôi phải đi vì đó là lệnh của cấp trên. Khi đến đó, tôi không đến Quảng trường Thiên An Môn để bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp mà tôi âm thầm thả họ khi tôi có cơ hội.

“Khi những người khác phát hiện ra, họ bảo tôi đừng làm thế. Tôi nói với họ rằng: ‘Những người ở độ tuổi cao niên như vậy thì họ có thể gây ra loại bất ổn xã hội nào được chứ? Hay họ có thể cướp quyền lực của ai đây? Thật vô lý!“ Tôi cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã bị hiểu lầm! Họ không hề nghe tôi mà nói rằng đó là quyết định của trung ương. Tôi đáp lại: ‘Không kể đó là quyết định của ai thì còn phải xem quyết định đó đúng hay sai.’ Tôi cũng thường nói với Sở Công an và những bộ phận khác rằng họ đã bắt những người chân thật nhất, nhưng họ không nghe tôi và tiếp tục bắt các học viên. Tôi thường tìm cớ để rời đi. Sau đó họ lệnh cho tôi áp tải các học viên đã bị bắt quay trở về và khi được nửa đường thì tôi thả họ đi. Sau đó, một người bạn biết chuyện đã bảo tôi rằng cấp trên của tôi muốn trừng phạt tôi, nên tôi đã ngừng không giúp các học viên nữa vì tôi nghĩ rằng tôi có nguy cơ bị mất việc. Nhưng trong tâm tôi luôn cảm thấy bất công cho Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị hàm oan! Tôi cũng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp chắc chắn sẽ được minh oan. Tôi ủng hộ các vị, Pháp Luân Đại Pháp!”

Sau khi nghe những lời ông ấy nói, tôi rất xúc động vì ông ấy đã giúp đỡ các học viên Đại Pháp trong một môi trường tà ác và khủng khiếp như vậy, và tôi tin rằng ông ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp. Tôi nói với ông ấy về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và ông ấy đồng ý làm vậy ngay. Tôi cũng nói với ông ấy những chân tướng cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp, và ông ấy rất tiếp thu. Tôi đưa cho ông ấy một số tờ rơi và bùa hộ mệnh, ông ấy sẵn sàng nhận lấy và vui vẻ nói: “Chắc chắn tôi sẽ xem kỹ những thứ này khi về nhà.” Tôi nói: “Tôi hy vọng ông không chỉ đọc những thông tin này mà còn đưa cho bạn bè và họ hàng thân quyến đọc để họ hiểu chân tướng và được cứu.” Ông ấy nói: “Chắc chắn tôi sẽ làm vậy.” Khi chúng tôi tạm biệt, ông ấy ngoái lại và chào tôi vài lần.

Nếu không có cuộc đàn áp tàn bạo của Đảng đối với Pháp Luân Đại Pháp thì nhiều người hơn nữa sẽ tu luyện và có thể tiến vào một kỷ nguyên lịch sử mới. Con thành tâm tạ ơn sự từ bi hồng đại cứu độ của Sư phụ. Con tạ ơn Sư phụ đã truyền ra Đại Pháp của vũ trụ! Phật quang của Chân–Thiện–Nhẫn sẽ luôn chiếu rọi những người tốt trên thế gian. Đạo đức sẽ thăng hoa trở lại và chúng ta sẽ trở về gia viên của mình!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/19/441465.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/30/201603.html

Đăng ngày 14-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share