Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-02-2022] Tháng 7 năm 1996, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi khi đó đã là một học viên. Bà nói với tôi rằng Đại Pháp rất tốt và bảo tôi cùng tới điểm luyện công để học động tác luyện công.

Sau khi về nhà, tôi nôn thốc nôn tháo. Mẹ bảo đây là việc tốt bởi Sư phụ Lý đang tịnh hóa thân thể tôi. Không lâu sau đó, bệnh dạ dày dai dẳng nhiều năm của tôi đã được chữa khỏi và không còn tái phát.

Trên con đường tu luyện, tôi đã cố gắng hết sức mình để chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, nguyên lý chỉ đạo tu luyện của Đại Pháp, tống khứ chấp trước vào danh lợi và đối xử tốt với người khác.

Được bình chọn là nhân viên xuất sắc

Sau khi đắc Pháp, tôi làm công chức trong ngành thuế. Hàng tháng, tôi phải trình các báo cáo kế toán và thống kê cho Cục thuế thành phố theo thời gian quy định. Máy tính và phần mềm thường xuyên gặp vấn đề nên hầu như tháng nào tôi cũng phải làm thêm giờ để hoàn thành các báo cáo này đúng thời hạn. Đặc biệt là vào ngày cuối cùng của năm, tôi thường phải làm việc tới 6 giờ sáng hôm sau.

Sư phụ giảng:

” Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Đây là công việc của tôi, vì vậy tôi chưa bao giờ phàn nàn. Hàng năm, tôi đều được đơn vị công tác bình chọn là lao động xuất sắc nhất. Có năm, tôi còn được ngành thuế của tỉnh khen thưởng là nhân viên xuất sắc.

Bộ phận chúng tôi có ít nhân viên, vì vậy tôi phải kiêm cả việc xuất hóa đơn và phiếu thanh toán. Đôi khi, tôi còn phải tham gia vào việc kiểm tra hóa đơn và chứng từ. Mặc dù nhiều việc nhưng tôi không hề kêu ca và luôn làm tốt công việc với nhiều vai trò khác nhau. Sau đó, tôi được điều chuyển tới một bộ phận khác. Đồng nghiệp thay thế vị trí của tôi cảm thấy có quá nhiều việc và thường xuyên xảy ra xung đột với người quản lý. Bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, giúp tôi dễ dàng xử lý công việc này.

Trước khi chuyển đi, tôi đã hướng dẫn cho người đồng nghiệp đảm nhận vị trí của tôi. Tôi chia sẻ cho cô ấy tất cả kinh nghiệm làm việc của mình và còn viết tài liệu hướng dẫn đưa cho cô ấy để cô có thể nhanh chóng đảm đương được công việc. Ngày nay, người ta thường giấu diếm kỹ năng và kiến thức với đồng nghiệp vì lo sợ người khác vượt trội hơn mình. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi phải vô tư vô ngã chiểu theo yêu cầu của Sư phụ.

Thản nhiên đối mặt với bất công

Sau khi được điều chuyển tới bộ phận kiểm toán, người quản lý đã quy định hệ thống đánh giá năng lực mới, theo đó tiền thưởng dựa trên các khoản thuế thu được từ những người nộp thuế mà mỗi người phụ trách. Bộ phận của chúng tôi có bốn người nhưng công việc nội bộ phần lớn là do tôi đảm nhận. Tuy nhiên, khi quay trở lại làm việc sau khi nghỉ sinh con, tôi phát hiện ra rằng hầu hết những người nợ thuế đều đặt dưới tên tôi. Do vậy trưởng bộ phận và phó trưởng bộ phận được thưởng cao nhất, còn tôi được thưởng ít nhất. Các đồng nghiệp của tôi cảm thấy điều này thật bất công và cho tôi biết cách mà các trưởng bộ phận đã làm. Tôi chỉ mỉm cười và không để ý nhiều tới nó.

Một lần, đơn vị công tác tiến hành khảo sát để chọn ra nhân viên xuất sắc nhất. Hầu hết các đồng nghiệp đều bầu chọn tôi. Tuy nhiên, bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên danh hiệu đó đã dành cho một đồng nghiệp chỉ được hai phiếu bầu. Khi các đồng nghiệp kể cho tôi về điều này, tôi đã bình thản chấp nhận và mừng thay cho người đồng nghiệp kia. Tôi đã không nói cho cô ấy biết rằng một trong hai phiếu bầu cho cô ấy là của tôi. Trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội này, người ta có thể làm bất kể điều gì để có được tiền tài và danh vọng. Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một bông sen sống trong bùn mà vẫn giữ được sự thuần khiết.

“Tôi nhìn thấy Chân-Thiện-Nhẫn trong mắt chị”

Sau đó, tôi bị giam giữ trái phép trong một trại lao động cưỡng bức. Sau khi tôi được thả, nơi tôi làm việc đã phân công tôi chịu trách nhiệm bán sổ sách hóa đơn. Miễn là những người đóng thuế tới mua các quyển hóa đơn mà đạt yêu cầu, tôi sẽ bán cho họ một quyển. Tôi không gây khó dễ và không để họ phải đợi lâu. Thường thì khi các đồng nghiệp đi ăn trưa tôi vẫn tiếp tục làm việc. Một số khách hàng cảm thấy áy náy và mời tôi đi ăn trưa. Tôi bảo với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt, cân nhắc tới người khác trước”. Họ đã rất cảm động. Trong dịp nghỉ Tết cổ truyền, trưởng bộ phận muốn tặng tôi một thẻ quà tặng mà khách hàng gửi tới nhưng tôi đã từ chối.

Ở Trung Quốc, người ta nói rằng bộ phận thuế luôn là nơi quan cách nhất: “Cánh cửa khó bước vào, nét mặt người nào cũng khó coi và khó để hoàn thành công việc ở đó”. Tuy nhiên, là một người tu luyện, tôi đã làm mọi việc chiểu theo chỉ dạy của Sư phụ và các tiêu chuẩn ở cảnh giới cao mà tôi thể hiện ra đã khiến mọi người cảm động.

Một lần, khi tôi giảng chân tướng cho một kế toán viên, anh ấy nói: “Tôi thấy được Chân-Thiện-Nhẫn trong mắt chị!”

Sau đó, tôi bị một số người không hiểu chân tướng tố cáo và bị kết án tù vì phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị tra tấn và bị sa thải. Nhưng không điều gì có thể làm giảm đi đức tin trong tâm tôi. Ngược lại, nó còn làm tăng thêm niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi biết tuyệt đối không có gì sai trái khi muốn làm một người tốt. Đó là bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đầu độc nhân dân Trung Quốc. Tôi không oán hận những người đã làm tôi tổn thương; tôi chỉ cảm thấy tiếc cho họ.

Sau khi được thả, tôi không có việc làm và cũng không có thu nhập. Vì vậy, tôi đã sống cùng cha và mẹ kế.

Tôi muốn cùng em gái mở một phòng tranh để bán đồ cổ, thư pháp và tranh. Tôi đã đi xem nhiều chỗ mặt tiền cho thuê nhưng chúng quá đắt. Sau đó, em gái tôi nói rằng cha tôi đã mua một căn nhà có mặt tiền cửa hàng đứng tên tôi và mẹ kế của tôi đã cho thuê căn nhà ấy. Em gái bảo tôi đến gặp cha tôi để lấy lại căn nhà đó. Tôi tự nhủ: Đó là nhà của cha, mình có liên quan gì đâu.

Sau đó, cha tôi hỏi chúng tôi về việc mở một phòng tranh nhưng tôi nói với ông rằng chúng tôi không đủ khả năng để thuê một ngôi nhà. Ông nhắc tới căn nhà đứng tên tôi và đưa chúng tôi tới xem. Sau đó, tôi nói với mẹ kế về điều này và bà đã rất tức giận bởi bà đã cho thuê căn nhà đó rồi và dọa sẽ bỏ đi. Tôi bảo bà đừng tức giận, chúng tôi sẽ không dùng căn nhà này để mở phòng tranh, cha tôi và bà có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Không lâu sau, tôi chuyển ra ngoài sống riêng. Cha vẫn tiếp tục hỗ trợ tôi, và sau đó tôi đã kiếm được một công việc kế toán.

Hướng nội khi gặp mâu thuẫn

Chồng tôi vì bị đầu độc bởi những lừa dối của ĐCSTQ nên anh ấy đã ly dị tôi khi tôi bị đưa tới trại lao động. Sau khi được thả, tôi chỉ có thể gặp con gái mình một vài lần. Lúc đó, cháu chỉ mới năm tuổi và chồng cũ đã ngăn cản tôi gặp con bé. Anh ấy tái hôn và có thêm một đứa con gái.

Tôi viết cho anh ấy một lá thư và nhờ chị gái tôi đưa thư cùng với 2.000 nhân dân tệ. Anh ấy lấy tiền nhưng không cho tôi gặp con. Bởi tôi nhớ con bé rất nhiều nên tôi thường đến lối vào trường học để nhìn thấy cháu. Sau đó, điều này đã bị chồng cũ tôi phát hiện, anh ấy đã gọi tôi đến nói chuyện. Khi tôi đến, vợ anh ấy đã đánh và tát vào mặt tôi. Tôi không hành xử như cô ấy và không tức giận. Tôi chỉ đứng đó và để cô ấy đánh.

Sư phụ dạy chúng ta hướng nội, và tôi nghĩ: “Đó là lỗi của tôi, tôi đã không nói trước với họ rằng tôi sẽ tới gặp con gái mình”. Ngay sau đó, cô ấy dừng đánh tôi và thái độ cũng dịu đi. Cô ấy cho phép tôi gặp con gái mình. Sau đó, tôi nói với cô ấy rằng tôi không đánh trả vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi bạn bè và họ hàng của tôi nghe nói đến sự việc này, họ cảm thấy đệ tử Đại Pháp thực sự khác biệt với người thường.

Tôi đã chi trả học phí và chi phí sinh hoạt cho con gái từ năm thứ hai trung học cơ sở. Hiện giờ, cháu đã là sinh viên đại học năm thứ ba, và tôi đã chu cấp cho cháu nhiều khoản, giúp giảm đáng kể gánh nặng cho cha và mẹ kế của cháu. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không thể làm được như vậy.

Bất kể là trong hoàn cảnh nào, trong công việc bình thường hay bị bức hại, tôi luôn nhớ lời dạy của Sư phụ và đối xử tốt với người khác. Bạn bè và họ hàng của tôi nhận ra rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt.

Cha tôi, mẹ kế và em gái tôi cũng được nhận phúc báo vì đối xử tốt với các học viên Đại Pháp. Mặc dù con gái không ở cùng tôi từ khi còn nhỏ nhưng tôi tin rằng Sư phụ đã luôn chăm lo cho cháu. Cháu không cần học thêm và đạt được kết quả đặc biệt xuất sắc trong kỳ thi tuyển vào đại học. Cháu đã được nhận vào một trường đại học rất tốt và đang chuẩn bị thi cao học.

Mặc dù đã trải qua vô số khổ nạn nhưng tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi được đắm mình trong ánh sáng của Phật Pháp. Vẻ đẹp và sự thuần tịnh của Đại Pháp đã giúp tôi tống khứ được tâm truy cầu lợi ích cá nhân, đối xử tốt với người khác và trở nên vui vẻ, hòa ái. Trở thành một đệ tử của Sư phụ Lý là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/21/438933.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/26/201529.html

Đăng ngày 20-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share