Bài viết của một học viên tại Canada

[MINH HUỆ 22-07-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các đồng tu!

Mặc dù tôi đã học Chuyển Pháp Luân và xem các buổi biểu diễn của Thần Vận 5-6 năm trước, nhưng tôi chỉ mới đắc Đại Pháp và bắt đầu tu luyện từ năm 2021.

Năm 2008, hồi còn học trung học, tôi đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở Mỹ và được nhận vào năm trường đại học. Nhưng ngay sau Thế vận hội Bắc Kinh 2008, cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu ập đến, và cha tôi, một trong những thương nhân quốc tế đầu tiên của Trung Quốc, không thể thoát khỏi cuộc khủng hoảng này. Tôi thấy tóc ông bạc đi chỉ sau một đêm, và tôi cũng mất khoản hỗ trợ để đi du học.

Đầu năm 2009, để tiết kiệm chi phí, tôi chỉ có thể nộp hồ sơ vào các trường nghệ thuật ở Trung Quốc. Trong số hàng chục nghìn sinh viên, tôi đứng thứ 5 trên toàn quốc và đăng ký học đạo diễn tại Học viện Sân khấu Thượng Hải, nơi tôi gặp bạn gái của mình, một học viên Đại Pháp.

Chưa tốt nghiệp đại học, tôi đã bắt đầu đi làm. Mỗi bộ phim tôi làm đều là một tác phẩm lớn, trị giá hàng chục, hàng trăm triệu đô. Tôi có tài xế riêng, trợ lý, đội đạo diễn và hàng trăm người theo lệnh của tôi. Mới hơn 20 tuổi mà tôi đã hút thuốc, uống rượu rất nhiều, và sử dụng ngôn từ tục tĩu như thể đó là dấu chấm câu trong bất cứ điều gì tôi nói. Cái tôi của tôi đã phình lên bởi sự nổi tiếng và giàu có. Tôi là một tay buôn nghệ thuật đạo đức giả — bề ngoài, tôi tỏ ra khiêm tốn khi đối mặt với những kẻ mang lại lợi nhuận cho tôi, nhưng bên trong, tôi đã chìm sâu trong cuộc cạnh tranh gay gắt với người ta.

Đó là thời điểm tôi chứng kiến quá trình ĐCSTQ bức hại mẹ của bạn gái tôi vì tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã không ngăn cản bạn gái của mình khi biết cô ấy dự định từ bỏ sự nghiệp ở Trung Quốc để sang Canada làm phim giảng chân tướng. Nhưng thực ra đó là tính toán ích kỷ, tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục kiếm tiền ở Trung Quốc trong khi cô ấy có thể sang cư trú ở Canada. Và nếu chúng tôi cưới nhau, thì đây sẽ chỉ là một phần trong kế hoạch đầu tư ra nước ngoài của tôi mà thôi.

Do đặc thù nghề nghiệp, trong môi trường học tập và làm việc, tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ rất quyến rũ, hầu hết muốn quan hệ với tôi để được tham gia vào các dự án của tôi, nhưng tiêu chuẩn đạo đức của họ so với bạn gái của tôi lại cách quá xa. Tuy nhiên, tôi đã trở nên quen với những người đó, và sau khi tiễn cô ấy, tôi lao đầu vào những mưu cầu trần tục. Bây giờ, nhìn lại, tôi có thể thấy rõ ràng kết cục của cuộc đời mình: tất cả đều đang trên con đường đi xuống cái hố của sự hủy diệt. Tôi đã rất bẩn thỉu, nhưng Sư phụ đã cứu vớt tôi ra khỏi thế giới trần tục bằng Pháp của Ngài.

Bước trên con đường tu luyện

Đầu năm 2018, tôi bay đến Toronto để thăm bạn gái đang làm việc tại New Century Films. Vào thời điểm đó, nhiều học viên đã chia sẻ với tôi những câu chuyện thần kỳ kể từ khi Đại Pháp được hồng truyền, nhưng là một người thường, tôi đã hoài nghi và coi đó chỉ là những câu chuyện hoang đường.

Theo đề xuất của các học viên, tôi đã đồng ý xem các video về các Bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu. Sau khi xem Bài giảng đầu tiên, tôi thấy khá chấp nhận được, và xem tiếp Bài giảng thứ hai, nhưng ngay sau đó, tôi đã thiếp đi và chỉ tỉnh dậy vào cuối bài. Vì sợ người khác có thể hỏi tôi về nội dung bài giảng, tôi đã cố gắng giữ thể diện bằng cách tua lại đoạn phim đến mức tôi ngủ thiếp đi, nhưng thật kỳ diệu, tôi có thể nhớ rõ từng câu mà Sư phụ giảng. Tuy nhiên, vì thiếu trí huệ và mang đầy chấp trước của con người, tôi không thấy gì lạ và nghĩ rằng đó là bởi vì tôi nhớ nó từ khi đọc Chuyển Pháp Luân trước đây.

Sau khi thức dậy, tôi quyết định bước ra ngoài hút một điếu thuốc. Lúc đó là mùa đông, nhiệt độ xuống thấp, tôi mãi mới châm được thuốc, nhưng ngay lập tức một vị đắng, mốc từ đầu lưỡi lan vào miệng tôi. Tôi nghĩ, “Trời ơi, thuốc này cũ quá, thứ nước ngoài này không tốt.” Tôi dập tắt thuốc và quay vào để xem nốt phần cuối cùng của Bài giảng thứ hai. Trong Chuyển Pháp Luân Sư phụ giảng:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết.”

Đó là lúc tôi hiểu rằng Sư phụ đã bắt đầu điều chỉnh thân thể cho tôi. Trong những ngày tiếp theo, tôi đã thử hút vài lần, nhưng hương vị vẫn chưa vừa miệng. Nhưng do ngộ tính kém nên ngay sau khi trở về Trung Quốc, tôi đã quay trở lại hút mỗi ngày một bao.

Khi còn nhỏ, tôi thấy rượu rất khó chịu. Nhưng bắt đầu từ cấp III, tôi đã say xỉn mỗi ngày. Và mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn sau khi tôi bắt đầu học nghệ thuật sân khấu, khi xung quanh tôi là những người nghiện rượu nặng. Rượu bia trở thành thói quen hàng ngày và sau này là nhu cầu sáng tạo nghệ thuật của tôi. Nếu tỉnh táo, tôi khó mà viết được một trang kịch bản, nhưng khi say và gần như mất ý thức, tôi lại dễ dàng viết hàng chục, hàng nghìn từ chỉ qua một đêm. Vì vậy, đương nhiên, rượu – và chắc chắn là rượu mạnh – là một thứ thiết yếu đối với tôi. Một chai rượu mạnh sẽ luôn đồng hành cùng tôi.

Trong ba lần đến Toronto gặp bạn gái, tôi luôn có nhiều thời gian để chia sẻ với các học viên ở New Century Films. Những kỳ tích của Đại Pháp và tiêu chuẩn đạo đức cao của người tu luyện luôn để lại trong tôi những ấn tượng mạnh mẽ. Mặc dù là một người thường và không biết cách giúp người khác thoái Đảng, nhưng tôi đã giảng chân tướng cho hầu hết mọi người xung quanh khi ở Trung Quốc, đơn giản là vì lòng kính trọng sâu sắc đối với Sư phụ. Và tôi biết ơn Sư phụ, vì hàng chục người mà tôi đã giảng chân tướng – tất cả đều hiểu đúng về Đại Pháp, và hầu hết sau đó đều thoái Đảng – trong đó gồm một số nhân vật có uy tín nhất trong giới điện ảnh của Trung Quốc và giới giải trí.

Những chuyến thăm nước ngoài thường xuyên của tôi và việc bạn gái của tôi đảm nhận vai chính trong một số bộ phim do New Century Films sản xuất đã khiến cho tà ác vô cùng sợ hãi, và vì vậy cuối cùng tôi đã bị Cục An ninh Quốc gia chú ý. Vào ngày 18 tháng 1 năm 2019, một ngày sau khi tôi từ Toronto trở về Thượng Hải, cảnh sát Thượng Hải đã mở một chiến dịch toàn thành phố để bắt tôi. Họ đã tới đoàn làm phim của tôi, thậm chí tìm cách xác định vị trí của tôi thông qua trợ lý của một đạo diễn nổi tiếng. Tôi gọi cho bạn gái, và cô ấy bảo tôi hãy nhanh chóng rời khỏi đất nước.

Dù không hiểu sâu về Đại Pháp, nhưng những chuyến đi Canada đã cho tôi thấy rõ bản chất tàn bạo của ĐCSTQ và cuộc bức hại Pháp Luân Công. Kỳ lạ thay, lúc đó tôi rất tỉnh táo: Tôi hiểu rất rõ rằng nếu rời Trung Quốc tôi có thể trở thành một người đàn ông chính trực, và nếu ở lại, tôi sẽ chỉ có thể sống một cuộc đời hèn hạ. Tôi đặt vé, tắt điện thoại, viết trên tay hai con số số hiệu chuyến bay và bắt đầu cuộc chạy trốn kéo dài 4 tiếng đồng hồ.

Tôi đã trải nghiệm những điều kỳ diệu và sự an bài của Sư phụ vì những người giúp tôi đến sân bay hôm đó đều là những người mà tôi đã giảng chân tướng. Cảm tạ Sư tôn đã bảo hộ! Khi tôi lên máy bay, nước mắt chảy dài trên má khi tôi nghĩ: “Sư phụ, nếu Ngài đảm bảo an toàn cho con, con nhất định sẽ bỏ thuốc và bỏ rượu”. Bây giờ, nhìn lại, suy nghĩ đó thật là không tôn kính Sư phụ, như thể tôi đang mặc cả với Sư phụ. Thật là ngu dốt và ngộ tính thấp! Nhưng chính từ ngày đó, tôi đã bỏ được những thói quen đó, cảm tạ Sư tôn!

Cứ như vậy, tôi đã trở lại Toronto chỉ sau 48 giờ quay trở lại Trung Quốc. Và tôi thậm chí còn không nói lời tạm biệt với gia đình mình. Lo lắng và căng thẳng, tôi đã đến Canada an toàn. Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên của tôi trên con đường tu luyện.

Tôi đã có một mức lương cao và nhiều bất động sản ở Trung Quốc. Để theo đuổi sự giàu có hơn, hầu hết tiền của tôi đều do một người quản lý tài chính xử lý và tôi thường chỉ có trong tay từ 20.000 đến 30.000 đô la. Bạn gái của tôi là tình nguyện viên của New Century Films, và cần tôi hỗ trợ. Sau khi trả tiền vé máy bay do các học viên trả trước, tôi chỉ có còn lại chút xíu.

Không thể rút tiền mặt ra khỏi Trung Quốc, vì nếu muốn rút tôi phải đích thân đến ngân hàng với giấy tờ tùy thân. Tôi mất tài sản, sự nghiệp, gia đình và bạn bè chỉ trong một đêm. Cho đến hôm nay, hơn ba năm sau, tôi đã không còn liên lạc với gia đình mình. Tất cả danh vọng, lợi nhuận và các mối quan hệ mà tôi có được đều về không chỉ sau một đêm.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình mất đi ý nghĩa cuộc sống. Trong sâu thẳm, tôi đổ lỗi cho bạn gái vì đã làm đánh mất sự nghiệp và tất cả những ước mơ mà tôi có được. Và lần này, tôi không quá vui khi gặp các học viên. Khi sự phẫn uất tích tụ, tôi đổ lỗi cho tất cả mọi người. Tôi trở nên càng ngày càng bi quan khi đối mặt với khổ nạn.

Nhưng Sư phụ vĩ đại không bao giờ từ bỏ tôi và luôn từ bi ngay cả khi tôi đấu tranh với những suy nghĩ tiêu cực đó. Có hai đêm, tôi mơ thấy những chiếc vòng nhỏ màu đỏ được nối bằng một sợi dây vào từng khớp xương trên cơ thể tôi. Có lúc những chiếc vòng đột ngột mở, và tôi sẽ bị kéo lên một mặt phẳng cao. Ở đó, tôi có thể nhìn thấy cơ thể của chính mình từ mọi góc độ, và Trái đất trở nên nhỏ bé và ở rất xa bên dưới. Sau đó, tôi tăng tốc độ đi xuống Trái đất. Trong những đêm đó, tôi cũng nhìn thấy cha mẹ, bạn bè và bất cứ ai tôi muốn gặp; Tôi có thể thấy được suy nghĩ của họ, mỗi ngày họ sống ra sao.Tôi muốn nói chuyện với họ, nhưng họ không nghe thấy tôi. Giấc mơ luôn kết thúc với việc tôi nhìn thấy “tôi” rời khỏi cơ thể mình, từ từ rơi xuống trở lại và hòa nhập với cơ thể đang ngủ trên giường, và tôi tỉnh giấc. Khi tôi tăng truy cầu cảm giác kỳ diệu trong hai đêm đó thì cũng là lúc nó không bao giờ xảy ra nữa. Tôi biết ơn Sư phụ đã cho tôi nhìn thấy những người tôi khao khát được gặp, và tôi cảm thấy bình an.

Đúng lúc tôi rơi vào tình trạng tuyệt vọng nhất, các đồng tu đề nghị tôi kết hôn với bạn gái của mình. Tôi ngần ngại khi nghĩ mình không có cách nào để chu cấp cho cô ấy. Đấu tranh tư tưởng làm tôi kiệt quệ – tôi đã phải vay mượn để trả cho luật sư xin tị nạn. Vậy lấy đâu ra tiền làm đám cưới đây?

Nhưng các đồng tu tại New Century Films đã tổ chức một đám cưới giản dị nhưng đáng nhớ cho chúng tôi. Họ giúp tôi tìm nhà hàng và chuẩn bị tiệc cưới. Các đồng tu đã chia sẻ chi phí. So với những đám cưới xa hoa do người thường tổ chức hiện nay, đám cưới của chúng tôi thật giản đơn, nhưng ấm cúng, trang trọng, và đặc biệt, nó được tổ chức với lòng biết ơn Sư phụ và thệ nguyện của chúng tôi là đệ tử Đại Pháp. Đó là một đám cưới tuyệt vời nhất mà tôi mong đợi. Xin cảm tạ Sư tôn!

Tôi đã có một thời gian khá dài phán xét các học viên xung quanh, nhưng dần dần, tôi thấy họ không những không có ác cảm với tôi mà thậm chí còn quan tâm và hiểu tôi hơn. Tất cả chúng tôi chia sẻ thể ngộ và trải nghiệm hai lần một tuần, mỗi lần như vậy chúng đều tràn đầy lòng biết ơn và cảm động. Trong những lần chia sẻ đó, các đồng tu luôn hướng nội một cách vô điều kiện; và nhờ đó, ngay cả một người ích kỷ như tôi, cũng cảm động và ngưỡng mộ sự cởi mở của họ. Tôi muốn trở nên giống như họ.

Thật kỳ diệu, những đồng tu đó, những người mà tôi đánh giá không cao về khả năng nghệ thuật, đột nhiên dường như được khai sáng, và vượt quá hình dung của tôi. Nhiều phép màu hơn xuất hiện trong dự án — trong vòng ba năm, đoàn làm phim đã sản xuất gần 50 bộ phim và giành được hàng trăm giải thưởng liên hoan phim quốc tế cho đạo diễn xuất sắc nhất, phim ngắn hay nhất, bài hát gốc hay nhất, trang phục đẹp nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, quay phim hay nhất và đạo diễn hay nhất. Quá kỳ diệu!

Tôi đã làm việc ở hậu trường một thời gian cho dự án với nghệ danh “Freeman” (người tự do). Tôi không muốn lộ mặt, chứ nói gì đến làm diễn viên. Điều này một phần xuất phát từ mối lo ngại cho gia đình tôi ở Trung Quốc, một phần là do quan niệm sai về thứ bậc và lợi nhuận mà tôi có được khi còn là người thường. Tại Đại lục, tôi đã biết và gặp qua hàng trăm ngàn diễn viên.

Ngoài những cá nhân có uy tín hay năng lực đặc biệt, các diễn viên còn lại thực sự chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, những người có ước mơ lớn nhưng chỉ đủ sống qua ngày. Họ không có quyền hay lựa chọn trong cuộc sống. Mặc dù họ có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng sự thật là việc họ được ở lại hay rời đi đều phụ thuộc vào giám đốc và nhà đầu tư. Tôi không bao giờ tưởng tượng được mình đã từng sống trong trạng thái bị động như vậy.

Nhưng vào một buổi tối, khi chúng tôi sắp kết thúc buổi chia sẻ hàng tuần, tôi đã giơ tay và nói, “Tôi muốn đóng vai nam chính.” Tôi không biết tại sao tôi lại thốt ra những lời đó vào thời điểm không đúng lúc, các đồng tu và tôi đều bật cười.

Vậy mà ba ngày sau, bộ phim không lời “Tờ rơi” được thực hiện và tôi thực sự đóng vai nam chính. Có lẽ Sư phụ đã thấy rằng, trước đây, tôi làm phim giảng chân tướng để chống lại ĐCSTQ mang đầy tức giận và ganh đua nhưng bây giờ tôi thực sự có mong muốn là tất cả chúng sinh đều có thể biết và liễu giải được chân tướng về Đại Pháp, bao gồm cả những người đang làm việc trong thể chế đó. Và Sư phụ đã cho tôi một cơ hội để biến điều ước đó thành hiện thực.

Cuối cùng, tôi muốn nói rằng năm nay tôi 30 tuổi, đúng lúc thế giới kỷ niệm 30 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền. Tôi không biết mình đã phải trải qua những gì trong vô số kiếp trước khi đến được bước này; Tôi không biết gì về việc Sư phụ đã phải chịu đựng thế nào khi điều chỉnh và an bài cho tôi. Nhưng vào lúc này, tôi muốn nói với Sư phụ rằng: Mặc dù con vẫn còn vô số chấp trước và quan niệm ích kỷ, nhưng con thực sự muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp và một người tu luyện chân chính.

Đây là trải nghiệm tu luyện của tôi, xin vui lòng chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.

Con xin cảm tạ Sư tôn, xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài được trình bày tại Hội Tâm đắc thể hội Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/22/一个电影人的得法历程-446602.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/29/202507.html

Đăng ngày 20-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share