Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 11-05-2022] Tôi tu Đại Pháp đã hơn 20 năm, hễ gặp chuyện lớn nhỏ, niệm đầu tiên là nghĩ về Sư phụ, tìm xem bản thân chỗ nào có vấn đề. Nếu lần đầu tôi không làm tốt và trách người khác, thì sau đó việc tương tự sẽ xảy đến lần nữa, cho đến khi tôi làm được niệm đầu tiên nghĩ là “mình sai rồi, hướng nội tìm thôi”.
Năm 2009, tôi kiếm sống bằng nghề lái xe ba bánh chở khách. Để hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ học viên Pháp Luân Công do bên trên đưa xuống, cảnh sát đã theo dõi tôi. Một hôm, tôi đi làm ở bến xe, bảy tám cảnh sát đi tới, họ không nói lời nào mà bắt tôi lên xe cảnh sát. Tôi liền la lớn: “Bớ, cảnh sát bắt cóc người tốt!” Do bến xe đông đúc nên có rất nhiều người tập trung lại. Tôi dùng hết sức phản kháng, nhưng phía cảnh sát đông người hơn, nên tôi đã bị họ lôi lên xe.
Trên đường đi đến trại tạm giam, tôi nghĩ thầm trong tâm: “Sư phụ à, nếu con sai ở đâu thì con sẽ sửa, nhưng con không thể để cho mấy người này phạm tội vì bức hại người tu luyện được.” Tôi phát chính niệm suốt dọc đường để thanh trừ tà ác ở không gian khác bức hại Đại Pháp. Sau khi đến trại giam, cảnh sát ở đó nhìn thấy tôi thở hổn hển, nên bèn nói: “Người này thở gấp, không thể nhận anh ta.” Mấy cảnh sát chở tôi đến đó nói: “Anh ta mệt là do lúc nãy phản kháng, chứ không phải bị bệnh.” Nhưng nhân viên trại giam kiên quyết từ chối nhận vì họ thấy tôi thở gấp. Cảnh sát không còn cách nào nên cũng thôi. Tôi nói: “Các anh kéo tôi đi ở đâu thì phải đưa tôi về chỗ đó đấy.” Họ đành chở tôi quay về bến xe.
Những đồng nghiệp và người ở bến xe nhìn thấy tôi quay lại sau một phen vất vả, họ vội chạy qua hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi đứng giữa đám đông, bắt đầu giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ nghe. Tôi giảng từ chỗ Pháp Luân Công dạy người làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, đến việc tập đoàn Giang Trạch Dân vu khống Pháp Luân Công, dàn dựng vụ tự thiêu giả Thiên An Môn vu oan giá họa cho Pháp Luân Công, để lừa gạt toàn thể người dân thù hận Pháp Luân Công … Họ yên lặng lắng nghe tôi giảng hết chân tướng.
Nếu cảnh sát không làm chuyện này, thì đâu có nhiều người tập trung lại nghe tôi giảng chân tướng đến thế. Nếu không có Sư phụ bảo hộ, tôi cũng không thể quay về bến xe ngay được.
Một lần khác, tôi đang lái xe trên đường để kiếm khách, một cảnh sát giao thông đã chặn tôi lại: “Anh không biết đường này cấm xe ba bánh à!” Ngay sau đó, anh ta rút chìa khóa xe của tôi mang đi. Tôi ngồi xổm bên chiếc xe, trong lòng thầm nghĩ: “Sư phụ à, con sai rồi.” Nhờ một niệm này, viên cảnh sát đã quay lại và trả lại chìa khóa cho tôi: “Sau này anh đừng chạy vào đây nữa nhé.” Tôi nói cảm ơn anh ta, rồi lái xe rời đi.
Cú tiếp đất như đã định
Có một lần, tôi đang làm việc ở tầng một của một tòa nhà đang thi công, tôi đứng sát bên cạnh cầu thang. Bên dưới thông xuống tầng hầm, tầng hầm sâu cỡ hai tầng lầu. Cầu thang vẫn chưa xây xong, chỉ mới xây được vài bậc sát bên tường. Khoảng giữa cầu thang trông như một cái giếng tối om, sâu hun hút. Tôi bị hụt chân và ngã xuống đó. Niệm đầu tiên tôi nghĩ: “Sư phụ à, con sai ở đâu thì con sẽ sửa. Con không thể gặp chuyện gì, đầu không thể đập xuống đất, mà ngón chân con phải chạm đất trước. Tốt nhất là để thân thể con lộn ngược một vòng trước khi tiếp đất.”
Mọi việc thật sự diễn ra chưa đến hai giây đồng hồ, chỉ là tôi nghĩ nhiều vậy thôi. Tôi cảm thấy một bên cánh tay chạm vào mấy bậc cầu thang, khiến cho thân thể tôi lộn ngược, quả thật tôi đã lộn một vòng trước khi tiếp đất, và ngón chân trái đã chạm đất trước. Mọi thứ diễn ra y như những gì tôi nghĩ. Nếu như đầu đập xuống đất trước, tôi nghĩ mình không chết, thì cũng tàn phế!
Những người có mặt ở hiện trường vô cùng sợ hãi, họ liền chạy đến xem tôi thế nào. Mọi người nhìn thấy tôi đứng dậy, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Xương mắt cá chân trái của tôi bị vểnh ra, chân trái bị gãy, bắp chân sưng to cỡ như miệng bát. Ông chủ đòi chở tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói: “Tôi không sao, ông chở tôi về nhà là được.” Ông cõng tôi lên và chở tôi về nhà.
Tôi ở nhà học Pháp, tìm xem mình sai ở đâu và tu chính bản thân. Một lần khác, đúng lúc tôi đang ngồi trên giường học Pháp, con trai nhảy tới nhảy lui chơi đùa bên cạnh tôi. Một lúc sau, cháu nhảy trúng bên chân bị thương. Tôi đau đến nỗi vã mồ hôi. Tôi liền rút chiếc khăn quất thằng bé: “Sao con không nhìn, nhảy trúng bên chân bị thương của bố!” Thằng bé sợ hãi nhìn tôi. Ngay lập tức, tôi xuất một niệm: “Sư phụ à, con sai rồi. Con oán trách người khác, đây không phải là tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp.” Bởi vì lần này tôi không giữ vững tâm tính, nên mới không qua nổi quan này. Hai ngày sau, sự việc tương tự lại xảy đến. Bởi vì đã xảy ra một lần, nên lần này con tôi càng sợ hơn. Tôi đau đến vã mồ hôi, nhưng tôi mỉm cười nhìn thằng bé và nói: “Con đừng sợ, bố không la con đâu.”
Tôi ở nhà học Pháp luyện công, nghỉ ngơi một tháng, sau đó tôi đã có thể đi làm bình thường. Bây giờ hai chân của tôi đều khỏe, nhìn không ra chân nào đã từng bị thương.
Cảnh tùy tâm chuyển
Tôi lái chiếc xe ba bánh, một cậu thanh niên lái xe mô tô chạy ngược chiều tông vào xe tôi, cậu ấy ngã văng ra xa, sau khi ngồi dậy, cậu kia đổ thừa tôi lái xe không nhìn đường. Tôi đã tranh chấp với cậu ấy: “Cậu ở bên kia đường tông sang tôi ở bên này, cậu còn đổ thừa tôi đi sai sao.” Lúc này có rất nhiều người xúm lại, một ông lão liền chỉ trích tôi: “Anh lái xe không nhìn, anh tông người ta mạnh như vậy, anh bồi thường đi.” Khi ấy tôi mới nhớ mình là người tu luyện. Tôi nghĩ thầm trong lòng: “Sư phụ à, gặp sự cố là tâm tính con có vấn đề ở đâu rồi. Con không thể tranh đúng sai với người ta. Con không có tiền, không thể để cậu ấy vòi tiền con được.” Tôi lập tức thay đổi thái độ, móc từ trong túi ra 50 nhân dân tệ, và nói với cậu ấy: “Tôi không có tiền, chỉ có 50 nhân dân tệ thôi, cậu tìm chỗ nào sửa xe nhé.” Đúng lúc này, ông lão buông lời chỉ trích tôi đã lập tức thay đổi thái độ: “Cậu lái xe mô tô phải chạy ở bên kia, chứ sao lại chạy sang bên này tông vào người lái xe ba bánh, là cậu lái xe mô tô chạy sai, vậy mà cậu ta còn trách anh. Anh không được đưa tiền cho cậu ta, không thể trách anh được.” Cậu thanh niên kia đã nhận tiền, không nói lời nào và đẩy xe rời đi. Mọi người thay nhau bàn luận: “Việc này không phải trách nhiệm của anh. Ông lão này nói đúng này.”
Xe hỏng, nhưng người không bị thương
Cả nhà bốn người chúng tôi lái xe từ nhà họ hàng về nhà. Vợ tôi lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ lái. Trên đường cao tốc, chiếc xe đột nhiên mất lái, từ lòng đường đâm về trước theo hướng bên trái. Chiếc xe tông vào xe ở làn đường bên trái, rồi tông vào con lươn giữa đường, tông sập con lươn mười mấy mét. Sau đó, chiếc xe xoay mấy vòng, từ con lươn giữa đường tông ngược lại thanh chắn ở bên phải, xe bị lật úp nằm ở bên phải con đường, ghế tài xế chổng ngược. Lúc ấy bánh xe vẫn còn xoay tròn rất nhanh. Vợ tôi liền rút chìa khóa xe. Từng người chúng tôi trèo ra khỏi xe từ phía trên (cửa bên phải của xe). Cửa kính hai bên và phía sau đều vỡ nát, thanh cản trước, mui xe, bình nước, toàn bộ phần đầu xe đều bị rơi hết ra, chỉ có động cơ xe còn nguyên. Chiếc xe bị tông trúng chỉ bị hỏng, không lật xe, người trên xe cũng vô sự. Việc này kể ra giống như đoạn phim quay chậm, nhưng mọi việc lúc đó diễn ra chỉ trong nháy mắt. Hai vợ chồng tôi đều thắt dây an toàn, hai con ngồi phía sau không thắt dây an toàn. Cổ của chúng tôi bị dây an toàn làm xước da, con trai lớn hơi bị xây xát ở trán, cháu nhỏ không bị sao, chỉ là sợ quá nên cháu đã khóc to.
Hai mươi phút sau, đội cảnh sát tuần tra mới đến hiện trường, họ nhìn thấy cảnh này, vội vã hỏi to: “Người đâu rồi?! Người đâu rồi?!” Tôi nói: “Người ở đây.” Lúc này, bốn người chúng tôi đang đứng ở bên đường. Cảnh sát có vẻ không tin, nên hỏi tiếp: “Người không sao chứ? Người không sao chứ?” Tôi nói: “Người không sao, mọi người đều đang đứng ở đây.” Họ nói: “Không sao thì tốt rồi. Trước đây cũng có vụ xe tông thế này, chiếc xe lộn mấy vòng, người ở trên xe đều bị văng ra ngoài và chết hết. Trường hợp của anh quả là kỳ tích đấy.”
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/11/警察給我招來一幫人聽大法真相-442295.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/6/202650.html
Đăng ngày 19-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.