Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại Lục
[MINH HUỆ 09-05-2022] Thường có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Nhưng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đã được Đại Pháp thay đổi hoàn toàn, hầu như trở thành một người khác.
Từ nhỏ tôi đã là một người có tự ngã mạnh mẽ, trong mọi việc đều coi mình là trung tâm, tự tư tự lợi, coi trời bằng vung, duy ngã độc tôn. Người khác luôn là vai phụ trong mắt tôi, chỉ có bản thân tôi là vai chính và hoàn toàn sống trong thế giới của mình.
Sau đó, tôi bị bệnh gan nặng và phải nằm liệt giường trong bốn, năm năm. Mẹ chăm sóc tôi, cả gia đình đều xoay quanh tôi, càng làm cho ý thức tự ngã của tôi trở nên trầm trọng hơn, mỗi ngày những suy nghĩ về bản thân chiếm đầy não, làm sao để được thoải mái và chẳng bao giờ suy xét cho người khác. Mỗi ngày đều phải ngủ trưa, lúc này người nhà đều phải đi ra ngoài, không thể ở trong nhà, vì chỉ một chút động tĩnh cũng ảnh hưởng đến tôi ngủ, vậy không được! Nhưng đôi khi đã bốn giờ chiều mà tôi vẫn chưa ngủ, lúc này mẹ phải quay lại để nấu cơm, vì không muốn ảnh hưởng tôi, mẹ phải nhẹ nhàng dùng tay lấy than để thêm lửa. Mặc dù vậy, tôi vẫn phàn nàn mẹ làm ồn quá.
Năm 1995, tôi có duyên học luyện Pháp Luân Công, từ đó thân thể nhẹ nhàng hết bệnh. Tôi biết, bản tính của con người nên là thiện lương, cái tôi tự tư tự lợi đó không phải là cái tôi chân chính. Vì vậy tôi bắt đầu nỗ lực thay đổi bản thân. Do thói quen và tư duy logic hình thành lâu dài, tôi không biết thế nào là nghĩ cho người khác, điều này đơn giản là trống rỗng trong tâm trí tôi.
Thuận theo thời gian dài tu luyện, dần dần cũng có cảm giác thấy. Tôi nhớ một lần sau khi đọc xong quyển “Chuyển Pháp Luân”, bỗng nhiên trong tâm có vị trí của “người khác”, thay vì chỉ có “tôi”. Dần dần trong tu luyện còn có một loại cảm giác thấy người khác đều khổ, đối với ai cũng đồng tình và lý giải. Nhờ sự chỉ đạo của Pháp lý Đại Pháp, tôi ngày càng có thể nghĩ đến người khác, biết rằng mình phải nghĩ cho người khác. Đây có lẽ là tâm từ bi.
Khi đi trên đường, nếu thấy đá, thủy tinh vỡ, v.v., tôi thường dừng lại và bỏ nó đi, đôi khi đang lái xe, tôi sẽ đậu xe sang một bên và dọn dẹp những thứ đó xong mới đi tiếp. Khi đối xử với mọi người, tôi ý thức được sự khoan dung và nhẫn nhịn, cũng không giống trước đây nhìn gì cũng không thuận mắt, cả ngày oán trời trách người. Một lần, tôi đang đi xe đạp điện trên đường, có người bên đường vẫy taxi, một chiếc taxi tấp vào lề đường và dừng ngay trước mặt tôi, tôi thắng gấp và ngã xuống đất. Lúc đó tôi vô cùng tức giận đứng dậy nắm lấy cổ áo của người tài xế, mặt người tài xế tái đi vì sợ hãi. Ngay lập tức, tôi nhớ ra mình là đệ tử Đại Pháp, đối với người khác phải khoan dung, nên lập tức buông tay, quay người lại dựng xe lên rồi rời đi. Người tài xế sững sờ một lúc…
Sau khi kết hôn, môi trường sống đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, trong bữa ăn, tôi thường mở miệng ăn trước bố mẹ, quần áo cũng sẵn mặc, bây giờ có trách nhiệm và biết gánh vác hơn. Ban đầu thực sự là không quen, vì khi gặp chuyện thì quán tính nghĩ đến bản thân trước. Trải qua tu luyện và ma luyện, tôi cũng không ngừng cố gắng thay đổi bản thân: Khi đi ra ngoài mua sắm với vợ, tôi chủ động xách đồ nặng; đôi khi tôi nấu cơm, cũng nghĩ đến khẩu vị của vợ con; đặc biệt lúc xảy ra mâu thuẫn, cũng có thể tìm chỗ nào của bản thân đã làm không đúng, và không oán giận đối phương. Người thân, bạn học, bạn bè của vợ đều cho rằng tôi là một “người chồng gương mẫu”. Thực chất là nhờ tu luyện, tôi mới làm được như vậy.
Điều thú vị nhất là một người bạn học của vợ tôi đã kết hôn với một người bạn cùng lớp của tôi, khi mọi người họp mặt, thì nói về những hành vi và phong cách không thể ưa nổi và phản cảm của tôi trước đây, hoàn toàn khác với hiện tại!
Tôi mở một cửa hàng kinh doanh. Trong quá trình giao tiếp với khách hàng, tôi cố gắng đứng ở góc độ của đối phương để giúp họ lựa chọn sản phẩm, chứ không phải lấy lợi ích của bản thân làm trung tâm, cái nào kiếm tiền và bán cái nào. Sản phẩm tôi bán ra đều cân nhắc đến nhu cầu của khách hàng, còn suy nghĩ không biết liệu khách hàng có biết duy trì, bảo dưỡng hay không, vì điều này liên quan trực tiếp đến hiệu quả sử dụng của khách hàng. Một lần, có một ông chủ rất giàu có đã mua sản phẩm của tôi, trong quá trình sử dụng bảo dưỡng không đến nơi đến chốn, chẳng bao lâu thì bị hỏng. Ông ấy cũng không chú ý, lại đến mua. Tôi cẩn thận hỏi ông ấy tình huống sử dụng cụ thể, cũng nhiều lần vào trang web của ông ấy để kiểm tra, cuối cùng cũng tìm ra lỗi trong quá trình sử dụng của ông ấy, hướng dẫn và giải quyết được sự cố. Vì vậy ông ấy rất tín nhiệm tôi, khi mua thứ gì là trực tiếp đến chỗ tôi, căn bản là không đi xem chỗ khác.
Kỳ thực, làm kinh doanh ở Trung Quốc Đại Lục thực sự không dễ dàng gì, đặc biệt trong môi trường kinh doanh kẻ lừa người dối này, những gì phải đối mặt không chỉ là những tính toán giữa các người cùng nghề, khó khăn từ khách hàng, sự (tham nhũng) không tuân thủ quy định pháp luật của các bộ phận quản lý, còn có những nhà cung cấp không màng đến uy tín đã mang lại khó khăn cho hoạt động kinh doanh. Là một đệ tử Pháp Luân Công, phải làm được “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Một lần, tôi mua hàng từ một nhà sản xuất, và sau khi bán cho khách hàng mới phát hiện có vấn đề về chất lượng. Nếu sửa đơn giản cũng có thể sử dụng tạm thời, nhưng tôi nghĩ khách hàng đã tốn nhiều tiền như vậy, họ cũng phải xứng đáng được món hàng tốt như những người khác, nên tôi đã liên hệ với nhà sản xuất để thay thế những bộ phận quan trọng. Do sơ suất của nhà sản xuất nên linh kiện gửi về không khớp, tôi phải gửi lại. Vì nhà sản xuất ở rất xa nên đi lại mất nhiều thời gian. Sau khi hàng đến, tôi đã sắp xếp cho thợ sửa chữa ở lại vài ngày để thay thế. Tôi đã bán khoảng bốn hoặc năm sản phẩm đó và tất cả chúng đều được tôi thu hồi, lại tốn công sức thay thế các bộ phận, cuối cùng đều đã giải quyết xong. Với một doanh nghiệp nhỏ như tôi mà nói, cách làm này thật khó hiểu đối với một người bình thường, chưa kể tôi cũng tốn không ít tiền, nhân công và tinh lực trong suốt quá trình này. Nhưng tôi cảm thấy làm như vậy khiến trong tâm nhẹ nhõm, không có cảm giác có lỗi sau khi tổn hại (đến lợi ích) người khác. Đây có thể là một trong những lý do tại sao hầu hết các học viên Pháp Luân Công đều có sức khỏe tốt: Không có gánh nặng gì trong tâm.
Tôi luôn đối xử chân thành với người làm thuê, tin cậy trong công việc, không đòi hỏi gay gắt, cũng không vô cớ yêu cầu làm thêm giờ. Bữa ăn ở nơi làm việc không bao giờ qua loa, luôn có thịt và rau, có đồ uống lạnh vào mùa hè, và súp nóng vào mùa đông. Tôi đặt mình vào hoàn cảnh của họ, đối đãi với họ như người nhà của mình. Như vậy, người lao động cũng đối xử chân thành với tôi. Có một công nhân kỹ thuật vì có quan hệ bạn bè rộng rãi nên đã chuyển nghề làm công việc khác. Một khách hàng cũ đã gọi cho anh ấy và hỏi: “Anh đã mở cửa hàng riêng chưa, hãy cho tôi biết cửa hàng anh ở đâu, sau này tôi sẽ đến chỗ anh (mua sắm).” Người công nhân đó nói với ông ấy: “Nếu tôi còn làm nghề này, tôi nhất định vẫn làm ở chỗ đó, tuyệt đối sẽ không tự làm hoặc đi làm cho người khác, tôi thực sự đã chuyển nghề.”
Trong những năm kinh doanh này, bất kể là khách hàng, người cùng nghề hoặc nhà sản xuất, họ đều khen tôi rất tốt, rất nhiều người đều biết tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Công mới làm tốt được như thế. Cũng có rất nhiều người vì minh bạch chân tướng, biết Đảng Cộng sản bức hại một nhóm người chỉ muốn làm người tốt mà không cầu báo đáp, thiên lý bất dung, từ đó đã thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng, lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân.
Quay đầu nhìn lại quá trình tu luyện 26 năm, có khổ, có đắng cay, đặc biệt là sau khi tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999, tôi thực sự đã chịu đựng áp lực rất lớn, nhưng so với những gì tôi đã đắc được nhờ tu luyện Pháp Luân Công, thì những điều này hầu như không đáng nói. Hơn 20 năm, tôi được thân thể khỏe mạnh, tình nghĩa sâu đậm và phẩm chất cao thượng, gia đình hạnh phúc, nội tâm bình tĩnh, còn có sự chân thành giữa người với người. Chẳng phải đây là những điều mà mọi người khao khát nhưng không thể có được trong thời buổi ngày nay hay sao?
Tôi muốn nói từ tận đáy lòng rằng: Cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp! Cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại! Tu luyện Pháp Luân Công là điều đúng đắn và chân chính nhất trong đời, là một sự lựa chọn vinh diệu!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/9/江山易改-本性可移-441582.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/4/202087.html
Đăng ngày 27-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.