Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục (đồng tu giúp đỡ chỉnh lý)

[MINH HUỆ 27-05-2022] Tôi là một người nông dân, năm nay 67 tuổi, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, còn loại bỏ giúp tôi thói quen xấu như hút thuốc và coi rượu như mạng sống. Hơn nữa, là Đại Pháp đã tịnh hóa tư tưởng cho tôi, giúp tôi có thể trở thành một người tốt biết nghĩ cho người khác. Tất cả những điều tốt đẹp này đều là thành quả tôi được thụ hưởng từ Đại Pháp.

Hôm nay, tôi muốn chia sẻ những thay đổi sức khỏe và tư tưởng của mình trong suốt những năm tháng tu luyện như một lời hồi báo của mình đến Sư phụ từ bi vĩ đại và quý đồng tu.

1. Bệnh tật đau đớn dày vò, niềm vui khi đắc được Đại Pháp

Trước khi tu luyện, tôi mắc chứng bệnh lạnh chân, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, triệu chứng cụ thể là: Hàng năm, tôi phải mặc quần bông đến hơn chín tháng, mặc quần bông dày vào mùa đông, quần bông mỏng vào mùa xuân; đến tháng năm hoặc tháng sáu, khi tôi trồng trọt và xúc đất vẫn phải mặc quần nỉ có lớp bông mỏng. Cuộc sống của tôi cứ luân chuyển như vậy, mà ngày hè ở quê tôi cũng rất ngắn, không mấy chốc lại lập thu và tôi lại phải mặc những chiếc quần bông mỏng. Quả đúng là: khi phơi mình dưới ánh nắng, phần chân ấm áp mà toàn thân đẫm mồ hôi. Dưới bóng râm, thân trên mát lạnh, chân lại khó chịu, hàng ngày không biết phải sống như thế nào mới có thể cảm thấy thoải mái.

Mùa thu năm 1996, anh họ tôi tổ chức đám cưới mời rất nhiều họ hàng bạn bè đến tham dự. Tôi có một người chú cũng đến, chú cảm thấy rất khó hiểu khi nhìn thấy cảnh tôi mặc áo sơ mi ở trên, dưới lại mặc quần nỉ, bèn hỏi tôi lý do. Tôi kể cho chú nghe một lượt về bệnh tình của mình, rằng căn bệnh này rất khó chữa. Chú nói: Hay cháu luyện Pháp Luân Công đi, hiệu quả trị bệnh của Pháp Luân Công rất tốt đó, hiện nay rất nhiều người đang tập luyện, chú cũng đang tập. Tôi nhìn thấy sắc mặt của chú rất tốt, bèn hỏi: Luyện thế nào ạ? Chú trả lời: Chiểu theo sách mà luyện, cháu đến nhà chú đi, chú tặng cháu cuốn “Chuyển Pháp Luân”.

Vào ngày 23 tháng 8 âm lịch năm 1996, tôi đã đến nhà chú và có được cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”. Sau khi trở về nhà, tôi đọc cẩn thận từ đầu đến cuối hết một lượt. Cũng trong ngày đó, tôi hạ quyết tâm sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hành xử chiểu theo những điều viết trong sách.

2. Thay đổi thói quen xấu, gia đình hòa thuận, thân thể khỏe mạnh

Nhắc đến uống rượu, mùa đông tôi phải uống đến bốn bữa rượu một ngày, mùa hè ba bữa, bữa cơm nào cũng phải uống rượu, không bỏ sót một bữa rượu nào. Còn nhắc đến việc hút thuốc, sáng sớm thức dậy việc đầu tiên khi tôi mở mắt ra là hút thuốc. Vợ tôi rất ghét hai tật xấu này của tôi, trong nhà chỉ toàn mùi ô yên chướng khí.

Đó vẫn chưa đáng kể gì, trong nhà tôi rất ngang ngược. Bàn đến việc ăn uống, dẫu nồi cơm ở ngay trước mặt thì vợ cũng phải xới cơm cho tôi, cơm nhiều hay ít cũng phải do tôi đích thân vẽ một vòng tròn trong bát ước lượng, cơm không được phép nhiều quá, mà cũng không được ít quá. Ăn sủi cảo cũng phải là sủi cảo vừa hấp xong, có như vậy sủi cảo ăn mới vừa miệng, hơn nữa nồi sủi cảo phải hấp liên tục cho đến khi tôi ăn xong mới thôi. Ăn mì cũng như vậy, khi tôi ăn một bát thì vợ phải chuẩn bị tiếp một bát khác, phòng khi tôi ăn xong, vợ phải đưa bát khác cho tôi. Bưng lên, rồi bưng xuống, trong bữa cơm phải đi hâm lại đồ ăn nhiều lần. Dù vợ tôi rất tức giận nhưng cũng không dám nói ra, vì cô ấy sợ tôi đánh cô ấy, hoặc có thể xem là cô ấy bị tôi đánh đến mức phát sợ không dám nói, hoàn toàn phục tùng tôi. Bây giờ hồi tưởng lại, tôi cảm thấy thật sự hổ thẹn!

Thông qua học Đại Pháp, việc đầu tiên tôi làm là bỏ hút thuốc và cai rượu. Còn nhớ bữa cơm ngày hôm đó, vợ hỏi tôi: Sao nay anh không uống rượu vậy? Tôi nói: Hôm nay anh bắt đầu luyện công, anh không hút thuốc, không uống rượu nữa. Khi cô ấy muốn đơm cơm cho tôi, tôi nói cô ấy không cần làm vậy, để tôi tự làm. Khi tôi bắt đầu ăn cơm, vợ tôi cứ nhìn tôi, khẽ nói với con gái: Ba của con sao có thể không uống rượu? Con gái tôi cũng không tin. Tôi nói với hai mẹ con: Ba luyện công, phải làm một người tốt. Kể từ ngày đó, tôi cũng bắt đầu dọn bàn, rửa bát, làm việc nhà, nấu ăn, ngoài ra tôi còn làm thêm cả các việc khác.

Kể từ đó, tôi cũng không đánh vợ, không la mắng con, gia đình tôi cũng hòa thuận êm ấm từ đó. Còn về bệnh lạnh chân của tôi, cũng đúng vào mùa thu năm tôi đắc Pháp, khi tôi cắt đậu tương giúp người khác, vì vội vàng đi làm, cảm thấy nóng nên cũng không nghĩ nhiều, liền cởi bỏ lớp quần áo khoác bên ngoài (cả chiếc quần nỉ) rồi tiếp tục làm việc. Đến khi tôi thu dọn đồ đạc mới nhớ ra: Sao mình lại cởi cả quần nỉ ra rồi, ôi chao, sao chân mình lại đổ mồ hôi rồi? (Trước đây chân tôi không hề đổ mồ hôi). Đại Pháp thật là quá thần kỳ rồi! Là Sư phụ và Đại Pháp đã chữa khỏi căn bệnh lạnh chân hành hạ tôi trong nhiều năm! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Khi vợ tôi chứng kiến sự mỹ hảo của Đại Pháp, cô ấy và con trai, con gái cũng bắt đầu luyện công. Dân làng thấy tôi bỏ thuốc lá, cai rượu, hơn nữa tính tình cũng thay đổi, thân thể cũng khỏe mạnh, cả nhà đình ngập tràn tiếng cười nên họ hiểu được Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt và lần lượt có người đến học Pháp Luân Công. Trong làng có 100 hộ gia đình, lúc nhiều nhất có đến 50, 60 người học Đại Pháp. Cả thôn làng thậm chí không có một ai chơi bài, những người luyện công đều nói: Chúng tôi luyện công học Pháp rồi, không chơi bài, chơi mạt chược nữa. Đại Pháp đã thay đổi thói quen, nếp sống của cả thôn làng, Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt!

3. Làm một người trung thực

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi có một vài hành vi không tốt, chẳng hạn như lười biếng, không thành thật, mua bán thì tính toán chi li, tâm danh lợi rất mạnh. Thông qua học Pháp và luyện công, tôi đã thay đổi những hành vi không tốt này. Đại Pháp dạy tôi làm một người tốt, thành thật. Với công việc bên ngoài, tôi giúp đỡ người khác giống như làm phần việc của gia đình mình, người đi thuê đều nói tôi được việc, không lười biếng.

Mùa thu năm 2021, khi tôi đang làm việc ở một công trường cách nhà 7-8km. Ngày đầu tiên, tôi và quản đốc cùng hai người khác khiêng tấm xi-măng lên xe tải. Sau khi bốc hàng lên xe xong, quản đốc nói: Anh rất biết việc, sức khỏe tốt, sau này anh sẽ làm việc cùng tôi nhé. Có một lần, cũng là bê tấm xi-măng lên xe, tôi hoàn thành chỉ trong một buổi sáng, đổi lại là người khác sẽ không thể làm nhanh như vậy. Quản đốc nói: Năm sau anh theo tôi, tôi trả anh 300 tệ một ngày. Anh ấy rất vui, đến trưa mời tôi đi ăn bánh bao nhân thịt lừa, còn mua đồ uống cho tôi. Công trường này có khoảng hơn 10 công nhân làm việc, tiền công đều là 200 tệ.

Quản đốc biết tôi không lười biếng nên không quản lý tôi, cho tôi chủ động thời gian. Công việc của tôi là xếp các tấm xi-măng thành hàng, tiền công tính theo sản phẩm. Tôi thường đến nơi làm việc lúc 7 giờ sáng, nghỉ ngơi 30 phút sau ăn trưa, 3 giờ chiều hoàn thành công việc và có thể về nhà, lương mỗi ngày là 400 tệ. Những công nhân khác đều nói: Lão già này thật là được việc, không thấy mệt à? Tôi nói: Các cậu có thấy tôi mệt không? Họ nói: Chúng tôi không ai có thể vượt mặt được anh. Tôi nói: Tôi luyện Pháp Luân Công nên sức khỏe rất tốt. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, đừng nhìn tôi đã ngoài 60 tuổi, sức khỏe của tôi giống như thanh niên vậy.

Họ và quản đốc đều tán đồng Pháp Luân Đại Pháp hảo, đều đã minh bạch chân tướng. Họ nói: Con người anh thật tốt. Tôi nói: Là Sư phụ dạy tôi trở thành một người tốt, luôn nghĩ cho người khác.

Công việc của tôi hoàn thành tốt nên quản đốc rất hài lòng. Anh ấy nói các công nhân khác rời đi hết còn tôi thì giữ ở lại, sau khi công việc hoàn tất, anh ấy lưu số điện thoại của tôi.

4. Vài câu chuyện nhỏ khi bán rau ở chợ

Từ năm 2014, tôi bắt đầu trồng rau, bán rau. Tôi không bao giờ lừa gạt người khác, giá bán hợp lý nên có rất nhiều khách hàng quay lại mua. Khi khách hàng chọn rau xong đặt lên cân, tôi thường tính đúng số cân, không thừa không thiếu, chút tiền thừa cũng không lấy nên phần lớn khách mua rau đều rất hài lòng. Lâu dần, rất nhiều người biết tôi là người luyện Pháp Luân Công và cả những tiểu thương buôn bán trong chợ cũng vậy.

Có lần, có hai mẹ con thấy rau nhà tôi rất ngon nên chọn mua vài loại, trả tiền xong rồi rời đi, tôi cũng chưa kịp xem họ trả bao nhiêu tiền. Khi tôi sắp xếp lại những mớ rau xong, phát hiện họ trả thừa tiền. Tôi thấy hai mẹ con họ đã đi xa bèn hô lớn gọi họ quay lại, lúc đó họ tưởng trả thiếu tiền. Tôi nói: Hai người trả thừa tiền rồi và tôi trả lại tiền thừa cho họ.

Có lần, một người mua rau xong rời đi, tôi quay đầu lại thấy sao trên đất lại có nhiều tiền như vậy? Khi nhìn thấy người vừa làm rơi số tiền này, tôi bèn gọi người ấy quay lại và đưa trả số tiền đó. Những người bán rau xung quanh nói: Đưa cho anh ta làm gì chứ? Không được đưa. Tôi nói: Người tu luyện phải là một người tốt, không thể lấy tiền của người khác, không thể lấy đồ không phải của mình.

Còn có một lần khác, một người phụ nữ ở tỉnh xuống muốn mua rễ cần tây về nấu cho mẹ ăn mà trên tỉnh lại không có, mẹ già đã 90 tuổi. Nhưng cả chợ cũng không ai bán thứ này, cô ấy rất sốt ruột. Khi cô ấy đến quầy rau của tôi và hỏi có bán rễ cần tây không. Tôi nói: Nhà tôi có, nhưng hôm nay lại không mang đến đây. Cô ấy trả lời: Vậy ngày mai anh mang đến, bán bao nhiêu tiền cũng được, chúng ta hẹn nhau ở chỗ này luôn nhé. Tôi nói: Được. Ngày hôm sau cô ấy đến, tôi đưa nắm rễ cần tây cho cô ấy xem và hỏi: Chỗ này đủ không? Đủ rồi – cô ấy trả lời và hỏi tôi bao nhiêu tiền? Tôi nói: Không cần đâu, cái này để cô hiếu kính cha mẹ, tôi chỉ giúp được chút việc thôi, không có gì đâu. Tôi nói thêm: Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ dạy chúng tôi phải làm người tốt, biết nghĩ cho người khác. Cô ấy vô cùng cảm kích, vui vẻ cầm đồ rồi rời đi. Tôi cũng cảm thấy rất vui khi thấy mình có thể giúp được cô ấy.

Những trường hợp như vậy có rất nhiều, tôi xin phép không tiếp tục liệt kê ra. Hồi tưởng lại 20 năm thăng trầm tu luyện, điều tôi cảm động nhất là sự bảo hộ của Sư phụ, là Sư phụ và Đại Pháp đã cải biến tôi, giúp tôi biết nghĩ cho người khác, giúp tôi trở thành một người tốt chân chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/27/442266.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/1/201631.html

Đăng ngày 20-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share