Bài viết từ Tiểu Ninh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp mới tại Đại Lục
[MINH HUỆ 27-02-2022] Anh trai tôi làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước có tầm cỡ. Anh làm việc rất chăm chỉ, tận tâm và được tất cả đồng nghiệp khen ngợi là một người tốt. Anh thường xuyên được công ty bình bầu là nhân viên ưu tú hàng năm. Sau khi anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy được thụ ích rất nhiều về thể chất lẫn tinh thần, điều này khiến nhiều người khác cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Tuy nhiên, bất chấp những lợi ích mà Pháp Luân Công đã mang lại cho người dân, Giang Trạch Dân, cựu độc tài Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã ra lệnh phát động cuộc bức hại chưa từng có đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. ĐCSTQ đặc biệt còn thành lập Phòng 610 để tiến hành cuộc bức hại vô nhân đạo khi sử dụng các phương pháp cực kỳ tàn ác và hèn hạ. Anh trai tôi và nhiều học viên Đại Pháp khác đã bị bức hại, nơi ở của họ cũng bị lục soát. Trong tù anh bị đánh đập dã man, khiến cho đôi chân dập nát hoàn toàn. Sau đó anh ấy đã tuyệt thực trong 17 ngày, trại giam thông báo cho chúng tôi đưa anh ấy về nhà để được chăm sóc y tế.
Sau khi anh trai về nhà, cảnh sát biết rằng sức khỏe của anh đã tốt hơn, họ tiếp tục muốn bắt anh lại. Chúng tôi đã chốt chặt cửa, vì vậy họ đã gọi cho sở cứu hỏa, dùng thang cứu hộ để trèo lên đập cửa sổ nhà chúng tôi. Âm thanh lớn khiến cư dân trong khu phố hoảng hốt, đồng loạt vây ra xem. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của một người hàng xóm, anh tôi đã rời thành phố ngay trong đêm và đến một thành phố lân cận.
Vào thời điểm đó, tôi không chỉ chịu áp lực từ cuộc bức hại của người thân, mà còn bị ép phải trợ giúp trong việc chuyển hóa các học viên Đại Pháp. Tôi làm quản lý một đơn vị, và chúng tôi được thông báo rằng nếu có vấn đề gì xảy ra, chẳng hạn như một học viên Đại Pháp đi khiếu kiện, thì ba cấp quản lý (một ở trên và một ở dưới) đều sẽ bị đình chỉ công tác.
Một ngày nọ, tôi đã tập hợp hơn 30 học viên Đại Pháp trong phạm vi quản lý của mình để làm cái việc gọi là “chuyển hóa”. Tôi yêu cầu họ nộp tất cả sách, biểu ngữ, ảnh, băng video, tài liệu âm thanh và thiết bị điện tử có liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng truyền lại thông điệp rằng họ phải chấm dứt mọi hoạt động liên quan tới Pháp Luân Đại Pháp. Tôi yêu cầu họ không tụ tập, không đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, và chấp nhận sự giám sát của chúng tôi.
Vào thời điểm đó, các học viên đã đặt cho tôi rất nhiều câu hỏi mà tôi không thể trả lời được. Họ hỏi: “Chị có thấy bất kỳ học viên Đại Pháp nào đã làm bất cứ điều gì tệ hại như liên quan đến tham ô ngân sách chưa? Sách Chuyển Pháp Luân là sách chỉ đạo tu luyện cho các đệ tử Đại Pháp. Phần nào trong đó nói đến việc tham gia vào chính trị? Chúng tôi chỉ đang cố gắng trở thành những người tốt trong xã hội bằng việc đối xử trung thực, hoài ái và nhân hậu. Nếu bị dán nhãn [từ vu khống bị bỏ qua], thì loại người nào đang điều hành đất nước? Hiện có rất nhiều quan chức tham nhũng trong nội bộ, chính phủ thậm chí còn tuyên bố nhượng lại một phần lãnh thổ cho Nga. Đây có phải là những gì mà dân chúng thực sự cần? Chính phủ coi các học viên Đại Pháp như kẻ thù, bắt bớ và tra tấn họ. Một người tốt nào có thể làm ra những việc như vậy?”
Với nhiều nghi vấn trong đầu, tôi bắt đầu tìm hiểu các tài liệu liên quan, bao gồm Chuyển Pháp Luân và băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Từ đó trở đi, tôi thực sự lưu tâm đến Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên Đại Pháp là người chính trực và họ đang nỗ lực giảng chân tướng. Nhưng nhiều học viên đang bị bức hại đến chết; nhiều người biến thành tàn tật, và vô số học viên khác bị mất nhà cửa. Vì anh trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi đã chứng kiến bản chất tà ác của ĐCSTQ cũng như những điều tốt đẹp của Đại Pháp.
Dù bị nhục hình dẫn đến tàn tật, anh trai tôi vẫn kiên định vào Đại Pháp
Mặc dù trong trại giam anh trai tôi bị tra tấn nghiêm trọng, khiến cho đôi chân của anh ấy bị hoại tử, nhưng niềm tin vào Đại Pháp của anh ấy chưa bao giờ bị lung lay. Anh ấy biết bản thân và gia đình đã thụ ích như thế nào khi tu luyện Đại Pháp. Anh ấy muốn nhiều người hơn nữa biết được sự thật, nên anh đã đi ra ngoài để giăng các biểu ngữ và giảng chân tướng. Tôi lo lắng cho sự an toàn của anh. Tôi không muốn anh ấy đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, hay ra ngoài giảng chân tướng nữa. Vì vậy, tôi đã yêu cầu anh ấy ở yên trong nhà, đổi lại tôi sẽ dạy anh cách sử dụng máy tính. Tôi hy vọng anh ấy có thể luyện công và học Pháp ở nhà. Nhưng trong sáu tháng ở nhà mày mò, anh đã thành thạo các kỹ thuật in, sắp chữ, khắc, sửa chữa máy móc. Anh ấy đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp ở nhà và dạy cho nhiều người khác cũng làm như vậy. Điều này đã đóng góp rất nhiều vào công việc giảng chân tướng của các học viên Đại Pháp tại địa phương, nhưng điều này cũng dẫn đến sự chú ý từ chính phủ.
Vào năm 2003, cảnh sát đã bắt giữ lượng lớn các học viên Đại Pháp, bao gồm cả anh trai tôi, anh bị bắt khi đang giao vật tư phục vụ cho các điểm sản xuất tài liệu. Khi họ bắt được anh, cảnh sát tuyên bố rằng họ đã bắt giữ một đối tượng chủ chốt của tổ chức Pháp Luân Đại Pháp lớn nhất trong tỉnh. Công an tỉnh và thành phố thay nhau đến để thẩm vấn. Anh trai tôi chỉ nói với họ: “Tôi chỉ muốn trở thành một người tốt. Tôi chỉ muốn tu luyện và nói cho mọi người biết sự thật. Các vị không có lý do gì ngăn cản tôi làm những việc này? Tất cả những gì các vị đang làm là vu khống, lừa dối, xuyên tạc sự thật một cách ác ý nhằm ngược đãi các đệ tử Đại Pháp. Xin hãy thận trọng về điều này, vì thiện hữu có thiện báo và ác giả có ác báo”. Trưởng Phòng 610 đã cố gắng thuyết phục anh tôi từ bỏ tín ngưỡng nhiều lần. Nhưng anh trai tôi vẫn một mực giảng chân tướng cho ông ấy. Anh ấy nói về lịch sử của ĐCSTQ, tất cả các phong trào chính trị và tình hình hiện tại ở Trung Quốc. Anh lấy ví dụ cho lãnh đạo Phòng 610 nghe về Đặng Tiểu Bình, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, đã được phục hồi chức vị sau khi bị lật đổ tới ba lần trước khi trở thành một lãnh đạo quốc gia… Lãnh đạo Phòng 610 nói: “Có lẽ tôi sẽ cân nhắc lời nói của cậu sau khi tôi nghỉ hưu. Tôi không thể hứa bất cứ điều gì bây giờ, nhưng tôi cũng không có cách nào để thả cậu về. Những gì tôi có thể làm là tìm cho cậu một nhà tù tốt trong năm năm tới. Lời nói của cậu đã làm tôi rất xúc động. Thông thường, niềm tin tôn giáo nào cũng đều dạy con người ta khuyến thiện. Tôi cũng nghĩ cậu là một người tốt, nhưng tôi không tán thành những hành động chống đối lại chúng tôi, nó khiến chúng tôi trông như những kẻ xấu xa“. Vị trưởng phòng vẫn bị những tư tưởng xấu đó chiếm ưu thế.
Anh trai tôi được giải đến Trung tâm giam giữ số II của thành phố, nơi anh ấy chịu đựng sự tra tấn còn dã man hơn với các phương thức khác nhau, hậu quả là anh ấy thường xuyên hôn mê bất tỉnh. Mỗi khi ngất đi, cai ngục sẽ dùng đũa đâm vào một huyệt vị nào đó. Người cai ngục sẽ còng tay chân và dùng đôi giày da nặng nề giẫm lên ngực anh. Bốn chiếc răng cửa của anh bị gãy vì bị đá vào mặt, những chiếc răng còn lại cũng trở nên lung lay. Các tù nhân khác thay phiên nhau trông chừng anh và không cho anh ngủ. Cuối cùng, khuôn mặt của anh ấy bị biến dạng, mắt và miệng sưng to đến mức không thể mở và không thể ăn uống được. Anh ấy tiểu tiện và đi ngoài trong quần của mình. Anh ấy không hay biết mình đã bất tỉnh bao lâu, và khi tỉnh lại, người ta đặt một cái ống trong miệng và cho anh uống nước muối. Người cai ngục bảo các tù nhân nhét phân vào miệng anh, anh lại bất tỉnh lần nữa.
Sau này, anh trai tôi kể rằng vào thời điểm đó, anh ấy cảm thấy cơ thể mình như đang chìm xuống, trong khi linh hồn anh ấy đang lơ lửng bay lên. Bác sĩ thông báo tình trạng nguy kịch cho chúng tôi và dặn chúng tôi chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Phục hồi một cách kỳ diệu
Khi tôi đến bệnh viện cùng cháu trai, cháu gái, người thân và bạn bè, chúng tôi hoàn toàn không thể nhận ra anh ấy. Hơi thở anh yếu ớt. Đôi khi anh bị co giật, và nhiều lúc rơi vào hôn mê. Những cai ngục sợ phải chịu trách nhiệm nên họ chỉ yêu cầu tôi ký giấy tờ, và sau đó bỏ đi. Trong cơn choáng váng, tôi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng và bất lực. Tôi dìu anh về nhà, lau cơ thể cho anh ấy sạch sẽ và chỉ chờ ngày anh trút hơi thở cuối cùng. Vợ anh sợ hãi trước cuộc bức hại đến nỗi chúng tôi không bao giờ có thể liên lạc được với cô ấy nữa.
Anh tôi không ăn uống được gì. Buổi trưa hôm sau, anh chầm chậm mở mắt. Anh ấy muốn dặn dò điều gì đó nhưng nói không thành tiếng. Với sự hỗ trợ của người thân và của các đồng tu phát chính niệm trong hai ngày hai đêm, anh ấy thức dậy vào ngày thứ ba sau khi về nhà. Anh đã ăn được ba muỗng cháo, nhưng anh vẫn còn quá yếu để gượng dậy. Vào sáng ngày thứ tư, tâm trí anh tôi hồi phục và anh ấy biết mình đã mãn hạn tù. Anh ấy có cảm giác đói. Sau bữa ăn, anh ấy kể với mọi người về cuộc bức hại mà anh ấy phải chịu và khuyến khích các học viên tinh tấn. Anh ấy nói không có gì sai khi cố gắng trở thành người tốt, và Pháp Luân Đại Pháp sẽ mang lại ánh hào quang cho nhân loại.
Vào sáng ngày thứ năm, trước sự kinh ngạc của mọi người, anh trai tôi đã có thể đọc và học Pháp như bình thường. Anh đã bình phục và hồi sinh một cách thần kỳ. Mọi người đã rút ra bài học từ việc này. Các địa điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp đã được chuyển đi, và các học viên đã ngừng tiếp xúc với những đồng tu có vấn đề về an ninh. Chúng tôi cố gắng để đưa anh tôi đi ngay lập tức vì lo ngại sự an toàn. Chân anh không thể cử động hoặc đi lại. Khi chúng tôi định rời khỏi nhà, một đồng tu đã đến nhà muốn đón anh đi sau khi biết về tình hình của anh. Khi chiếc xe của đồng tu đã rời đi an toàn cùng anh trai tôi, hai chiếc xe cảnh sát chạy đến. Một số nhân viên cảnh sát đã xét nhà nhưng không tìm thấy gì.
Nhất quyết giảng chân tướng để cứu người
Với sự trợ giúp của các đồng tu, anh trai tôi đã đến được Thượng Hải. Sau sáu tháng cố gắng hỏi thăm tình hình của anh ấy, cuối cùng tôi cũng biết được nơi anh ấy đang ở. Tôi đã đến Thượng Hải để gặp anh trai, nhưng chúng tôi không thể gặp nhau sau hai lần hẹn. Sau đó, các đồng tu nói rằng anh ấy đã hồi phục tốt và đã trở về địa phương. Vì điện thoại của chúng tôi bị theo dõi, tôi không dám gọi trực tiếp cho anh ấy.
Cuối cùng chúng tôi cũng gặp mặt sau hai năm xa cách. Anh ấy giờ đang làm việc trong công ty của một học viên và cũng đã mở một cửa hàng sửa chữa máy tính và máy in. Anh ấy rất bận. Anh ấy vẫn làm việc như thời thanh niên, mái tóc hoa râm của anh ấy đã phủ màu đen trở lại. Tuyệt vời hơn nữa là ba chiếc răng của anh ấy đã mọc trở lại! Anh ấy nói rằng chỉ cần một người thực sự tin tưởng vào Đại Pháp, thì Đại Pháp sẽ triển hiện những điều thần kỳ! Mọi người thường hỏi liệu anh ấy có thể tu luyện tới viên mãn không? Anh ấy nói, “Chỉ cần chúng ta nỗ lực đến cùng, phép màu chắc chắn sẽ xảy ra.”
Anh trai tôi luôn dậy lúc 3 giờ sáng mỗi ngày, luyện năm bài công pháp, sau đó học thuộc Chuyển Pháp Luân. Anh ấy luôn phát chính niệm vào những thời điểm cố định trong ngày. Ngày qua ngày, anh nhận sửa máy móc không công cho nhiều cơ sở sản xuất vật liệu mà không bao giờ nề hà. Anh ấy sống rất thanh đạm, nhiều khi còn ăn thức ăn thừa. Với chính niệm và hành động chân chính, anh ấy đã làm những điều đó trong suốt hai mươi năm. Đôi khi tôi hỏi liệu anh ấy có ngủ đủ giấc hay cảm thấy mệt mỏi hay không? Anh ấy nói rằng tu luyện là cách tốt nhất để bổ sung năng lượng. Sau đó tôi lại hỏi tại sao anh ấy lại học thuộc Chuyển Pháp Luân? Anh ấy nói “Một khu vườn không được dọn cỏ dại thường xuyên, chúng sẽ mọc um tùm. Nếu chúng ta không tập trung vào việc học, chúng ta sẽ bị phân tâm. Bộ não giống như một cái thùng chứa, nếu nó không dùng để chứa Pháp thì nó sẽ chứa đầy những thứ khác”.
Một hôm, khi anh trai tôi đang trên đường đến nhà khách hàng để sửa máy in, chiếc xe đạp điện mà anh lái đã bị một chiếc xe ba bánh giao đồ ăn tông vào khiến anh ngã ra bất động. Tài xế xe hoảng sợ liên tục nói xin lỗi, còn vợ anh ấy chỉ biết khóc. Anh trai tôi trấn an: “Yên tâm đi, tôi không đòi hỏi anh chị phải đền bù thiệt hại. Nhưng hai người phải nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt; Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đều tu luyện để trở thành người tốt”. Người lái xe nói với sự biết ơn to lớn: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người tốt! Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đền bao nhiêu tiền nếu đó là người khác! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Anh trai tôi vẫn ổn sau vụ tai nạn xe nhưng chân của anh ấy lại bị thương. Anh ấy sớm khỏi mà không cần uống thuốc hay đi tiêm. Ngoài việc cảm thấy hơi nhức khi thời tiết chuyển mùa, về cơ bản anh ấy có thể đi đứng như bình thường. Trong thời gian đại dịch diễn ra, chính sách phong tỏa cộng đồng khiến anh gặp bất tiện vì anh ấy không có thẻ căn cước hay điện thoại di động. Vì vậy, anh đã chuyển xưởng sửa chữa của mình về một vùng nông thôn. Anh giảng chân tướng và làm việc sửa máy móc như bình thường. Máy móc từ cơ sở sản xuất vật liệu là ưu tiên hàng đầu và anh muốn chúng vận hành trở lại càng nhanh càng tốt. Đôi khi anh bỏ bữa để có đủ thời gian cho công việc.
Khi sửa mái nhà dột, anh tôi không may bị ngã và vết thương cũ tái phát do từng bị bức hại ở vị trí xương sườn và xương ức. Anh ấy dùng một mảnh vải rộng quấn lại và bó chặt quanh ngực rồi tiếp tục làm việc. Vết thương chảy máu trong, đi ngoài lẫn cả máu đen nhưng anh không để tâm hay bận lòng điều đó. Sau khi xong việc, anh nằm trên giường nghỉ ngơi và luyện công như bình thường. Anh nhịn đau đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Một lần, anh bị ngộ độc do hít phải bồ hóng và hôn mê ba ngày liên tục. Mắt và miệng anh méo xệch như người bị đột quỵ. Anh ấy tin vào Đại Pháp và nhất quyết không đến bệnh viện. Sau một tháng, tình trạng này biến mất, mắt và miệng trở lại bình thường. Tôi rất biết ơn các đồng tu đã chăm sóc anh ấy, cho đến khi tôi biết tin và đưa anh ấy về nhà chăm sóc. Trong số họ, có một đồng tu nữ mà tôi quen biết nhiều năm. Cô ấy đã bị bỏ tù hai lần vì niềm tin vào Đại Pháp và lần nào cô cũng bị tra tấn rất dã man. Khi những người khác nhìn nhận rằng cô chưa đủ tinh tấn, anh trai tôi đã bênh vực: “Mỗi học viên bước khỏi hang ổ tà ác mà vẫn vững tin vào Đại Pháp thì dù là ai cũng đều đáng kính trọng. Nếu chưa từng tự mình trải nghiệm, không ai có thể hiểu nó tàn khốc đến thế nào“.
Thông qua anh trai tôi, tôi đã gặp rất nhiều đệ tử Đại Pháp bao gồm cả những người đã từng bị bức hại. Tôi thực sự ngưỡng mộ những người này vì họ chính là những con người tuyệt vời trong xã hội. Họ đều là những người làm việc rất siêng năng và không bao giờ lợi dụng người khác.
Anh trai tôi bảo rằng anh ấy muốn “trở về nhà”
Anh trai tôi đã trải qua quá nhiều khổ nạn, nhưng đức tin của anh ấy với Đại Pháp vẫn một lòng không đổi. Anh ấy coi mọi thứ đều là khảo nghiệm trong tu luyện. Trong tù, anh bị nhục hình bằng nhiều hình thức khác nhau. Xương ống chân của anh bị dập nát, bị đá vào gót chân và hôn mê bất tỉnh. Các cai ngục nói rằng muốn ngược đãi anh đến chết và tiếp tục dẫm đạp lên anh ấy. Anh nằm co mình trên sàn bê tông suốt hai tháng liền, hấp hối, thương tật đi theo anh suốt quãng đời còn lại.
Khi anh ấy trong quá trình hồi phục, tôi có lần lau người cho anh và thấy tinh hoàn của anh ấy đã chuyển sang màu đen. Bác sĩ nói rằng chúng đã bị hoại tử nên phải cắt bỏ. Anh tôi không đồng ý cũng không dùng thuốc. Anh biết rằng mạng sống của mình là do Đại Pháp ban tặng. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, anh ấy đã chết từ lâu rồi.
Vợ anh đã bỏ nhà đi hơn mười năm vì quá sợ hãi trước cuộc bức hại. Tháng 5 năm ngoái, khi tôi đưa anh trai về nhà, cô ấy đã sống ở nơi khác và họ không còn liên lạc hay thăm hỏi lẫn nhau. Anh tôi vẫn lạc quan, kiên định và rất tinh tấn. Nhiều học viên nói rằng anh ấy sống vì Đại Pháp. Anh có thể đặt cuộc đời của mình sang một bên, và khi người khác cần bất cứ thứ gì mà anh có, anh sẽ cho đi tất cả. Anh ấy đã tặng cho các đồng tu của mình chiếc xe đạp điện, dụng cụ sửa chữa, đồ dùng cần thiết hàng ngày và thiết bị in ấn. Anh ấy không xem TV hay đọc bất kỳ thứ gì khác ngoài sách Đại Pháp, anh ấy cũng không có bất kỳ thú vui nào. Lịch trình mỗi ngày chỉ có: học Pháp, luyện công, phát chính niệm, rồi lại học thuộc Pháp và sửa máy móc.
Vào một chiều tháng 7, ba người chúng tôi phát chính niệm khi đang ngồi trên giường, và tôi nhìn thấy các cột sáng đằng sau mỗi người, cột công trụ của anh trai tôi rất cao. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy sắp phải đi xa, và khuyến khích tôi cố gắng tinh tấn, học Pháp cho tốt và nhanh chóng tu luyện.
Giữa tháng 8, anh ấy khuyên tôi hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nhờ tôi gửi một số tiền tiết kiệm cho cháu trai của anh ấy. Anh ấy nói rằng điều may mắn nhất cuộc đời anh là được tu luyện Đại Pháp và không hề hối tiếc.
Một chiều ngày 12-9, tôi và anh ấy nói chuyện với nhau rất nhiều. Anh ấy nói với tôi tiền của anh ấy cất ở trong ngăn tủ, một ổ USB flash để dành cho tôi luyện công, một túi đồ đựng những thứ quan trọng mà anh ấy nhờ tôi bảo quản giùm. Tôi nói rằng sức khỏe của tôi không được tốt và tôi không muốn bảo quản đồ đạc cho anh ấy. Tôi cho rằng sức khỏe của anh ấy luôn tốt hơn tôi. Tuy nhiên, anh ấy nói với tôi anh ấy sắp phải “trở về nhà” rồi.
Sáng 13/9, anh ấy uống một bịch sữa và ăn nửa cái bánh trung thu. Anh ấy luyện bốn bài công pháp đầu tiên lúc 3:50 sáng và sau đó luyện bài thứ năm lúc 4:50. Khi anh tọa thiền, tôi nhận thấy rằng đầu anh dần chúc xuống. Tôi gọi, nhưng anh ấy không có phản ứng. Tôi cuống cuồng điện thoại cho người thân, bạn bè và xe cấp cứu đã đến ngay sau đó. Anh ấy rời đi trong khoảng khắc yên bình ấy. Lúc đó anh đã 75 tuổi.
Thoái xuất khỏi tà Đảng; bắt đầu tu luyện Đại Pháp
Tôi đã chứng kiến những kinh nghiệm tu luyện của anh trai tôi và các học viên Đại Pháp khác. Tôi ấn tượng sâu sắc rằng họ đều là những người rất tốt. Ngay cả trước khi tu luyện, anh trai tôi đã được biết đến là một người tốt, cả trong công việc và bạn bè của anh ấy. Sau khi bắt đầu tu luyện, anh ấy thậm chí còn nghiêm khắc hơn với bản thân, và anh ấy cũng sẵn sàng chia sẻ cách mà anh ấy được hưởng lợi từ việc tu luyện Đại Pháp.
Tôi hiểu rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp tu luyện bản thân trong xã hội người thường, và họ muốn trở thành người tốt hơn nữa. Họ tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Họ không thể mua chuộc, không truy cầu danh lợi và tiền bạc, họ có thiện tâm. Mọi học viên đều tu luyện sao cho phù hợp tối đa với trạng thái của xã hội người thường, ai cũng đều làm tốt công việc trong đời sống sinh hoạt của mình. Bất cứ khi nào xuất hiện những tư tưởng hoặc mâu thuẫn gay gắt nào, họ đều hướng nội để sửa đổi. Trong trường tu luyện của họ, không có tranh đấu, mưu toan; họ chân thành và hòa hợp, họ tận tâm đối xử tốt với nhau. Nó giống như một thiên đường trong xã hội người thường. Tôi rung động và tôi thực sự đồng hóa với quan niệm đó.
Khi Đại Pháp bị vu khống, các đệ tử Đại Pháp bỏ tiền túi của mình để tự in ấn tài liệu, nhằm nói cho mọi người biết sự thật về Đại Pháp và cuộc bức hại. Các học viên Đại Pháp chỉ muốn cố gắng trở thành người tốt. Ngược lại, thử hỏi có bao nhiêu quan chức trong ĐCSTQ không lạm dụng chức quyền để tham nhũng? Sau khi tôi gia nhập ĐCSTQ vào năm 1998, tôi đã nhìn thấy tất cả sự thối nát và hủ bại của Đảng viên ĐCSTQ, cũng như những mưu toan và đấu đá ngầm trong nội bộ đang diễn ra hàng ngày. Nó giống như một chiến trường sinh tử thực sự, tranh giành danh vọng, địa vị và tài sản. Nó không cho phép con người có tín ngưỡng vào Thần Phật, nhưng bản thân nó cũng rất mê tín về những điều đó. Vì vậy, nhiều đảng viên vẫn thắp hương và đi lễ Phật để truy cầu sự thăng tiến và giàu sang. Nhiều đảng viên và quan chức ĐCSTQ còn kiếm cho mình những chỗ phong thủy tốt nhất ở các thành phố lớn. Trong thế giới ngầm của Trung Quốc, mọi thứ xấu xa đều có sự nhúng tay bởi các lãnh đạo của ĐCSTQ. Khi một đất nước tham nhũng và suy thoái, nó không thể dung chứa những người lương thiện. Đó chính xác là biểu hiện của thời kỳ mạt pháp và là dấu hiệu báo trước cho những thảm họa cận kề. ĐCSTQ sử dụng công cụ của nó để kiểm soát dư luận và mị dân. Nhưng ông trời đang nhìn mọi thứ; thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.
Từ trải nghiệm của anh trai tôi, tôi đã chứng kiến Đại Pháp kỳ diệu như thế nào cũng như bản chất tà ác của ĐCSTQ. Anh ấy đã cống hiến mạng sống quý giá của mình cho lợi ích của tất cả chúng sinh và để bảo vệ chân lý vũ trụ. Mặc dù anh ấy không còn, nhưng linh hồn của anh ấy là bất diệt và đồng tại với vũ trụ này. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào điều này. Tôi ủng hộ những gì anh ấy đã làm trong suốt cuộc đời của mình, và tôi cũng long trọng tuyên bố thoái xuất khỏi tà Đảng Trung Cộng để bước lên con đường tu luyện Đại Pháp.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/27/438146.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/3/201659.html
Đăng ngày 18-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.