Bài viết của cha của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-05-2022] Tôi năm nay đã hơn 80 tuổi. Vợ và con gái út của tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi thì không. Vợ tôi mắc nhiều căn bệnh từ lúc nhỏ nhưng bà ấy đã nhanh chóng hồi phục sức khoẻ sau khi tu luyện Đại Pháp. Bà ấy năm nay cũng gần 80 tuổi nhưng đi lại nhanh nhẹn và làm hết mọi việc nhà.
Tôi nghe nói Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang bức hại các học viên. Tôi đau lòng khi biết nhiều học viên Đại Pháp bị tra tấn đến chết và thậm chí còn bị mổ cướp nội tạng trong khi họ vẫn còn sống.
Một hôm, điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Con gái út của tôi bị bắt giữ. Cháu bị đánh đập tàn nhẫn và bị kết án nặng. Trong tù, các lính canh xúi giục những tội phạm giết người, trộm cướp, và nghiện ma tuý tra tấn tàn bạo và lạm dụng cháu.
Nỗi sợ hãi và đau lòng cứ ám ảnh tôi khiến tôi không sao ngủ được. Mỗi khi chợp mắt, tôi lại giật mình thức giấc trong cơn ác mộng khi thấy cảnh tượng con gái mình đang bị tra tấn. Trong mơ, tôi thấy con mở cửa và quay về nhà. Mỗi lần tôi đều mừng rỡ nói: “Con gái, con đã về rồi!” Khi thức giấc, tôi luôn đi đến phòng của con hy vọng giấc mơ sẽ thành hiện thực. Nhìn thấy phòng của con trống không, tôi không thể cầm được nước mắt. Trong mỗi dịp lễ, tôi nhìn thức ăn mà không sao ăn nổi khi nghĩ đến con vẫn còn đang trong tù và chịu cực hình.
Tôi thường cảm thấy bất lực nên phải ra ngoài đi dạo nhưng chỉ cảm thấy tệ hơn khi nhìn thấy những người trạc tuổi con gái tôi. Mỗi ngày của tôi đều trôi qua trong lo lắng và sợ hãi. Thỉnh thoảng tôi không thể tránh khỏi việc suy nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Tôi không chắc liệu con gái có thể sống sót qua những cực hình trong tù hay không. Tuy nhiên, cho dù áp lực lớn đến đâu, trong tâm tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, và con tôi không làm điều gì sai!
Có lần, tôi và vợ đi thăm con gái cả nhưng cháu đã ra ngoài đi siêu thị. Khi con gái cả về nhà và mở cửa, tôi bật dậy hét lớn: “Con gái út cuối cùng cũng trở về rồi!” Lúc tôi nhận ra đó là con gái cả, bầu không khí im lặng bao trùm, và cả gia đình đều biết rằng tôi nhớ mong con gái út đến mức nào.
May thay, vài năm sau, con gái út cuối cùng cũng trở về. Cả tôi và vợ do tuổi đã cao nên không thể đến nhà tù để đón con, đành phải chờ ở nhà. Cháu bình tĩnh như thể vừa mới trở về sau chuyến tham quan. Cháu không bị tàn phế! Cháu nói cháu phải quay về vì cháu không làm điều gì sai. Tôi vui mừng đến mức không thể bình tĩnh trong một lúc lâu.
Khi cháu ổn định, cháu muốn có ảnh của Sư phụ. Vợ tôi do dự vì con gái cả đã giấu đi các sách Pháp Luân Đại Pháp do sợ hãi. Tôi bảo vợ tôi đi lấy sách về vì đó là điều quý giá nhất đối với con gái út. Cháu đã khóc khi nhìn thấy các sách Đại Pháp và ảnh của Sư phụ.
Trong thời gian con gái út bị cầm tù, tôi đã nhớ cách bật máy tính và mở mật khẩu vì tôi biết cháu sẽ cần tới nó khi cháu quay về. Cháu đã mở máy thành công. Cháu tìm thấy các sách điện tử và các bản MP3 đã không sử dụng trong nhiều năm. Vợ tôi có lần đã thử sử dụng chúng, nhưng chúng không còn hoạt động. Tuy nhiên, chúng vẫn hoạt động tốt sau khi con gái tôi đem chúng đi sạc pin.
Một hôm, con gái cả đã quát mắng con gái út thậm tệ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nghĩ chắc hẳn có liên quan đến việc tu luyện của con gái út. Con gái cả không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cháu bị sách nhiễu tại nơi làm việc vì đức tin của em gái mình. Tôi vội chạy đến để ngăn con gái lớn và nói: “Em của con đã chịu đựng quá nhiều trong tù rồi. Con đừng để em phải chịu thêm áp lực tại nhà nữa”.
Sau đó, con gái út xin lỗi tôi, nói rằng cháu đã vô tình hình thành tính cách đối đầu sau nhiều năm bị tra tấn, sỉ nhục, và ngược đãi trong tù. Cháu nói cháu hối hận về điều đó và nói sẽ làm tốt hơn và không đối đáp lại với ai trong tương lai.
Tuy nhiên, con gái út của tôi thường bị sách nhiễu cho dù cháu ở ngoài hay ở nhà. Không còn cách nào, cháu phải đến sống ở thành phố khác. Hôm đó, tôi nhất quyết xách hành lý của con gái để tiễn con ở trạm xe buýt. Tôi nhìn con lên xe buýt và xe chạy khuất dần. Tâm tôi lại chất đầy nỗi lo âu.
Con gái út của tôi thông minh, thiện lương, và chăm chỉ. Cháu làm việc giỏi giang và thân thiết với mọi người ở bất cứ nơi đâu. Tuy nhiên, vì ông chủ mắc nợ nên không trả cho con gái tôi một đồng nào sau vài tháng cháu làm việc ở đó. Con gái tôi không hề phàn nàn. Cháu nói: “Ông chủ của con sẽ phải ngồi tù nếu ông ấy không trả hết nợ. Con không thể khiến cuộc sống của ông ấy bị khó khăn hơn nữa”. Tôi hoàn toàn hiểu được cháu vì cháu luôn nghĩ cho người khác. Tôi nghe nói ở tù, cháu đưa thức ăn của mình cho người khác còn bản thân thì bị ngất xỉu vì đói.
Con gái út quyết định sống độc thân vì cháu không biết tương lai cháu sẽ xảy ra chuyện gì. Cháu không muốn đem lại rắc rối cho gia đình của mình. Thỉnh thoảng tuy cũng buồn nhưng tôi biết rõ con gái có niềm tin vững chắc vào Đại Pháp. Lúc đầu, tôi không hiểu được cháu. Nhưng sau khi chứng kiến những gì mà các đệ tử Đại Pháp đã làm trong những năm qua, tôi nhận ra việc con gái tôi và hàng trăm triệu đệ tử Đại Pháp đang làm là cứu độ chúng sinh.
Tôi mong đến ngày cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp sẽ chấm dứt!
Thay mặt cho vợ và con gái út, tôi đã viết một bài thơ kính gửi Sư phụ Lý.
Đại Pháp hồng truyền thế giới
Hàng trăm triệu người hân hoan
Thụ ích cả tâm lẫn thân từ Đại Pháp
Chúng con sẽ không buông lơi
Chúng con sẽ tu luyện tinh tấn
Cửu tự chân ngôn đưa chúng con tiến về phía trước
Không sợ hãi đối mặt với cuộc bức hại
Theo Sư phụ về nhà vui mừng đoàn viên!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/24/443996.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/28/201566.html
Đăng ngày 17-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.