Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 04-08-2021] Tôi là một học viên mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua học Pháp luyện công, tôi đã có nhiều cải biến to lớn cả về thân lẫn tâm. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Ngài đã giúp tôi tái sinh và mang lại hy vọng cho một người vốn phải chịu đủ loại bệnh tật dày vò như tôi. Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có dũng khí và tín tâm để đối diện với hết thảy mọi thứ.

Tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi và có tiền sử hơn 30 năm bị bệnh nhân tuyến giáp và phù nề chi dưới. Căn bệnh này đòi hỏi theo dõi y tế chặt chẽ và bệnh nhân phải dùng thuốc suốt đời. Tôi đã sống như vậy trong nhiều năm. Vào tháng 2 năm 2018, mắt của tôi bị sưng và chi dưới phù nặng, thân thể không còn sức lực. Tôi đã tới bệnh viện ở địa phương để kiểm tra. Kết quả xét nghiệm cho thấy hai chỉ số ở mức khá cao, bác sĩ yêu cầu tôi tiếp tục uống thuốc. Tuy nhiên, một vài tháng trôi qua mà không có tiến triển gì. Khi tôi quay trở lại bệnh viện vào tháng 8, kết quả xét nghiệm cho thấy các chỉ số vẫn cao và bác sĩ nói tôi phải tiếp tục dùng thuốc.

Em gái tôi sống ở Thượng Hải rất lo lắng cho tôi, liền nhờ chị gái tôi đưa tôi đến Thượng Hải để kiểm tra. Tôi đã ở đó trong hai tuần. Một buổi sáng thức giấc, tôi cảm thấy khó chịu ở mắt. Tôi liền đi vào phòng tắm để soi gương và thấy hai mắt sưng như hai chiếc bóng đèn và lồi ra rất nhiều. Điều này khiến chị gái và em gái tôi rất lo lắng, chúng tôi ngay lập tức đến Bệnh viện Đa khoa Thượng Hải để gặp bác sĩ chuyên khoa. Kết quả xét nghiệm cho thấy các chỉ số cao bất thường, như vậy mắt của tôi bị sưng là do chức năng tuyến giáp kém. Vì vậy bác sỹ yêu cầu tôi dừng uống thuốc và quay lại khám sau hai tuần.

Tôi cũng đã chụp MRI, kết quả cho thấy cả hai mắt bị lồi, kết mạc phù nề, cường giáp. Siêu âm cho thấy có bướu giáp khuếch tán độc tố, tại đây lượng máu lưu thông cao và hạch cổ phình to. Bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện trong ba tháng để thực hiện điều trị nội tiết tố. Nếu bỏ qua giai đoạn vàng để điều trị thì sẽ càng khó khăn. Tôi không muốn điều trị nội tiết tố vì tôi nghĩ nó sẽ có hại cho cơ thể. Vì thế tôi đã trở về nhà.

Sau đó, gia đình đưa tôi đến một bệnh viện lớn ở thành phố Thẩm Dương, cũng như Trung tâm Y học Cổ truyền Trung Quốc Liêu Ninh. Theo kiến nghị của các bác sĩ, tôi đi tới đi lui đến Thẩm Dương trong thời gian hai tháng. Tuy nhiên, vẫn không có cải thiện. Thay vào đó, cơ thể tôi ngày càng gầy đi, khuôn mặt trông ốm yếu và tinh thần vô cùng tồi tệ. Ban đêm, tôi thường hay mơ hoặc ngủ không ngon, tôi không dám bật đèn vì mắt tôi không thể chịu được ánh sáng. Tôi đã phải đội một chiếc mũ lưỡi trai để che mắt.

Sau khi tôi mắc bệnh, những người bạn Phật tử trước đây của tôi thấy tình trạng của tôi liền khuyên tôi nghe các bài giảng của Phật giáo. Kết quả, khi màn đêm buông xuống, tâm trí tôi chỉ nghĩ tới cha mẹ đã khuất và những người đã mất khác. Nếu ai đó nói về một người đã qua đời, tôi sẽ cảm thấy như thể họ đang đứng ngay bên cạnh tôi. Dù tôi cố gắng thoát khỏi những cảm xúc thì chúng vẫn ập đến và dày vò tôi.

Mọi việc trong nhà bây giờ đều do chồng tôi lo và con gái tôi cũng đã phải xin nghỉ việc. Cứ như vậy, tôi đã mang khổ nạn và áp lực tới cho cả gia đình. Đó thực sự là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chìm ngập trong thống khổ, mỗi ngày trôi qua dài tựa như một năm.

Vào năm 2009, một người hàng xóm đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Ông ấy cũng đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và cuốn Đại Viên Mãn Pháp. Vào thời điểm đó, tôi kinh doanh thiết bị chiếu sáng và cũng thường thấy một số tài liệu giảng chân tướng được đặt tại cửa hàng của tôi. Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp rất tốt nên tôi đã luyện công, nhưng tôi không học Pháp. Tôi nghĩ có một cơ thể tốt là đủ, và tôi không nhận ra thế nào là tu luyện.

Sau đó một người bạn là Phật tử đã kéo tôi đến với Phật giáo và tổ chức nhiều chuyến tham quan đến các ngôi chùa nổi tiếng. Tôi cảm thấy đây chính là tu luyện trong Phật giáo, thêm vào đó lại không bị bức hại như Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy như vậy là đủ đối với mình, miễn là tôi hạnh phúc. Vì thế tôi đã dần dần rời xa Đại Pháp.

Một ngày tháng 10 năm 2019, người hàng xóm nọ nghe tin về tình trạng của tôi và đến thăm tôi. Khi nhìn thấy trạng thái của tôi, ông ấy rất chấn động. Ông ấy hỏi tôi: “Chị có thể tiếp tục tu luyện Đại Pháp không? Hãy buông bỏ mọi thứ. Chỉ cần chị quyết tâm tu luyện thì hoàn cảnh sẽ biến đổi. Chị học nhiều thứ khác nhau như vậy nên đã khiến bản thân thành trạng thái như ngày hôm nay.” Lúc đó tôi chỉ nghe chứ không trả lời khiến ông ấy rất lo lắng. Ông ấy nói: “Chúng ta lớn lên trong cùng một khu phố và chúng ta làm việc trong cùng một công ty. Sao tôi có thể làm hại chị chứ? Chị vẫn còn giữ những cuốn sách Đại Pháp mà tôi đã đưa cho chị chứ?” Tôi nói: “Tôi vẫn giữ.”

Lúc ấy, tôi không biết mình nên làm gì với những cuốn sách Phật giáo. Người hàng xóm nói: “Hãy tin tôi, tốt nhất nên cho hết đi. Tu luyện là một vấn đề vô cùng nghiêm túc và mỗi người chỉ có thể tu theo một môn.” Tôi thấy ông ấy thực sự lo lắng cho tôi, vì thế tôi đồng ý để ông ấy mang tất cả những cuốn sách Phật giáo của tôi đi.

Tối hôm đó, tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân đến khuya. Cảm giác khi đó thật khó diễn tả. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, không kìm lại được, như một đứa trẻ bị lạc cuối cùng đã tìm được đường về nhà. Một người vốn bị mất ngủ suốt một thời gian dài như tôi, sau khi đọc sách, đã có thể ngủ trở lại. Tối đó, tôi ngủ rất ngon và sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều. Tôi cũng cảm tạ Sư phụ Lý vì đã từ bi an bài cho tôi có một người hàng xóm là một người tu luyện Đại Pháp. Vào tháng 11 năm 2019, tôi chính thức bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tuy nhiên gia đình tôi bị tẩy não nặng nề bởi những tuyên truyền giả dối của ĐCSTQ trong nhiều năm, họ ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và yêu cầu tôi tới bệnh viện. Tôi nói: “Hãy cho tôi hai tháng. Nếu không có chuyển biến thì tôi sẽ tới bệnh viện.” Cứ như vậy, tôi ấp ủ một ý chí mạnh mẽ muốn trị bệnh và dành một lượng lớn thời gian đọc sách và luyện công.

Chớp mắt một tháng đã trôi qua. Chồng tôi nói: “Đã một tháng trôi qua rồi và tôi thấy bà không thay đổi nhiều.” Tôi nói: “Ông chỉ nhìn thấy bề mặt tôi không có thay đổi nhiều, nhưng thực ra tôi không dám nói nhiều với ông vì sợ ông sẽ lo lắng. Ông có biết trước đây tôi sống ra sao không? Lý do mà tôi không thể bật đèn mỗi đêm và tại sao tôi rất sợ hãi là bởi vì mỗi đêm, những người đã qua đời thường đến và hành hạ khiến tôi mất ngủ. Ông có thấy một tháng trước tôi gầy như thế nào không? Mặt tôi xanh xao vàng vọt. Tôi trông rất đáng sợ phải không? Bây giờ tinh thần tôi tốt như vậy, sắc mặt cải thiện và tôi cũng tăng cân. Không phải là tốt rồi sao ? Việc gì cũng cần có một quá trình, thời gian cũng chưa hết hai tháng mà.”

Sau đó, tôi liền hướng nội và cảm thấy mặc dù những ngày qua tôi học Pháp nhiều nhưng đều chỉ là hình thức, học Pháp không nhập tâm. Vì vậy tôi liền bắt đầu học thuộc Pháp.

Sư phụ giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Bây giờ tôi mới hiểu. Đại Pháp ở đây là để cứu người và giúp đề cao cả thân lẫn tâm của chúng ta. Đại Pháp không phải để trị bệnh. Vì vậy tôi nghĩ tôi phải trân quý cơ duyên này và tu luyện tinh tấn. Tôi không được để lỡ mất cơ hội này một lần nữa.

Bây giờ, tôi đọc và học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân và cũng đã đọc 27 trong số hơn 40 cuốn kinh văn của Sư phụ. Tôi cũng đã có thể ra ngoài giảng chân tướng cùng các đồng tu. Trước đây, tôi phải gắng sức để bước đi nhưng bây giờ tôi có thể leo cầu thang và phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi hy vọng mọi người sẽ giống như tôi và nhanh chóng đến học Pháp Luân Đại Pháp ! Pháp Luân Đại Pháp rất vĩ đại!

Thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thực sự đã được hưởng lợi rất nhiều. Bây giờ, mắt tôi không chỉ trở lại bình thường, cơ thể tôi cũng không còn cảm thấy yếu nữa và tôi cũng tăng cân trở lại. Các triệu chứng bệnh tật đã đeo bám tôi trong hơn 30 năm qua đều đã biến mất. Trạng thái khỏe mạnh và nụ cười rạng rỡ trước đây của tôi đã trở lại.

Tôi thật sự hối hận vì đã phí hoài rất nhiều thời gian quý giá. Tôi phải cố gắng bù đắp khoảng thời gian đã mất. Tôi sẽ làm ba việc thật tốt, cứu nhiều chúng sinh hơn và theo Sư phụ trở về nhà.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/8/4/429100.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/27/194807.html

Đăng ngày 22-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share