Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-02-2022] Khi virus Trung Cộng bùng phát vào đầu năm 2020, mọi người đều hoảng loạn và cảm thấy bất lực. Khi chứng kiến sự tuyệt vọng của người dân, trong lòng tôi thấy đau đớn và tự nhủ “Làm thế nào để giúp mọi người đây?” Đường phố vắng tanh và mọi thứ đều bị phong tỏa. Chồng tôi cũng ở nhà vì công ty của anh ấy yêu cầu nhân viên làm việc từ xa. Anh ấy ủng hộ tôi tu luyện nhưng lại sợ cuộc bức hại. Anh ấy phụ trách vấn đề an ninh tại nơi làm việc và biết trước được kế hoạch đàn áp của chính phủ. Anh ấy luôn nhắc nhở tôi về sự an toàn và không cho phép tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi hiểu rằng, là một học viên Đại Pháp, tôi có trách nhiệm trợ Sư Chính Pháp để cứu độ chúng sinh. Tôi biết rằng mình cần phải phủ nhận an bài của cựu thế lực. Vì vậy, tôi đã tận dụng mọi cơ hội, chẳng hạn như khi chồng tôi đang ngủ hay đi ra ngoài mua đồ ăn, để tải xuống và in các tài liệu liên quan đến đại dịch và thông tin về việc Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống sinh mạng của nhiều người. Đến lúc tối muộn, sau khi các nhân viên bảo vệ rời khỏi vị trí, tôi kiếm cớ đi ra ngoài và đến các tòa nhà để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi dán những tấm áp phích lớn ở hành lang và những tấm áp phích nhỏ hơn ở các tầng. Tôi cũng phát các tập tài liệu nhỏ cho người dân. Tôi đã đến từng tầng ở tất cả các tòa chung cư nơi tôi sinh sống.
Tham gia học Pháp nhóm
Trong thời gian phong tỏa, rất khó để tham gia học Pháp nhóm. Đi học Pháp vào ban ngày dễ dàng hơn một chút vì mỗi gia đình được phép cử một người đại diện đi chợ theo giấy phép cách ngày. Tuy nhiên, vào buổi tối, các tiểu khu không cho người lạ vào, còn cư dân thì không được phép ra ngoài. Tất cả các lối vào đều bị chặn bằng hàng rào và có bảo vệ.
Sư phụ khuyến khích các học viên học Pháp theo nhóm. Vì vậy, tôi quyết định tham gia một nhóm học Pháp. Trước khi ra ngoài, tôi đã phát chính niệm để bảo vệ không nhìn thấy tôi ra khỏi tiểu khu. Bằng cách này, tôi luôn đến được điểm học Pháp nhóm.
Một lần tôi đến nhà một đồng tu để học Pháp và phải băng qua một con đường để đến đó. Phía bên kia đường được ngăn bằng những hàng rào được hàn lại với nhau, không để lại khoảng trống nào cho người đi qua. Mọi người phải đi một quãng đường dài đến cuối đường để sang đường. Trong khi tôi đang loay hoay tìm cách sang đường, một người phụ nữ đi qua và nói với tôi rằng cô ấy biết một lối đi. Chúng tôi trèo qua một bức tường, leo lên một con dốc đầy tuyết bằng cách bám vào những cây thông nhỏ làm điểm tựa và sang bên kia đường.
Khi tôi đến lối vào tiểu khu của nhà đồng tu, tôi thấy hai người gác cổng. Lối vào rộng và một phần không có hàng rào, vì vậy tôi đi bộ trực tiếp sang phía đó và vào tiểu khu. Khi tôi đến nhà của học viên, anh ấy đã rất ngạc nhiên. Anh ấy nói rằng ngay cả một cư dân sống trong cùng tòa nhà cũng không thể vào lại tòa nhà nếu không có giấy phép và một số học viên khác đã không thể vào được. Anh ấy nói rằng điều tôi làm được quả là kỳ diệu
Giúp người dân vượt qua phong tỏa Internet
Vào cuối tháng 5 năm 2020, tôi bắt đầu phân phát thẻ mã QR. Mọi người có thể quét thẻ có mã QR để vượt qua sự phong tỏa Internet để truy cập thông tin mà thông thường họ không thể xem được. Tôi làm các thẻ có in mã QR này từ trang web Minh Huệ. Mỗi ngày sau khi đọc xong một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi lại đi phát thẻ.
Sau đó, các lệnh phong tỏa đã được dỡ bỏ và việc ra vào các phân khu trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi bước vào một tòa nhà, đầu tiên tôi dán một tấm áp phích lớn ở hành lang và sau đó đi lên tầng cao nhất. Tôi phát các tấm thẻ cùng với các tài liệu khác, từ cửa nhà này đến cửa nhà khác, từ tầng trên xuống tầng dưới.
Để đảm bảo an toàn, tôi đi vào bằng cổng phụ để tránh gặp nhóm người đang tụ tập trước tòa nhà. Tôi thích đi vào những ngày mưa vì khi ấy tôi có thể vào bằng bất kỳ cổng nào để phân phát tài liệu.
Tôi luôn mang bên mình thẻ in mã QR và tấm thẻ nhỏ có thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi phát hết tài liệu nặng, tôi tiếp tục phát thẻ QR và dán chúng ở mọi nơi tôi đến, bao gồm cả trung tâm mua sắm, xe buýt và các thắng cảnh.
Lập nhóm học Pháp mới
Một học viên mới trong tòa nhà của tôi không tìm được điểm học Pháp nhóm. Vì vậy, bà ấy hỏi tôi liệu chúng tôi có thể thành lập một nhóm và học Pháp cùng nhau không. Tôi đã đồng ý.
Bà ấy hơn tôi nhiều tuổi và rất tinh tấn, kiên trì làm ba việc mỗi ngày. Sau khi nhạc luyện công của bài công pháp thứ hai kéo dài một tiếng được công bố, bà ấy đã luyện theo bản nhạc mới này hằng ngày. Trước đây, bà bị tăng huyết áp và thỉnh thoảng gặp các giả tướng tiêu nghiệp. Niềm tin của bà đối với Đại Pháp không bao giờ bị lay chuyển trước những khổ nạn này. Đôi khi các triệu chứng nghiêm trọng đến mức bà ấy gần như không thể thở được, vậy nên bà ấy chỉ ngồi đả tọa. Sự tinh tấn của bà đã truyền cảm hứng để tôi tu luyện tinh tấn hơn. Tôi thường luyện bài công pháp thứ hai trong một tiếng mỗi ngày nhưng dần dần đã giảm thời lượng. Sau khi chúng tôi thành lập nhóm học Pháp mới vào tháng 12 năm 2019, tôi cũng bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai này một giờ mỗi ngày.
Vượt qua khảo nghiệm tâm tính
Trước đây, tôi thường không vượt qua được các khảo nghiệm tâm tính. Tình trạng này làm tôi khó chịu. Các đồng tu đã chỉ ra rằng tôi đã có chấp trước mạnh mẽ vào bản thân. Tôi đã cố gắng thay đổi, nhưng tôi vẫn thường xuyên không vượt quan được. Gần đây, khi tôi đang học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, lời dạy của Sư phụ đã khiến tôi thức tỉnh.
Sư phụ giảng:
“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi phải thực sự tu tâm tính và đề cao bản thân thông qua tu luyện, và những khổ nạn này chính là cơ hội để tôi đề cao.
Tôi đã đọc và ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ trước đây. Nhưng khi trải qua khổ nạn, tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong chúng và không chú ý đến việc đề cao tâm tính của mình. Những khổ nạn này sau đó kéo dài trong một thời gian dài và cứ lặp đi lặp lại.
Ví dụ, mẹ chồng tôi thường cho tôi thực phẩm đã hết hạn sử dụng hoặc thậm chí hư hỏng, thậm chí đồ ăn đã hỏng từ nhà con gái bà; bà nói rằng tôi có thể ăn chúng, bà cảm thấy tôi cần biết ơn bà vì điều đó. Tôi suy xét đến cảm xúc của bà nên lần nào tôi cũng mỉm cười nhận chúng. Thế nhưng, tôi cảm thấy khó chịu và không bình tĩnh được. Tôi giận và coi thường bà vì đã cho tôi thực phẩm hết hạn sử dụng. Tôi biết rằng vì tôi là người tu luyện chắc hẳn phải có vấn đề trả nghiệp. Vì vậy, mỗi lần như vậy tôi đều tự nhủ rằng mình cần phải vượt qua khảo nghiệm thật tốt. Nhưng bất cứ khi nào tôi không làm được, tôi đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi hiểu ra rằng những người tu luyện trong quá khứ đã phải vân du ngoài xã hội để chịu đựng nhiều khảo nghiệm khác nhau. Các học viên Đại Pháp cũng tu luyện giữa những người thường. Vậy nên, Sư phụ tận dụng nghiệp lực của chúng ta và an bài cơ hội để chúng ta đề cao. Vậy mà tôi đã không ngộ ra điều này và liên tục bỏ qua các cơ hội đó. Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi và tiếp tục an bài nhiều khảo nghiệm mới để tôi tinh tấn hơn. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự an bài từ bi của Ngài. Khi thấy tôi mong muốn tinh tấn hơn, Sư phụ ngay lập tức đã an bài một cơ hội khác. Mẹ chồng tôi đưa cho tôi một ít ngô viên có hạn sử dụng là năm 2017. Lần này tôi không cảm thấy băn khoăn; Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ăn nó nếu vẫn còn ăn được và vứt nó đi nếu không thể ăn được. Khổ nạn lần này đối với tôi có vẻ rất nhỏ bé!
Khi tôi nhìn lại, nhân sinh giống như một vở diễn. Trước đây, tôi rất dễ bị mắc kẹt với đủ loại chấp trước và không thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh; Tôi không thể tìm thấy con đường trở về ngôi nhà thực sự của mình. Tuy nhiên, Sư phụ chỉ cho chúng ta con đường để trở về và dẫn chúng ta ra khỏi giả tướng. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Tôi biết bản thân vẫn còn nhiều chấp trước. Trong giai đoạn cuối của Chính Pháp này, tôi sẽ loại bỏ chúng và đạt đến tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp và trở về nhà với Sư phụ.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/10/修好自己-救众生-438748.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/4/200170.html
Đăng ngày 18-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.