Bài viết của Kiên Tín, một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 22-3-2022] Hàng xóm của tôi bán nhà cho một đôi vợ chồng trung niên đến từ thành phố. Người chồng vốn là chủ tịch Ngân hàng Kiến thiết của tỉnh, không biết vì sao nghỉ việc trở về nông thôn sống. Người vợ là nhân viên ngân hàng, bị mắc chứng bệnh Parkinson. Sau khi họ mua nhà đã sửa chữa lại căn nhà toàn bộ từ trong ra ngoài.

Họ vừa mới đến, ở đây không có bạn bè thân thích, lúc gặp khó khăn cũng không có ai giúp đỡ hỗ trợ. Chồng tôi là một người nhiệt tình, có thời gian liền qua thăm, rất hợp tính với người chủ nhà. Sáng sớm chồng tôi gặp ông ấy từ nội thành tới, đến tối ông ấy mới quay lại thành phố, cũng không ăn cơm trưa! Chồng tôi bàn bạc để tôi nấu cơm trưa cho ông ấy. Việc này cũng được hơn hai tháng, có hôm ông ấy tới từ sáng sớm, ăn sáng tại nhà chúng tôi, buổi tối về muộn cũng ăn xong cơm tối ở nhà tôi rồi mới quay lại thành phố. Vì việc xây dựng, ông ấy mời tới một số công nhân ăn ở tại nhà ông, ngày ba bữa cơm, mỗi bữa vài ba món. Vì trời mưa mấy ngày, vốn là ba bốn ngày nhưng mười ngày mới có thể bàn giao công trình.

Đệ tử Đại Pháp tất nhiên không quên sứ mệnh của mình, gặp người trước tiên cần giảng chân tướng cho họ, làm tam thoái; đồng thời dùng tiêu chuẩn của người tu luyện để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, mỗi hành vi cử chỉ, mỗi suy nghĩ tư tưởng đều thể hiện cảnh giới vô tư của người tu luyện. Mặc dù ông ấy mua gạo, dầu, thức ăn, nhưng thiếu cái này cái nọ tôi cũng mua bù vào, cũng không phân chia của ông của tôi. Trong tâm những người công nhân đều hiểu rõ, tôi thật lòng nấu cơm để họ ăn ngon và nghỉ ngơi cho tốt; họ đều gọi tôi là “chị dâu”, nói rằng tôi đối với họ giống như chị dâu vậy. Đặc biệt là họ cảm thấy dù họ không làm việc cho nhà tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ quan tâm đến họ, nên càng cảm kích! Họ thật sự cảm nhận được sự thiện lương và vô tư của đệ tử Đại Pháp.

Công nhân đi rồi, người hàng xóm vẫn tiếp tục ăn cơm ở nhà tôi, cho tới khi họ chính thức chuyển tới.

Cách đối nhân xử thế của tôi, người hàng xóm có thể thấy: không oán không hận, mỗi ngày đều vui vẻ. Chồng tôi mặc dù không tu luyện nhưng cũng dựa theo Pháp lý của Đại Pháp mà hành xử, đối xử hiền hòa với mọi người, cũng không so đo tính toán. Vợ chồng người hàng xóm coi chúng tôi như người thân, có việc gì liền tới bàn bạc cùng chúng tôi.

Đầu năm nay, người chồng bị ho khan, trở về bệnh viện lớn trong thành phố để kiểm tra, lúc về nói rằng phần lớn diện tích phổi bị nổi ban, 80% bị tắc nghẽn, mặc dù không phải ung thư, nhưng cũng rất khó chữa trị. Hai vợ chồng họ vô cùng buồn bã, liền tìm chúng tôi trao đổi muốn thuê một người quét dọn nhà cửa. Chồng tôi nói: “Để chị dâu cậu tìm đồng tu của cô ấy làm, họ là người tu luyện, sống chân thật, không tranh giành danh lợi.” Lúc đó tôi liền nói với họ: Không cần lo sợ, hãy thành tâm thành kính niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, đảm bảo bệnh của anh ấy không có vấn đề gì. Tôi lại nói với họ có rất nhiều ví dụ có thật về bệnh nhân ung thư thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, bệnh ung thư đã khỏi.

Ngày hôm sau, tôi giới thiệu một đồng tu đến gặp gia đình người hàng xóm để làm công việc quét dọn, hai chúng tôi lại giảng chân tướng Đại Pháp cho vợ chồng họ, cảm thấy họ đều tiếp nhận. Vợ chồng họ chuẩn bị nhập viện chữa bệnh, trước tiên đến một bệnh viện có tiếng bậc nhất để tiến hành kiểm tra thêm bước nữa. Kết quả kiểm tra nói rằng ông ấy chỉ bị viêm nhẹ, không cần nhập viện tiêm, uống thuốc là được rồi. Vợ chồng họ từ bệnh viện về, trước hết đến nhà tôi báo tin vui, vô cùng mừng rỡ! Lúc đó tôi không có nhà, chồng tôi kể, ông ấy vừa vào cửa nhà tôi liền hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Vốn dĩ họ đều đã tính toán việc lập “di chúc”, đột nhiên chẳng có chuyện gì xảy ra, loại tâm tình này khó có thể diễn tả!

Hiện tại người vợ hàng xóm đã bắt đầu đọc sách “Chuyển Pháp Luân”.

Việc nhờ đồng tu đến quét dọn nhà cửa, mỗi lần 100 tệ. Bởi vì thời gian dài không quét dọn nên lần đầu chắc có chút vất vả, tôi liền nhận giúp đỡ. Tôi và đồng tu hai người cùng dọn dẹp trong chín giờ, trưa cũng không nghỉ ngơi ăn cơm, liên tục lau chùi quét dọn, khiến nhà cửa sáng sủa hẳn lên! Hai vợ chồng họ vô cùng vui vẻ nên đã trả cho đồng tu 200 tệ. Đồng tu đưa tôi 100 tệ để trả lại. Đồng tu nói: “Đã nói trước là 100 tệ sao có thể nhận 200? Tuy rằng mất nhiều công sức hơn, nhưng người tu luyện phải giữ lời, không thể nhận nhiều hơn số tiền này.” Chồng tôi mang tiền trả lại cho họ, họ vô cùng cảm động.

Tôi nghĩ, họ đã hiểu được người tu luyện xác thực không giống như người thường; người thường hay tranh cãi, đưa ít một chút là không được, còn người tu luyện đưa nhiều cũng không nhận. Sự vô tư chân thành của đệ tử Đại Pháp đã chứng thực Đại Pháp. Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của chúng ta đều phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, cũng là đang giảng chân tướng chứng thực Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/22/新邻居的见证-大法弟子是什么样的

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/14/199910.html

Đăng ngày 07-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share