Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-03-2022] Một sự việc gần đây đã giúp tôi ngộ ra rằng khi gặp khó nạn, nếu tôi thành tâm cầu xin Sư phụ giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ được hóa giải. Khi tôi đề cao tâm tính của mình, khó khăn sẽ giảm nhẹ và tôi có thể nhanh chóng vượt qua.

Con gái tôi yêu một sỹ quan quân đội và hai đứa quyết định kết hôn. Tháng trước, cậu ấy nói với con gái tôi rằng trước khi các sỹ quan quân đội kết hôn, cô dâu và người nhà của cô ấy phải có giấy chứng nhận của đồn cảnh sát địa phương, xác nhận rằng không có ai trong gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Anh rể của tôi, người không phải là học viên, đã sử dụng các mối quan hệ tin cậy với Ủy ban Chính trị và Pháp luật để tìm hiểu thêm về yêu cầu này và hỏi cách lấy được chứng nhận. Câu trả lời anh nhận được là: Nộp ba bản tường trình lên ủy ban khu phố.

Anh ấy đã nhờ vợ (chị gái tôi) ra ủy ban khu phố tìm hiểu. Chị ấy được cho biết rằng tôi nằm trong danh sách đen vì đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã nói với gia đình chúng tôi vấn đề này.

Tất cả họ đều trách móc tôi và nói: “Cô nên viết ba bản tuyên bố này. Rồi cô có thể bí mật làm tất cả những gì cô muốn sau khi tên của cô được xóa khỏi danh sách. Đừng hủy hoại tương lai của con gái cô.“ Con gái tôi cũng đe dọa tôi: “Mẹ có định làm như thế không? Nếu mẹ không viết con sẽ bỏ đi.”

Mọi người đã gây áp lực buộc tôi phải viết ba tuyên bố. Tôi và chị gái đi gặp ủy ban khu phố. Chị ấy để tôi đợi bên ngoài. Khi bước ra, chị ấy nói với tôi rằng chị ấy sẽ thay mặt tôi viết ba bản tuyên bố rồi để tôi ký tên. Tôi nghiêm nghị từ chối: “Không ai sẽ viết gì cả. Ai viết thì người đó chịu hậu quả.”

Trong thời gian đó, tôi cảm thấy có một loại áp lực vô hình bao quanh, khiến tôi khó thở và căng thẳng. Trong tâm tôi có một cuộc đấu tranh dữ dội, và đầu óc tôi chỉ toàn suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề. Tôi không thể ngủ được.

Một mặt, tôi sẽ không bao giờ phản bội Sư phụ bằng cách viết ba tuyên bố hoặc để gia đình tôi phạm tội với Đại Pháp. Mặt khác, nếu con gái tôi không thể kết hôn vì tôi, gia đình tôi sẽ hiểu sai về Đại Pháp, và điều đó có thể sẽ đẩy họ sang phía phản diện.

Tôi rất lo lắng nhưng không tìm ra giải pháp nào. Lực bất tòng tâm, tôi bèn đến gặp đồng tu Phương, hy vọng nhận được lời khuyên từ cô ấy.

Đồng tu Phương có thể ngộ về Đại Pháp rất rõ ràng. Cô ấy nói: “Chị nên cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Hãy tín Sư tín Pháp. Hãy đặt cái tình đối với con gái sang một bên, và cố gắng trừ bỏ tâm sợ hãi. Hãy đến đồn cảnh sát với chính niệm, và chị sẽ nhận được giấy xác nhận. Sư phụ sẽ giúp chị.”

Sau khi nghe đồng tu nói, tôi cảm thấy lòng nhẹ đi nhiều. Tôi phát chính niệm nhắm vào “tình” và “tâm sợ hãi” của mình, và hướng nội.

Tôi thấy cái tình của tôi đối với con gái mình quá lớn, tôi đã lo mọi việc lớn nhỏ cho cháu. Chẳng hạn, ngay sau khi thức dậy, tôi đều chạm vào cháu để kiểm tra. Khi cháu dậy, tôi sẽ nấu món này món kia ngon cho cháu. Cả ngày tôi suy nghĩ về con. Tôi sợ con bị tổn thương hoặc bực bội tôi nếu tôi không làm những gì cháu muốn.

Tôi bắt đầu nhẩm Pháp của Sư phụ để bình tĩnh lại:

“Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này. Có người không vứt bỏ được [tâm về] con của họ, nói [nó] tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải đến giày vò chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sau một vài ngày, tôi cảm thấy phần lớn tình và tâm sợ hãi của mình đã được loại bỏ, nhưng tôi vẫn chưa thể duy trì một tâm thái tường hòa và kiên định. Chồng tôi và gia đình tôi liên tục gây áp lực buộc tôi phải sớm lấy được chứng nhận. Tôi nói với họ rằng chắc chắn tôi không phản bội Đại Pháp và Sư phụ, và trì hoãn việc đến đồn cảnh sát.

Khi tôi đến gặp đồng tu Bình, cô ấy nói: “Đây là bức hại của cựu thế lực. Đừng thừa nhận nó. Hãy cầu xin Sư phụ gia trì cho cô.” Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi quyết tâm hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tôi tự nhắc nhở rằng có Sư phụ bên cạnh, tôi sẽ có thể vượt qua ma nạn này.

Khi cảm thấy tâm trạng đã ổn định, tôi sẵn sàng cùng chồng đi lấy chứng nhận. Trước khi đi, tôi đã đến nhờ các đồng tu địa phương phát chính niệm cho tôi. Một đồng tu nói: “Cô có thể bảo chồng cô đi một mình được không? Như vậy, cô không cần phải trải qua tất cả những phiền phức đó.“

Về đến nhà, tôi liền đề nghị chồng tôi đi một mình. Khi anh ấy đến đồn cảnh sát thì được thông báo rằng giấy tờ không đúng định dạng và không thể đóng dấu được. Nghe thấy điều này, tôi ngộ ra đó là khảo nghiệm để tôi vượt qua, và tôi không thể lấy bất cứ lý do nào để gạt bỏ nó. Tôi phải tu bỏ “tâm sợ hãi” của mình và không thể gian dối trong hành động.

Tôi quyết tâm đi, và nhờ một vài đồng tu khác phát chính niệm hỗ trợ. Khi vợ chồng tôi đến đồn cảnh sát, tôi đi thẳng đến ghế, ngồi xuống và phát chính niệm.

Tôi cầu trong tâm: “Xin Sư phụ hãy gia trì và giúp đỡ con. Sư phụ quyết định mọi thứ. Xin hãy để người có trách nhiệm làm điều đúng đắn, và không phạm tội với Đại Pháp. Xin hãy cho anh ấy lựa chọn một tương lai tươi sáng.” Tôi không bị phân tâm, và cảm thấy tự tin.

Không bao lâu sau, chồng tôi đã mang ra ba bản chứng nhận đã đóng dấu, mỗi bản cho một người và không có bản nào có chữ “Pháp Luân Đại Pháp” trên đó. Sau khi gửi cho con gái tôi, con tôi nói chúng không đề cập đến “Pháp Luân Đại Pháp”, và yêu cầu chồng tôi hỏi lại đồn cảnh sát. Cảnh sát xác nhận đó là mẫu mà họ đã sử dụng.

Sau đó, con gái tôi đã gửi chúng cho chồng chưa cưới. Khi cậu ấy nộp lên cấp trên và được thông báo rằng nó ổn.

Gia đình chúng tôi rất mừng và nhẹ nhõm. Tôi nói với họ rằng tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ, và đó là lý do tại sao lại được việc như thế. Tất cả đều đồng ý rằng “Đại Pháp thật có uy lực!” Cha tôi, người từng hoài nghi khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, giờ đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Sau khi tôi nói với các đồng tu khác về những gì đã xảy ra, họ nói: “Sư phụ quyết định, và mọi việc đều do Sư phụ làm. Đó là vì tâm tính của cô; khi cô đạt tiêu chuẩn, Sư phụ sẽ giúp cô thực hiện việc đó.”

Trong khoảng một tháng trở lại đây, tâm trạng của tôi chuyển từ sợ sệt sang vững vàng, từ bối rối sang lý trí, từ cố chấp sang thoải mái. Quá trình này khắc sâu trong tâm tôi, mặc dù quá trình buông bỏ vô cùng khó khăn vất vả.

Theo thể ngộ của tôi, cho dù tình huống có khó khăn đến đâu, nếu chúng ta cầu xin Sư phụ giúp đỡ, thì sẽ liễu ám hoa minh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/2/439520.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/13/199895.html

Đăng ngày 08-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share