Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2022] Cụ bà Vương Phượng Anh (80 tuổi) đang nộp đơn kháng cáo bản án 1,5 năm tù oan sai của mình. Bà bị kết án vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Ngày 11 tháng 10 năm 2020, bà Vương bị bắt tại chợ nông sản sau khi cảnh sát nghi ngờ bà phát lịch có thông tin về Pháp Luân Công. Cảnh sát đã lấy chìa khóa của bà và lục soát nhà bà vào buổi chiều cùng ngày và tịch thu nhiều tài sản của bà nhưng không cung cấp biên bản tịch thu. Sau đó bà được bảo lãnh tại ngoại.

Khi thời hạn bảo lãnh 1 năm hết hạn vào ngày 11 tháng 10 năm 2021, bà Vương đã đến Đồn Công an Kim Ngưu để yêu cầu họ xóa bỏ việc bảo lãnh tại ngoại của bà, cũng như hỏi xem cảnh sát đã xử lý việc này hay chưa. Tuy nhiên, mãi đến tháng 12 cảnh sát mới làm thủ tục hủy bỏ việc bảo lãnh tại ngoại của bà và đưa bà vào diện giám sát tại nơi cư trú. Tuy nhiên, trên thông báo đưa cho bà, cảnh sát lại ghi ngày hủy xóa bỏ bảo lãnh tại ngoại của bà lại là ngày 11 tháng 10 năm 2021.

Trong khi đó, cảnh sát đã chuyển hồ sơ của bà Vương tới Viện Kiểm sát quận Tây Sơn. Ngày 7 tháng 3 năm 2022, Tòa án quận Tây Sơn ra thông báo rằng bà đã bị khởi tố và chờ xét xử, mặc dù trước đó bà đã viết thư gửi cho công tố viên, yêu cầu ông ta không truy tố bà.

Bà Vương cũng đã viết thư cho thẩm phán phụ trách vụ án của bà là Phổ Hội Tuấn, yêu cầu ông ấy hủy bỏ vụ án của bà. Tuy nhiên bà không thể nói chuyện trực tiếp với ông ta, dù là gọi điện hoặc đến tòa án để tìm gặp ông ta. Khi bà Vương nộp đơn kháng cáo cho một thư ký tòa án tên là Ô Nhuận, anh ta luôn tỏ thái độ thù địch. Anh ta còn quy tội bà Vương vì đã quảng bá Pháp Luân Công và đe dọa sẽ xử bà thật nặng.

Ngày 7 tháng 4 năm 2022, tòa án thông báo tới bà Vương rằng 5 ngày sau bà phải ra hầu tòa. Ngày hôm sau, một nữ luật sư họ Dương đã gọi điện cho bà và nói rằng bản thân được thẩm phán chỉ định đại diện cho bà trước tòa.

Ngay lập tức, bà Vương từ chối tiếp nhận luật sư Dương là người đại diện pháp lý cho mình, và yêu cầu gặp mặt bà ta trước phiên tòa, để đảm bảo rằng người luật sư này sẽ không nhận tội thay bà. Luật sư Dương và một người đàn ông họ Hàn đã gặp bà Vương vào buổi chiều hôm đó. Cả hai người này đều từ chối cho bà biết tên đầy đủ của họ.

Bà Vương nói với họ rằng bà không vi phạm bất kỳ luật nào khi tu luyện Pháp Luân Công và khẳng định mình hoàn toàn vô tội. Đồng thời, bà còn đưa cho hai người này những tài liệu đã chuẩn bị từ trước, trong đó chỉ ra rằng cuộc bức hại này hoàn toàn thiếu cơ sở pháp lý và đề nghị họ đọc nó. Bà yêu cầu gặp lại họ một ngày trước phiên tòa, và sau đó sẽ quyết định xem có nên tiếp nhận luật sư Dương làm đại diện cho bà trước tòa hay không. Luật sư Dương đã đồng ý.

Từ sáng sớm ngày 11 tháng 4, bà Vương đã chờ cuộc gọi của luật sư. Nhưng mãi đến 4 giờ 30 phút chiều luật sư Dương mới gọi điện cho bà. Trong cuộc gọi, Dương không đề cập đến việc có bào chữa vô tội cho bà Vương hay không, mà vừa cất lời đã hỏi bà có giấy tờ xét nghiệm COVID-19 âm tính hay không và gần đây bà có đi đến các địa phương khác không. Khi bà Vương xác nhận rằng bà không đi đâu, luật sư liền chào tạm biệt bà và hẹn gặp bà ở tòa án vào hôm sau.

Bà Vương hỏi luật sư đã đọc tài liệu mà bà đưa hay chưa, luật sư Dương trả lời sẽ không biện hộ vô tội cho bà.

Do đó, bà Vương đã từ chối người luật sư Dương làm đại diện cho mình, điều này khiến luật sư Dương vô cùng tức giận. Bà ta nói bà ta có thể không đại diện cho bà Vương, nhưng bà Vương cần phải hoàn thành một số giấy tờ theo quy định tại hãng luật. Nhưng Dương lại nói rằng văn phòng luật sắp hết giờ làm việc, nên bà Vương sẽ không kịp làm bất cứ điều gì.

Sau cuộc điện thoại, bà Vương đã gọi đến tòa án để khiếu nại về luật sư Dương. Một lúc sau, khi luật sư gọi lại cho bà Vương, bà đã nói với luật sư về khiếu nại và thái độ của bà ta có dịu đi một chút. Tuy nhiên, bà ta vẫn đến phiên tòa theo kế hoạch. Bà Vương đã nói rõ với thẩm phán rằng bà không muốn Dương làm luật sư đại diện của mình, vì thế Dương đã rời đi.

Trong quá trình xét xử, công tố viên không đưa ra được bất kỳ bằng chứng truy tố nào, cũng như không có nhân chứng nào xuất hiện trước tòa để đối chất. Bà Vương đã tự bào chữa cho mình và thường xuyên bị thẩm phán ngắt lời.

Ngày 24 tháng 4, bà nhận được phán quyết, trong đó viết rằng bà bị 1,5 năm tù và bị phạt 5.000 nhân dân tệ. Phán quyết đề ngày 13 tháng 4, tức là một ngày sau phiên xử.

Kháng cáo

Sau đó bà Vương đã đệ đơn kháng cáo lên Tòa án Trung cấp thành phố Côn Minh. Bà yêu cầu thẩm phán Phổ hủy bỏ bản án và trả lại tài sản đã tịch thu của bà. Bà cũng kêu gọi tòa án cấp cao hơn đưa những người đã xét xử sai vụ án của bà ra trước công lý.

Trong phán quyết do Tòa án quận Tây Sơn đưa ra, thẩm phán đã đề cập đến ba tài liệu: Văn bản nhận định vật phẩm tuyên truyền tà giáo do Công an thành phố Côn Minh ban hành; danh sách các vật phẩm tuyên truyền tà giáo; và thư phúc đáp xác thực về các vật phẩm Pháp Luân Công của bà Vương là vật phẩm dị giáo của Công an thành phố Côn Minh.

Bà Vương yêu cầu được xem những tài liệu này vì bản thân bà chưa bao giờ nhận được bất kỳ một bản tài liệu nào trong số đó. Bà đặt câu hỏi làm cách nào mà Công an thành phố Côn Minh lại nhận định các tài liệu về Pháp Luân Công của bà là các vật phẩm tà giáo và làm thế nào họ nhận định bà phá hoại việc thực thi pháp luật chỉ bởi bà sở hữu những vật phẩm đó. Bà khẳng định rằng không thể nào chỉ dựa vào việc bà có tài liệu liên quan đến Pháp Luân Công mà buộc tội bà “phá hoại việc thực thi pháp luật” (một cái cớ được chính quyền quy chuẩn nhằm khép tội các học viên Pháp Luân Công).

Bà Vương nói thêm rằng bà đã từng mắc hàng chục căn bệnh nghiêm trọng, trong đó có viêm khớp dạng thấp, huyết áp cao, bệnh tim và viêm gan A. Tất cả mọi bệnh tật của bà đều biến mất sau khi bà tu luyện Pháp Luân Công. Thế nhưng sau khi chính quyền cộng sản bắt đầu đàn áp vào năm 1999, bà đã ngừng tu luyện vì quá sợ hãi. Sau một thời gian ngắn, các căn bệnh trước đây của bà đã tái phát, thậm chí bà còn gặp nhiều vấn đề sức khỏe hơn nữa, trong đó có bệnh cường giáp và trầm cảm.

“Pháp Luân Công là nền tảng sinh mệnh và sức khỏe của tôi. Đây là sự thật. Tôi năm nay đã 80 tuổi rồi, vậy mà chỉ vì tôi tu luyện Pháp Luân Công và thực hành “Chân, Thiện, Nhẫn” của pháp môn, mà Tòa án quận Tây Sơn lại kết án tôi một năm rưỡi tù giam. Nếu sức khỏe của tôi xấu đi ở trong tù và mạng sống của tôi bị đe dọa thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Đây chẳng phải là hành vi giết người một cách công khai sao? Tôi không chắc thẩm phán Phổ có thể gánh trách nhiệm này không”.

Cuối thư bà viết: “Tôi kêu gọi tất cả những ai tham gia vào vụ án của tôi hãy xem thật kỹ những tài liệu Pháp Luân Công đã tịch thu của tôi, rồi sau đó tự ông bà nghiệm xem nó mang lại lợi ích hay gây hại cho ông bà“.

Thông tin liên lạc của các thủ phạm bức hại:

Dương Việt (杨越), chánh án, Tòa án quận Tây Sơn
Phổ Hội Tuấn (普会峻), thẩm phán chủ tọa, Tòa án quận Tây Sơn: +86-871-68178675
Lý Huy (李辉), Trưởng Công an quận Tây Sơn: +86-871-68181929
Diệp Biinh Thắng (叶兵胜), cảnh sát, Đồn Công an Kim Ngưu: +86-13577099381
Tự Lệ Quỳnh (自丽琼), công tố viên quận Tây Sơn: +86-871-68573809, +86-871-68573803

(Thông tin liên lạc của các thủ phạm bức hại khác có trong bản gốc tiếng Hán.)

Bài liên quan:

Người phụ nữ ngoài 80 tuổi đối mặt với việc bị xét xử vì tu luyện Pháp Luân Công, kêu gọi nhà chức trách hủy bỏ vụ việc của bà

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/5/被非法判刑一年半-昆明市八旬王凤英上诉-442101.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/11/201767.html

Đăng ngày 06-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share