Bài viết của Lan Lan, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-04-2022] Tôi là một người bán rau bình thường và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, vào khoảng 1 giờ sáng, trời mưa lớn, tôi đạp xe ba bánh đi mua rau như thường lệ. Đột nhiên, một chiếc xe tải 8 bánh lao thẳng vào tôi từ phía sau. Chiếc xe ba bánh của tôi bị đâm vỡ thành nhiều mảnh. Tôi bị ngã ra khỏi xe, văng xuống đường và bất tỉnh. Tôi không biết mình đã hôn mê trong bao lâu.
Khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên đường, người tài xế xe tải đang ngồi trên xe và im lặng nhìn tôi. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng không thể ngồi dậy được, không cử động được. Nhưng lúc đó có một giọng nói vang lên trong đầu tôi rằng chỉ cần tôi có thể niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thì tôi sẽ có thể cử động được. Tuy nhiên, điều đó thật khó khăn. Tôi gần như không thể nói thành tiếng, dù nói một chữ cũng phải tốn rất nhiều sức. Tôi niệm một cách đứt đoạn, nỗ lực hết sức niệm từng chữ từng chữ, nhưng âm thanh phát ra rất mơ hồ, không rõ ràng, tôi cảm thấy kiệt sức. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều muốn tôi bỏ cuộc và ngủ thiếp đi, nhưng tôi biết rằng mình không thể làm vậy. Tôi cần phải giữ tỉnh táo. Tôi đã cố gắng hết sức niệm hết câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” sau đó tôi đã có thể ngồi dậy. Tôi gọi ngay cho gia đình. Trong khi đợi họ đến, tôi loạng choạng đứng dậy, cảm thấy rất buồn nôn.
Chồng và con trai tôi đã nhanh chóng tìm đến chỗ tôi, điều đầu tiên họ nhìn thấy là khuôn mặt đầy máu của tôi. Chồng tôi rất tức giận, bảo con trai tôi đi đánh người tài xế. Tôi bảo cả hai hãy bình tĩnh. Lúc này, ông chủ của người tài xế xe tải cũng đã đến. Thấy tình trạng của tôi, ông ấy đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với ông ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi không thể gây phiền hà cho họ. Tuy nhiên, ông chủ nhấn mạnh rằng ít nhất tôi nên đi khám vì công ty bảo hiểm của ông ấy sẽ chi trả tiền phí. Tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên suốt quãng đường đến bệnh viện.
Tại bệnh viện tôi phải làm xét nghiệm và kiểm tra đủ thứ. Tôi đã nhân cơ hội này để nói với tất cả các nhân viên bệnh viện về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Kết quả xét nghiệm cho thấy tôi không bị chấn thương gì nghiêm trọng và được phép xuất viện. Ông chủ của người lái xe đã bồi thường cho tôi 2.000 nhân dân tệ, nhưng tôi đã từ chối. Tôi nói với ông ấy rằng chiếc xe ba bánh của tôi chỉ trị giá 400 nhân dân tệ, và rau của tôi khoảng 600 nhân dân tệ, vậy 1.000 nhân dân tệ là đủ. Ông ấy đã đồng ý.
Một cảnh sát đã đến hiện trường nơi xảy ra tai nạn. Tôi cũng nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói rằng anh ấy biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Sau khi tôi về nhà, công ty bảo hiểm điều hai nhân viên trẻ tuổi tới nhà tôi. Thấy tôi đang nằm trên giường, họ khuyên tôi đi điều trị tại bệnh viện. Tôi đã từ chối, và cũng nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết người dân làng đều biết về vụ tai nạn và cũng thuyết phục tôi đến bệnh viện điều trị. Nếu không, họ sợ rằng tôi sẽ phải nằm liệt giường cả đời. Một người phụ nữ lớn tuổi nói với tôi rằng tất cả những người hàng xóm đều quan tâm đến tôi và họ nghĩ rằng tôi nên tới bệnh viện điều trị. Tôi nhờ bà ấy chuyển lời biết ơn của tôi đến những người đã quan tâm đến tôi. Nhưng tôi cũng nói với bà ấy rằng tôi có Sư phụ bảo hộ, tôi sẽ ổn.
Vào ngày thứ ba, tôi nói với chồng tôi đưa tôi đi học Pháp nhóm. Ông ấy nhìn tôi: “Nếu bà có thể tự đứng vững, tôi sẽ đưa bà đi,” ông ấy nói. Tôi đã đồng ý. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn còn quá yếu chưa thể đứng dậy được. Trong ba ngày liền, tôi không thể ngủ, ngồi dậy hoặc nằm xuống. Tôi dựa vào đệm và nghe các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ.
Vào ngày thứ tư, tôi muốn đứng dậy, quả thực tôi đã làm được! Chồng tôi đã rất ngạc nhiên và yêu cầu tôi đi lại xung quanh. Tôi di chuyển chậm và cực kỳ vất vả mới có thể nhích được từng bước. Mỗi bước đi đều khiến toàn thân đau nhức, nhưng tôi vẫn cố gắng bước tiếp. Chồng tôi thấy tôi bước đi được rồi, liền nói ngày hôm sau sẽ đưa tôi đi học Pháp nhóm.
Vào ngày thứ năm, tôi hỏi lại chồng tôi, nhưng ông ấy bảo tôi đợi đến ngày hôm sau. Tôi nhận ra rằng mình cần phải buông tâm chấp trước dựa dẫm vào người khác. Có thể chồng tôi lo lắng cho tôi và không muốn tôi ra khỏi nhà. Đây là một khảo nghiệm và tôi phải vượt qua chính mình.
Tôi mang theo một chiếc ghế để có thể dựa vào hoặc ngồi xuống khi muốn nghỉ ngơi. Mỗi bước đi của tôi vẫn rất khó khăn. Nhấc chân lên quả là chẳng dễ chịu chút nào và tôi phải mất một lúc lâu mới vượt qua được ngôi làng đầu tiên. Tuy nhiên, việc đi lại của tôi đã được cải thiện một chút. Tôi đã có thể nâng chân lên cao hơn một chút. Sau ngôi làng thứ hai, việc đi lại của tôi tiếp tục được cải thiện. Tôi để lại chiếc ghế của mình trên đường đi qua các ngôi làng, vì tôi không muốn người khác nhìn thấy tôi đang đi lại với chiếc ghế và có quan niệm tiêu cực về Đại Pháp.
Tôi đã đến một trạm xe buýt, sau đó xe buýt tới, nhưng tôi không thể nhấc chân đủ cao để bước lên xe buýt. Tôi đã thử nhiều lần nhưng vô ích. Người soát vé cố gắng kéo tôi lên, nhưng tôi đau đến mức không thể đặt chân lên xe. Tôi cảm thấy thật tệ khi để mọi người trên xe buýt chờ tôi. Sau đó tôi dồn hết sức và đã có thể tự mình bước lên xe buýt.
Nhiều hành khách muốn tôi ngồi xuống. Tôi cảm ơn họ và kể cho họ nghe về câu chuyện của tôi, sau đó kể về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Họ chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, người bán vé xe buýt thậm chí còn nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự vĩ đại!” Cuối cùng khi đến trạm dừng, tôi nhanh nhẹn bước xuống xe và chỉ hơi đau một chút thôi.
Tôi đã rất cố gắng leo lên tầng hai nơi mọi người học Pháp nhóm. Tại đó, tôi đã có thể ổn định tâm trí và tập trung vào các bài giảng Pháp. Khi chúng tôi học xong, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi đã có thể đi xe buýt bình thường và nói chuyện với mọi người trên xe buýt về vụ tai nạn và về Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi tôi bước xuống xe buýt và còn chưa về đến nhà, cơn đau của tôi đã hoàn toàn biến mất!
Trên đường về nhà, cơ thể tôi rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Đi bộ xuống dốc không khó chút nào. Về đến nhà, tôi thấy trước cửa nhà có rất nhiều rác, vậy nên tôi đã cầm chổi và bắt đầu quét dọn.
Trong làng có một siêu thị nhỏ, là nơi tập trung nhiều người. Người chủ siêu thị thấy tôi quét rác liền nói: “Chị ổn rồi chứ? Chị đã bình phục rồi sao?”
Tôi khẳng định với ông ấy rằng mình đã ổn rồi. Ông ấy rất ngạc nhiên.
“Chị nói đúng! Chị đang quét sân và trông chị đã ổn hơn rất nhiều! Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt! Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!”
Ông thông gia của tôi trước đây không tin vào Đại Pháp, mặc dù tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy nhiều lần. Nhưng sau khi biết về vụ tai nạn xe tải của tôi và việc tôi bình phục trong vài ngày, ông ấy không thể không đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt.
Con xin cảm tạ ơn cứu mạng của Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/4/6/440471.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/2/200142.html
Đăng ngày 06-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.