Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-01-2022] Tôi ở nhà con trai lớn vào năm 2006. Một ngày nọ, nước bị cắt do tòa nhà đang được sửa chữa nên tôi vác 2 thùng nhựa lớn xuống tầng dưới để lấy nước. Mỗi tay một thùng, tôi đã xách một mạch hơn 40 kg lên 7 tầng. Các thanh niên trẻ đều bị sốc. Một người nói, “Bác à! Bác còn sung sức hơn chúng cháu!” Tôi cười và nói, “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà.”

Tôi rất hứng thú với võ thuật và tôi đã tập Thái Cực Quyền. Tháng 4 năm 1995, hai vợ chồng tôi tới nhà một đồng nghiệp. Anh ấy nói rằng mình đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói với chúng tôi rằng môn này tốt như thế nào. Anh ấy đưa cho tôi cuốn sách Pháp Luân Công và đề nghị tôi xem qua. Khi đọc cuốn sách, tôi thấy rằng Sư phụ đã giải thích nhiều vấn đề mà tôi luôn thắc mắc. Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện thân tâm dạy mọi người tu luyện tâm tính.

Ngay lập tức vợ tôi bắt đầu tu luyện, trong khi vài tuần sau đó, vào ngày 20 tháng 5, tôi mới bắt đầu tu luyện chính thức. Tôi chỉ mới 50 tuổi. Bây giờ tôi 76 tuổi và tôi đã tu luyện được 26 năm.

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi thường cảm thấy Pháp Luân đang quay-trên tay, chân, bụng dưới và các vùng khác. Thật là tuyệt diệu. Pháp Luân ở bụng dưới quay rất mạnh khi tôi luyện công. Khi tôi luyện bài công pháp thứ 2=Pháp Luân trang Pháp “Đầu tiền bão luân,” tôi cảm thấy như thể mình bị đóng băng tại chỗ; khi tôi thực hiện động tác “Đầu đỉnh bão luân,” có cảm giác như một Pháp Luân khổng lồ đang quay giữa hai cánh tay. Lần đầu tiên khi chúng tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai, nhiều học viên cảm thấy rất mệt. Nhưng tôi có thể luyện bao lâu tùy thích.

Trước khi bắt đầu tu luyện, chân của tôi không được linh hoạt và tôi rất khó đứng lên sau khi ngồi xổm. Một đêm, trong khi đang ngủ nửa mê nửa tỉnh, tôi đột nhiên cảm thấy Sư phụ đang nhỏ một thứ gì đó giống như nước trên đầu gối của mình. Sau đó, chân tôi cảm thấy rất thoải mái và chúng rất linh hoạt. Đó là cách đây 26 năm, nhưng sau đó tôi đã có thể đứng dậy sau khi ngồi xổm.

Ngay sau khi bắt đầu luyện công, trán của tôi cảm thấy căng lên. Nó chính xác như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Trong khi tôi đang giảng về thiên mục, trên trán của mỗi người chúng ta đều có cảm giác căng lên, thịt tụ lại, tụ lại xoáy vào trong.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Vào thời điểm đó, chúng tôi luyện các bài công pháp tại câu lạc bộ giải trí, một hội trường của nhà máy trong vùng hoặc nhà của một học viên. Chúng tôi thường luyện công tại hội trường của nhà máy. Có một phòng trống, chúng tôi dùng để cất giữ một số thứ như tivi chúng tôi dùng để chiếu video bài giảng của Sư phụ, máy ghi âm lớn, thảm luyện công, v.v. Trường năng lượng lúc đó thật tốt! Chúng tôi thường đến sớm để quét sàn và sắp xếp mọi thứ. Mọi người cùng trao đổi những suy nghĩ và trải nghiệm tu luyện để so sánh và học hỏi lẫn nhau. Dù mưa hay nắng chúng tôi cũng đi đến các vùng lân cận để hồng Pháp.

Một hôm, trong khi đang xem video bài giảng của Sư phụ, tôi đột nhiên nhìn thấy Ngài đang mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, ngồi đả tọa khi bước ra từ TV và bay vào giữa không trung. Cùng lúc đó, một Pháp Luân màu tím tiếp tục quay trong không trung. Nó thật là thù thắng! Sau này tôi thường thấy một Pháp Luân màu tím quay trước mặt tôi khi luyện công.

Khi mới bắt đầu tu luyện, thỉnh thoảng tôi bị sốt cao. Tuy nhiên, niệm đầu của tôi rất chính. Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp mình tiêu nghiệp nên tôi luôn coi điều đó là hảo sự. Một đêm, tôi mơ thấy mình đang cầm một cái rổ và trên sàn nhà có tiền. Nhiều người đã nhặt tiền, nhưng tâm tôi bất động. Ai đó đã hối thúc tôi, “Nhanh bỏ tiền vào giỏ.” Tôi rất kiên định và nói, “Không!” Sau khi tỉnh dậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi biết mình đã vượt qua khảo nghiệm về tư lợi.

Sau khi tu luyện một thời gian, da của tôi trở nên mềm, trắng trẻo, hồng hào và cảm thấy rất nhẹ nhàng khi bước đi. Tôi liên tục cảm thấy như mình sắp bay lên.

Vào năm 2000, khi cuộc bức hại Đại Pháp của ĐCSTQ lên tới đỉnh điểm, một vài học viên và vợ tôi đã tới đồn công an để yêu cầu thả các học viên đã bị bắt và bị giam giữ. Họ bị giam trong viện dưỡng lão. Đó là tháng Bảy, tháng nóng nhất trong năm, và những người lính canh đã không cho họ uống nước hoặc đội mũ khi lao động dưới cái nắng gắt.

Tôi đã mời một trong những thành viên gia đình học viên đến viện dưỡng lão để yêu cầu thả họ. Khi ở đó, tôi thấy có rất nhiều đảng viên ĐCSTQ từ thị trấn và nhiều người từ đồn cảnh sát. Khi đó, tôi là Giám đốc của một nhà máy và nhiều người như bí thư ủy ban chính trị và pháp luật có quan hệ thân thiết với tôi.

Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật đã rất ngạc nhiên và hỏi tôi, “Giám đốc Lý, tại sao anh lại ở đây?” Tôi nói, “Để đưa vợ tôi về nhà.” Anh ấy nói, “Cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vậy cô ấy đã phạm tội hay chưa?” Tôi hỏi, “Luật quốc gia nào nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là bất hợp pháp?” Anh ta trả lời, “Bí thư Đảng đã nói như vậy.” Tôi nói, “Ông ta có cao hơn pháp luật không?” Chúng tôi đang thảo luận thì những người từ đồn công an đến vây quanh chúng tôi. Tôi không có tâm sợ hãi chút nào và tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Họ muốn vợ tôi viết giấy cam đoan ngừng tu luyện trước khi trả tự do cho cô ấy nhưng vợ tôi từ chối.

Họ yêu cầu tôi viết giấy thay cho cô ấy nhưng tôi cũng từ chối. Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật hỏi tôi, “Anh có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi nói, “Đó là một môn tu luyện tốt như vậy, làm sao tôi có thể không tu luyện chứ?” Họ nói, “Anh thật dũng cảm!” Lúc đó cuộc bức hại rất căng thẳng. Tôi không lùi bước và thầm nghĩ trong tâm: Sư phụ đang quản mình. Chính Sư phụ là người quyết định cho chúng ta.

Ngày hôm đó, tất cả các học viên đã được thả. Vợ tôi và các học viên khác vừa bước ra khỏi viện dưỡng lão đúng lúc một chiếc xe của công an quận tới cố gắng đưa họ về quận để tiếp tục bức hại. Khi công an quận nhận ra rằng tất cả các học viên đã được thả, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ kế hoạch.

Sau đó, Trưởng đồn công an của thị trấn và một viên công an thường đến nhà tôi, nói rằng họ được cấp trên chỉ thị đến theo dõi vợ chồng tôi. Một hôm, cả hai người lại đến và hỏi: “Vợ của anh ở đâu?” Tôi nói, “Cô ấy có cần phải báo cho anh biết cô ấy sẽ đi đâu không?” Tôi hỏi vị trưởng đồn: “Chúng ta biết nhau lâu rồi. Anh nghĩ tôi là người tốt hay người xấu?” Viên công an nói, “Chúng tôi biết rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt. Vì cấp trên yêu cầu chúng tôi làm việc này nên chúng tôi không còn cách nào khác”. Tôi nói, “Đừng sách nhiễu chúng tôi.” Họ rời đi và kể từ đó, không bao giờ tới nữa.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là điều may mắn nhất có được trong cuộc đời này của con! Con xin cảm ân Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/29/436603.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/15/199535.html

Đăng ngày 31-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share