Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-03-2022] Tầm tháng 7, tháng 8 năm 2021, con trai cho tôi một chiếc điện thoại di động gần như mới tinh. Tôi trở nên quá chấp trước vào nó, và chính niệm cũng theo đó mà suy giảm.

Tôi hầu như không sử dụng điện thoại di động này để liên lạc với các đồng tu, vì vậy tôi viện cớ nó khá an toàn để lướt web thỏa thích. Tôi thích tra tìm thông tin về mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình. Ví như, con của một người họ hàng thi đậu đại học, tôi liền cầm điện thoại lên tìm kiếm một chút thông tin về trường đại học này, như xếp hạng của trường này trên cả nước ra sao, v.v. Cứ như vậy, nửa giờ đồng hồ trôi qua mà tôi không chú ý nên đã lãng phí rất nhiều thời gian quý báu.

Khi phát chính niệm, tôi cảm thấy chính niệm của mình thiếu lực độ, tâm cũng không thanh tĩnh, hết thứ này đến thứ khác cứ không ngừng xuất hiện. Tuy vẫn tiếp tục làm ba việc, nhưng tôi luôn cảm thấy mình đã ly khai khỏi Pháp. Tôi cũng có cảm giác không bắt kịp tiến trình chính Pháp, thế nhưng lại không có cảm giác cấp bách và cứ để bản thân bị trượt dài như thế.

Đúng lúc đó, một học viên nói rằng tốt nhất chúng tôi không nên phát tài liệu khi giảng chân tướng trực diện, dễ xuất hiện nguy hiểm, giảng nói để mọi người minh bạch là được rồi. Do chính niệm không đủ, tôi đã đồng tình, cho rằng đồng tu nói cũng có lý. Sau đó, tôi bắt đầu e ngại, không dám đường đường chính chính giảng chân tướng cho mọi người, nhìn người nào cũng cảm thấy dường như không an toàn. Mùa đông năm ngoái, có hai lần tôi giảng chân tướng cho mọi người và gặp một số nguy hiểm. Nhờ sự bảo hộ của Sư tôn, mọi việc đã chuyển từ nguy thành an, tôi đã thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn. Tuy nhiên, tôi biết trạng thái tu luyện của mình đang trượt dốc. Trong một thời gian, tôi đã thay đổi bằng cách tăng cường học Pháp và trạng thái tu luyện của tôi được cải thiện lên một chút.

Trong đợt phong tỏa vì đại dịch, tôi đã cùng chồng (anh ấy không tu luyện) xem video trên điện thoại di động của anh, mà còn xem không biết chán. Rồi một hôm, điện thoại di động mà tôi chuyên dùng để bật nhạc luyện công đột nhiên hiển thị đồng hồ bấm giờ ở chỗ hiển thị pin. Hiện tượng này kéo dài mấy ngày liền. Chẳng phải Sư phụ đang điểm hóa cho tôi cần phải trân quý thời gian đó sao? Từ đó, tôi mới thanh tỉnh lên một chút.

Tôi và mẹ chồng cùng phối hợp ra ngoài giảng chân tướng. Trước kia, việc giúp 20 người tam thoái trong đôi, ba giờ đồng hồ với chúng tôi là chuyện bình thường. Hơn nữa, chúng tôi còn đựng đầy túi rất nhiều tài liệu chân tướng và phát trực tiếp cho mọi người, lần nào cũng trở về nhà một cách an toàn.

Nhưng nửa cuối năm 2021, chính niệm của tôi không đủ mạnh và chính niệm của mẹ chồng tôi cũng suy giảm. Khi ra ngoài, chúng tôi không dám mang theo nhiều tài liệu nữa. Chúng tôi cũng do dự mang tài liệu khổ lớn và cuốn Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản). Chúng tôi bắt đầu chọn lựa người khi giảng chân tướng. Vì vậy, hiệu quả giảng chân tướng của chúng tôi cũng giảm đi nhiều. Hơn nữa, Cựu thế lực cũng không ngừng can nhiễu chúng tôi, làm gia tăng mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng.

Đôi khi, chúng tôi đã chuẩn bị ra đến cửa rồi, mẹ chồng tôi lại nổi giận với tôi. Vì chính niệm không đủ, tôi đã không thể giữ vững tâm tính của mình và giận dỗi, từ chối ra ngoài giảng chân tướng cùng bà. Càng về sau, chúng tôi bắt đầu nhìn nhau đều không thấy thuận mắt. Sự việc thậm chí còn đi xa đến mức chúng tôi còn phàn nàn với các đồng tu rằng người kia không tốt như thế nào, muốn được đồng tu an ủi. Khi cựu thế lực liên tục gia tăng khoảng cách giữa chúng tôi, tôi đã không hướng nội mà luôn cảm thấy bị bất công. Tôi không tĩnh tâm lại và trở nên không thanh tỉnh. Tôi căn bản không có chính niệm và học Pháp cũng không thể nhập tâm. Cuối cùng, tôi phải rời xa mẹ chồng và quay trở về thành phố nơi tôi sống. Vì thế, chúng tôi không thể phối hợp cùng nhau nữa. Như vậy, âm mưu của cựu thế lực đã được như ý.

Sau khi về nhà tôi, tôi bắt đầu suy ngẫm về bản thân mình. Do tôi không tinh tấn, nên không chỉ khiến bản thân bị trượt ngã mà còn làm ảnh hưởng mẹ chồng tôi trong việc giảng chân tướng và cứu chúng sinh. Sai lầm đến như vậy?! Vì không bỏ được chấp trước vào điện thoại di động, mà dù muốn tinh tấn, nhưng ngay khi tôi cầm điện thoại lên, tôi lại không thể bỏ nó xuống. Vì thế mà tôi đã sống trong sự hối hận triền miên. Hiện giờ, thời gian thậm chí còn gấp gáp hơn, chính Pháp đang đi đến cuối rồi, thế mà tôi không thể tinh tấn. Vì tâm sợ hãi mà tôi còn muốn ôm giữ trạng thái hiện tại bằng cách tự an ủi bản thân rằng: “Trước đây, mình đã cứu được không ít chúng sinh rồi”, như vậy cũng không có vấn đề gì lắm. Hoặc khi giảng chân tướng tốt một chút, tôi liền muốn sử dụng điện thoại để thư giãn một lúc.

Sư phụ thấy tôi mãi vẫn chưa tỉnh ngộ, một hôm cuối tháng 7, khi tôi phát chính niệm, đột nhiên câu Pháp này hiện lên trong đầu tôi:

“ … Nơi hồng trần cuồn cuộn nhân loại này, chư vị ngược dòng đi lên. …” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018 )

Đó là gậy bổng hát cho tôi, là Sư phụ đang cố gắng điểm ngộ cho tôi. Tôi không thể chỉ dừng lại ở đó mà không tiến lên. Tu luyện chính là như lội ngược dòng vậy, không tiến lên chính là tụt lùi. Tôi nghĩ mình nhất định cần phải hoàn toàn cải biến bản thân. Do đó, tôi đã tắt điện thoại di động, nhưng vẫn không có tác dụng, tâm tôi vẫn chưa có cải biến.

cựu thế lực đã tìm đủ mọi phương cách để khiến tôi muốn cầm điện thoại di động lên để tra tìm điều gì đó. Nếu tôi không mở điện thoại, nó sẽ khiến tôi đứng ngồi không yên, tâm bất an, cho đến khi tôi bắt đầu cầm chiếc điện thoại di động trong tay. Tôi đã cố gắng phát chính niệm để loại bỏ nó nhưng cũng không hiệu nghiệm. Một ngày nọ, khi xem dự báo thời tiết trên điện thoại, tôi bỗng thấy cuốn tiểu thuyết “Tây Du Ký”. Tôi đã bị cuốn hút vào nó; 20 phút liền trôi qua. Khi tôi phát chính niệm, nội dung cuốn tiểu thuyết cứ liên tục hiện lên. Tôi biết điện thoại di động là thứ ma quỷ, một thứ xấu xa với đủ thứ sắc, tình trong đó. Tại sao tôi lại không thể buông bỏ nó chứ? Đó là vì bản thân tôi chưa thực tu vững chắc.

Sau khi học các bài kinh văn gần đây của Sư phụ, tôi đã thực sự cảm nhận được trách nhiệm nặng nề mà chúng ta mang trên vai. Qua một số bài chia sẻ của các đồng tu, tôi cũng biết một số đồng tu suốt hơn 10 năm qua đều trân quý từng ngày. Khoảng cách chênh lệch mà tôi nhận ra giữa bản thân mình và những học viên này khiến tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi đã quên mất mình là ai, quên mất đại thệ nguyện từ tiền sử cũng như sứ mệnh của mình.

Tôi là ai? Tôi là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp, một danh hiệu vĩ đại nhất trong vũ trụ. Đối với tôi, cứu độ chúng sinh và đưa chúng sinh trở về nhà là sứ mệnh của tôi. Đó là sứ mệnh thần thánh. Khi đó, tôi có còn cảm thấy đơn độc nữa không? Tôi có còn an dật và hưởng thụ thế giới con người này nữa không? Liệu tôi có còn chấp trước vào tình nữa hay không? Cho dù sau này thời gian còn bao lâu đi nữa, tôi sẽ ước thúc bản thân mình bằng chính niệm. Tôi không muốn bất cứ chấp trước con người nào. Tôi muốn trân quý từng phút, từng giây và trở thành một người tu luyện chân chính bước đi tốt trên chặng đường cuối cùng của mình!

Khi xuất ra chính niệm mạnh mẽ này, tôi cảm thấy chấn động khắp thế giới mười phương, tôi được chính thần khắp vũ trụ gia trì. Nhìn vào chiếc điện thoại di động của mình, cuối cùng tôi đã có thể bỏ nó. Làm sao lại có chuyện gặp nguy hiểm khi phát tài liệu thông tin chứ? Chỉ là có sơ sở trong vấn đề tâm tính mới có thể có chuyện như vậy. Tài liệu thông tin của chúng ta là Pháp khí để cứu độ chúng sinh, chứ không phải là chứng cứ biện minh cho việc bắt bớ và bức hại.

Giữa tôi và chúng sinh là quan hệ giữa việc cứu độ và được cứu độ, chứ không phải là bị bức hại và bức hại. Khi chính niệm của tôi mạnh trở lại, nhìn chúng sinh, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, dường như nhìn ai cũng đều thấy thân thiện và có thể cứu, tôi có thể đường đường chính chính bước tới giảng chân tướng cho họ. Họ cũng rất hữu hảo và biểu hiện rất cảm kích. Khi phát chính niệm, tôi có thể cảm nhận được niệm lực mạnh mẽ, đầu não trở nên thanh tỉnh. Tâm trí tôi chỉ tập trung vào việc hoàn thành thệ nguyện. Nhìn lại, tôi đã mất một năm để cải thiện trạng thái tu luyện của mình để có thể tinh tấn trở lại.

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm trong năm vừa qua của bản thân với hy vọng có thể cảnh tỉnh cho những đồng tu cũng đang trong trạng thái như tôi. Vào thời khắc quan trọng này, chúng ta không được buông lơi, mà cần dũng mãnh tinh tấn, bởi gia đình trên thiên quốc đang mong ngóng chúng ta trở về nhà.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/16/438680.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/27/200074.html

Đăng ngày 23-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share