Bài viết được ghi lại từ lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-03-2022] Vào tối ngày 27 tháng 5 năm 2019, tôi đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì tôi muốn đi vệ sinh. Tôi ngạc nhiên khi không thể ngồi dậy. Tôi cố gắng đứng lên với sự giúp đỡ của vợ tôi. Tôi ngã quỵ sau khi bước được vài bước và không thể gượng dậy được nữa. Vợ tôi lo lắng muốn gọi xe cứu thương, nhưng tôi nói không. Ngày hôm sau, tôi đã có thể tự đứng và bước đi được một quãng ngắn tới nhà vệ sinh. Tuy nhiên, vào ngày thứ ba, tôi lại ngã quỵ trong phòng vệ sinh. Thấy tôi không thể tự mình đứng dậy, vợ tôi đã cầu cứu hàng xóm. Bốn người khiêng tôi vào giường, và xe cấp cứu đưa tôi tới bệnh viện.

Do tôi bị táo bón nặng và không thể tiểu tiện nên bệnh viện đã đặt ống thông nước tiểu và dùng thuốc xổ. Có máu trong nước tiểu của tôi và cơ thể tôi cảm thấy rất khó chịu. Bệnh viện đã chụp cắt lớp CT và bác sỹ nói với tôi: “Ông đã ngừng xuất huyết máu não. Ông phải cố gắng hết sức để đứng dậy!” Tôi đáp: “Tôi thực sự không thể nhúc nhích. Thậm chí nếu bác sỹ dọa bắn tôi, tôi cũng không thể nhúc nhích mà cứu mạng mình được.”

Bệnh viện sắp xếp cho tôi điều trị vật lý trị liệu. Đối diện với thực tế về tình trạng của mình, tôi trên bờ vực suy sụp hoàn toàn về tinh thần. Chỉ qua một đêm, từ một người hoàn toàn khỏe mạnh, tôi đã hoàn toàn phải nằm liệt giường. Tôi nói với vợ: “Tôi đang sống mà tồi tệ hơn chết! Hãy mua ít thuốc diệt chuột cho tôi để tôi chết cho yên.”

Khi bác sỹ đến khám cho tôi, vợ tôi kể với ông ấy những gì tôi đã nói. Ông ấy tức giận mắng tôi: “Nhờ vợ mua thuốc độc cho ông, chẳng phải anh đang khiến bà ấy phạm luật sao? Bà ấy có thể bị kết án tù! Điều này chẳng phải là hại người sao?”

Vài ngày sau, một đồng tu đến thăm. Anh ấy chia sẻ với tôi một số thể ngộ trên cơ điểm của Pháp. Khi chính niệm của tôi dần dần được củng cố, tôi nhớ rằng mình là một học viên và Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang bảo vệ tôi. Tôi nên xuất viện và trở về nhà. Khi tôi nói với vợ, bà ấy không đồng ý. Tôi vẫn đang điều trị vật lý trị liệu, và tôi hoàn toàn bị liệt.

Vào ngày thứ 20 kể từ khi nằm viện, bệnh viện nói rằng tôi có thể ra viện. Bảo hiểm y tế của tôi sẽ không chi trả thêm chi phí, và gia đình tôi sẽ phải trả nếu tôi tiếp tục ở đó. Vì tôi bị sốt, bệnh viện đồng ý kéo dài thời gian tôi nằm viện thêm năm ngày.

Nhớ rằng tôi là một học viên

Trong thời gian này, một đồng tu khác đã đến thăm tôi. Tôi đang điều trị vật lý trị liệu vào lúc đó. Khi thấy người học viên, nước mắt của tôi bắt đầu trào ra. Một y tá đưa tôi trở lại giường, và tôi nói với người học viên ấy: “Quả thực là tôi đang sống mà tệ hơn là chết.”

Mặc dù tôi đã hoàn toàn bị liệt và không thể cử động được, vị học viên đó nhận thấy quá trình nhận thức và suy nghĩ của tôi vẫn hoàn toàn bình thường, mặc dù tôi gặp khó khăn không nói được rõ ràng. Ông ấy đã khuyên tôi hãy tín Sư tín Pháp, học Pháp và luyện công, phát chính niệm tinh tấn sau khi trở về nhà. Sư phụ chắc chắn sẽ giúp tôi vượt qua khổ nạn này.

Mặc dù tôi đã được điều trị trong bệnh viện trong 25 ngày, tình trạng của tôi vẫn không cải thiện. Sau khi về nhà, tôi bắt đầu luyện công, học Pháp và phát chính niệm trong khi nằm thẳng trên giường. Sau hai ngày, tôi đã có thể lăn người và nằm nghiêng.

Ngày thứ sáu sau khi tôi xuất viện, người học viên đã đến thăm tôi lần cuối đã đến gặp tôi lần nữa. Ông ấy chia sẻ với tôi một số nhận thức dựa trên Pháp, và chúng tôi nói chuyện tới gần giờ phát chính niệm. Ông ấy hỏi tôi: “Ông có muốn ngồi dậy không?” Tôi đồng ý và ông ấy đã đỡ tôi, để tôi ngồi dậy dựa đầu vào giường. Tuy nhiên, tôi không thể tự mình ngồi ổn định. Vì tôi có nguy cơ ngã nên ông ấy ngồi sau lưng tôi và để tôi dựa vào ngực ông ấy. Sau một lúc, tôi đã có thể tự ngồi được. Ông ấy ngồi tách khỏi tôi và chúng tôi tiếp tục phát chính niệm trong 40 phút.

Tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn của mình với Sư phụ và với người đồng tu này. Trong một khoảng thời gian ngắn, một người bị liệt hoàn toàn đã phục hồi khả năng ngồi dậy trong 40 phút! Vợ tôi vui mừng khôn xiết: “Mình à, mình đã có thể tự mình ngồi được rất lâu rồi đấy!”

Tín tâm vào Pháp Luân Đại Pháp là then chốt

Ngày thứ 16 sau khi tôi xuất viện, một nhóm các học viên đã đến thăm tôi. Lúc này, tôi đã cải thiện tới mức tôi có thể tự mình ngồi trên giường. Vợ tôi vui vẻ mời các học viên vào nhà, trước khi bà ấy đi ra ngoài.

Một học viên hỏi tôi có thể đứng dậy không. Tôi nói có thể. Tôi từ từ tự mình đứng dậy mà không cần dựa hoặc bám vào bất cứ thứ gì để hỗ trợ. Các học viên đã rất ngạc nhiên và tôi cảm thấy rất được khích lệ.

Họ hỏi liệu tôi có muốn luyện công không. Tôi nói có, và tự mình luyện bài công pháp đầu tiên. Khi họ đề nghị tôi đi quanh phòng vòng sang phía bên kia giường của mình, tôi đã đồng ý và thực hiện xong – cơ thể tôi và chân tôi không hề run rẩy. Tôi quá xúc động, nước mắt lưng tròng.

Một học viên khác sau đó đã đề nghị chúng tôi cùng luyện bài công pháp đầu tiên. Sau khi chúng tôi luyện xong, họ nói: “Hãy đi bộ sang phòng bên cạnh và chỉ cho cháu gái của ông thấy rằng anh có thể đi lại rồi.”

Tôi bước đi và phấn khởi hích vào đứa cháu gái đang ngủ của mình. Cháu ngồi dậy, nhưng không mở mắt. Các học viên khác vây xung quanh tôi và gọi cháu gái đang buồn ngủ của tôi “Cháu gái, hãy nhìn ông nội của cháu đi.” Cháu ngẩng đầu lên và bị sốc khi thấy tôi đứng trước mặt. “Ông nội! Ông đã tự mình đi đến đấy à?!” Tôi gật đầu. Với những giọt nước mắt vui mừng chảy dài trên khuôn mặt, tôi nói với cháu: “Sư phụ thực sự vĩ đại, Đại Pháp thật kỳ diệu!” Cháu gái của tôi và các học viên khác đã bật khóc.

Cháu gái của tôi gọi điện cho vợ tôi và nói: “Bà ơi! Mau về nhà đi, ông có thể tự đứng vững này!” Một học viên nói: “Khi bà cháu về, hãy để ông cháu mở cửa cho bà.”

Khi tôi nghe thấy tiếng vợ ở cửa, tôi đã ra mở. Thấy tôi đứng trước cửa, vợ tôi sững sờ bất động một lúc. Sau đó bà ấy bắt đầu khóc vì hạnh phúc: “Bây giờ tôi thực sự tin vào điều đó. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Khi bà ấy quay lại, vợ tôi đã nắm tay một học viên: “Chồng tôi luôn cho tôi xem các tờ rơi và các đĩa CD Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù có nhiều câu chuyện đáng kinh ngạc, tôi thấy khó tin đó là sự thật. Hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến sự phục hồi của chồng tôi, tôi thực sự tin tưởng vào sự vĩ đại của Sư phụ và Đại Pháp!” Lúc đó, tôi nói với vợ mình: “Tôi đã giấu mình một việc. Tôi đã không uống bất kỳ loại thuốc nào mà mình đưa. Khi mình ra ngoài, tôi đã nhổ nó ra.” Sau sự việc này, vợ tôi bắt đầu đọc sách Đại Pháp cùng tôi.

Nếu không có sự gia trì và từ bi cứu độ của Sư phụ, tôi đã nằm liệt giường trong suốt phần đời còn lại. Nhiều người-cả các học viên và người không tu luyện đã chứng kiến những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp kể từ khi Đại Pháp được truyền ra thế giới vào tháng 5 năm 1992. Điều kỳ diệu mà tôi đã trải qua có thể không đáng kể, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp cho mọi người thấy được Sư phụ và Đại Pháp từ bi và vĩ đại như thế nào.

** Pháp Luân Đại Pháp là phi thường và vĩ đại, và uy đức của nó bao trùm từ hồng quan tới vi quan. Trường hợp được nêu chi tiết trong bài viết này chỉ là một biểu hiện nhỏ bé của uy lực của Đại Pháp trên bình diện thế tục. Trong khi Đại Pháp có thể mang lại phước lành cho nhân loại, sự phi thường và mỹ diệu của Đại Pháp giúp mọi người trở về bản nguyên chân chính của mình.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả. Mọi nội dung đăng tải trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Minh Huệ sẽ biên tập lại các nội dung trực tuyến theo định kỳ và những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/11/439109.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/16/199553.html

Đăng ngày 28-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share